Nhận được tin tức về việc sẽ có một học viên của Học viện sẽ đến đây từ các tu sĩ, Công tước Finn từ sớm đã chuẩn bị tiếp đón khách quý. Purity đến cổng lâu đài, vừa giơ lệnh bài của Học viện, thái độ của lính gác lập tức khác hẳn, niềm nở mời hai người vào trong. Karen trước nay không thích xu nịnh, ngay lập tức tỏ thái độ:
Chủ nhân! Bọn lính gác này là một lũ xu nịnh. Xem ra Công tước Finn cũng không phải người tốt đẹp gì.Quạ ngốc này! Ngươi hồ đồ gì thế? Ngươi còn chưa gặp ngài ấy, sao lại đánh giá vội vàng rồi? - Purity ngạc nhiên hỏi.Chủ nào tớ nấy thôi. Vả lại, bọn linh gác đó vừa biết thân phận của người liên buông lời nịnh nọt, chắc hẳn là do ngày thường nịnh hót Công tước quen rồi. - Karen hớn hở nói, có lẽ là vì nghĩ bản thân phân tích rất chuẩn xác.Quả thật, Purity cũng có suy nghĩ như vậy. Nàng cũng không rõ Công tước Finn là người tốt hay kẻ xấu, nhưng nàng biết chắc rằng Hầu tước Louis vô tội. Vậy nên, dù nội tình (2) phía sau là gì, nàng tuyệt đối không để Hầu tước Louis gặp bất trách.
****************
- Tiểu thư Purity, cuối cùng tiểu thư cũng đến. Phu nhân nhà ta chờ tiểu thư đến héo mòn rồi. - Công tước Finn nói.
Công tước Finn là một nam nhân cao lớn, đặc biệt phong độ ở tuổi tứ tuần. Mái tóc bạch kim lấp lánh. Làn da trắng, nhợt nhạt đến đáng thương. Mài râu nhẵn nhụi. Đôi đồng tử màu xám u buồn, đến cả người nhìn sắc mặt người khác để lớn lên như Purity cũng không đoán được ông đang nghĩ gì. Tuy miệng nở nụ cười nhạt nhưng dáng vẻ cao lãnh (3) này lại khiến người ta cảm thấy cực kì xa cách. Nàng cũng không vòng vo tam quốc (4) mà quyết định đi thẳng vào vấn đề:
Ngài Công tước có thể kể chi tiết sự việc ngày hôm đó không?Eda! - Công tước Finn gọi.
Một nữ hầu bước vào phòng, nàng cúi người duyên dáng chào hỏi Công tước Finn và Purity. Hắn nhàn nhạt cất lời:
- Hãy kể lại sự việc Louis mất tích cho vị tiểu thư này nghe. Kể tường tận vào, cẩn thận cái mạng của ngươi.
Purity có thể nhìn thấy cơn rùng mình chạy dọc xương sống của Eda, dù cách nhiều lớp vải. Eda quay sang nhìn nàng, bắt đầu câu chuyện:
- Buổi chiều, theo thường lệ thì Hầu tước sẽ đến thư viện đọc sách. Cũng như ngày thường, tôi sẽ để Hầu tước được yên tĩnh trong phòng riêng dành cho giới quý tộc. Trước khi trời sập tối sẽ đến đón Hầu tước Louis trở về.
Eda ngập ngừng chốc lát, như sợ hãi điều gì. Công tước Finn mất kiên nhẫn, gõ ngón tay lên bàn. Căn phòng yên tĩnh khiến âm thanh này càng thêm đáng chú ý. Purity cuối cùng lại là người lên tiếng mở đường cho hươu chạy
(5):
Có việc gì khó nói sao? Chị không cần phải ngại, việc này rất quan trọng. Hầu tước Louis đáng yêu như vậy, chị nỡ để đứa trẻ đó bị người khác làm hại sao?Tất nhiên là không rồi! - Eda vội vã phân trần. - Lúc chiều tối, khi tôi đến đón Hầu tước Louis thì đã không thấyHầu tước đâu. Tôi cùng hai nữ hầu khác chia nhau ra tìm kiếm nhưng cũng không thấy. Chúng tôi... Chúng tôi thật sự rất hoảng sợ!
Eda ứa nước mắt, những từ ngữ về sau do giọng nói run run vì khóc mà không nghe rõ được. Có vẻ là những lời uất ức chỉ có thể giấu trong lòng. Công tước Finn thấy vậy cũng không có biểu cảm gì. Purity thấy Eda như vậy, trong lòng bỗng thấy chua chát. Nàng rút khăn tay của mình ra chìa về phía Eda. Eda nhận lấy, cảm ơn trong tiếng khóc nức nở.
- Vậy xem ra chúng ta phải bắt đầu từ thư viện đó rồi. Eda, cô dẫn đường được chứ?
****************
: Sâu sắc, hiểm độc.: Tình hình bên trong.: Lạnh lùng và xa cách.: Không dám nói thẳng vấn đề.: Chỉ đường, hướng dẫn cho người khác trong việc lựa chọn con đường phù hợp với mục tiêu, khả năng và sở thích của mình.