*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liên tục suốt nửa tháng, cứ tới lúc nấu cơm là Cố Gia Dương sẽ nhìn lu gạo cười hắc hắc tới khi hắn sâu sắc nhận ra, chính mình đã trúng ngải dưa chuột rồi.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Đáng chết là “Ship tới tận cửa” chỉ biết liên tục phái tới một đám bí đao dưa hấu, tuy rằng mấy tên shipper đó cũng đều thực khôi hài (thực ra bọn họ chắc đều đóng vai hề), nhưng mà so với dưa chuột nhỏ gầy thì vẫn không ngốc bằng.
Cố Gia Dương ăn mặc tươm tất, quyết định lần này tự mình vi hành tới tiệm “Ship tới tận cửa”, dò hỏi một chút xem dưa chuột nhỏ đâu rồi, rốt cuộc có một gã bí đao hiểu được ý của hắn, sau đó bí đao dùng ngữ khí cực kỳ thương hại mà than thở kể lại bộ dáng dưa chuột nhỏ ngày đó lê lết về tiệm như thế nào, rồi lại lung lay đi ký túc xá như thế nào.
Tên bí đao này trình độ văn hóa phi thường thâm hậu, nói không chừng trên mạng hắn ta chính là một tay bút thâm niên! Nhân vật được hắn miêu tả đến mức tinh tế, bối cảnh nhuộm đẫm màu tang thương, bộ dáng dưa chuột nhỏ bị hắn vẽ ra tràn đầy cô tịch, bi ai, kiệt sức từ tận đáy lòng, miêu tả tới mức chấn động nhân tâm. Vốn Cố Gia Dương ôm tâm thế đi hóng chuyện hài cư nhiên nghe hắn nói tới mức chảy ra hai giọt nước mắt cá sấu.
Chờ Cố Gia Dương thanh toán thêm 50 đồng vì đoạn bình luận này xong hắn mới hiểu ra: Thế này là thế nào? Đây là chuyện xưa dưa nhỏ đi ship gạo tới mỏi mệt hay là dưa nhỏ biến thành kiếm khách bất bại?
Nhưng chuyện này cũng khiến Cố Gia Dương coi trọng hơn công sức làm lụng vất vả ngày đó của dưa nhỏ. Đứa ngốc thân thể nhỏ gầy như vậy, lúc làm việc hấp tấp bộp chộp, lại bị mình lăn lộn như thế, hắn cũng thấy có chút không thích hợp. Thật vất vả tự kiểm điểm một hồi xong Cố Gia Dương quyết định đến “Ship tới tận cửa” hỏi thăm tình hình dưa nhỏ, nếu đối phương thật sự mệt tới phát bệnh…… Vậy đến lúc đó tính sau.
Kết quả không ngờ mới vừa xuống lầu, còn chưa đi đến tiệm hắn đã vừa vặn bắt gặp Hoàng Tiếu Quang khập khiễng đi đường. Hoàng Tiếu Quang vẫn như ngày đó, mặc một cây đồng phục xanh biếc, ngực thêu mấy chữ to tướng “Ship tới tận cửa” trông thật ngu, trên đầu đầm đìa đổ mồ hôi. Nhưng so với ngày đó, động tác của cậu rõ ràng chậm chạp hơn hẳn, xem ra lao lực quá độ vẫn còn để lại di chứng.
Vừa chạm mặt hai người đã biến hóa tâm tình hoàn toàn trái ngược. Cố Gia Dương nhịn không được nhếch môi cười, cứ như là có một đống dưa chuột xanh ngắt đang vây quanh hắn vừa nhảy vừa lắc; mà Hoàng Tiếu Quang lập tức trắng bệch cả mặt, xem Cố Gia Dương như là mãnh thú hồng thủy. Thực ra việc này cũng không thể trách cậu. Chẳng ai thích nổi một kẻ bắt mình chịu tội vác 70 cân gạo, còn cười nhạo mình ngã vào lu gạo. Hiện tại Hoàng Tiếu Quang vừa thấy cố Gia Dương liền nhớ tới dấu vết UFO xanh tím trên mông, thù này cậu sẽ không quên!
Hoàng Tiếu Quang nhe răng với Cố Gia Dương, lại dứ dứ nắm tay về phía hắn thị uy, bộ dáng “Không có tiền chớ có chọc đại gia ta”.
Nhưng trong mắt Cố Gia Dương lại chỉ thấy một con mèo con giả hổ, che mông làm bộ làm tịch trông ngốc đến khôi hài.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Cố Gia Dương phát hiện, một chút đồng tình thương xót vừa mới thật vất vả dâng lên trong lòng đã bị mẹ kế tà ác dẫm nát dưới chân: Không phải hắn muốn play mẹ kế khi dễ người ta, mà tại đối phương thật sự có thiên phú làm con ghẻ chọc người khác tới khi dễ.
Cố Gia Dương nâng khóe miệng cười cười, lại khiến Hoàng Tiếu Quang rít lên một tiếng rồi sột soạt lui về phía sau.
Cố Gia Dương buồn cười nghĩ trông bộ dáng mình không gây thù oán tới vậy chứ, sao cười một cái cũng phát ra uy lực thế này?
Hắn lại tiến lên một bước, Hoàng Tiếu Quang lại ngao một tiếng lui một bước lớn.
Hắn lại tiến, cậu lại lui.
Hắn lại tiến, cậu lại lui…
Hoàng Tiếu Quang ngao ngao gào to: “Ta nói cho ngươi biết! Hiện tại giữa hai chúng ta không có tiền ràng buộc, đều là bình đẳng!”
“……” Cố Gia Dương tiến một bước, duỗi tay chỉ đối phương.
Hoàng Tiếu Quang nhảy vút một cái ra sau: “Đừng tới đây! Đừng tới đây! Ông nội ngươi nhìn ngươi chối mắt!”
“Phía sau ngươi……” Hắn vừa nói vừa tiếp cận Hoàng Tiếu Quang.
Hoàng Tiếu Quang vừa trừng hắn vừa nhảy lui một bước:
“Chờ mông ông hết đau, nhất định ông sẽ khiến ngươi nếm mùi vị ba ngày nằm sấp ngủ…… A!……” Cậu vừa lui về phía sau liền vừa vặn dẫm lên một viên gạch, vốn dĩ nửa người dưới hoàn toàn không có sức lập tức liền mất trọng tâm, bịch một cái ngã ra sau.
“Ai u!” Vì thế, mông nhỏ thương cũ chưa lành, lại thêm thương mới.
“…… Có gạch.” Cố Gia Dương gãi đầu, cực kỳ vô tội nói nốt câu.
Thù cũ thêm hận mới, Hoàng Tiếu Quang vĩnh viễn khắc sâu tên Cố Gia Dương này, tuy rằng đến bây giờ vẫn không biết đối phương họ gì, nhưng cũng không gây trở ngại đến việc cậu mỗi tối dùng dưa chuột khắc thành hình nhân sau đó tưởng tượng ra mặt Cố Gia Dương mà ngấu nghiến cắn xé.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Tiểu Tượng nói cậu ngốc, rõ ràng chỉ ra đó là “Đối phương đang thẳng mặt khiêu khích! Hắn ta nhất định không có ý tốt mới hết lần nọ tới lần kia ra tay tàn nhẫn với mông của cậu! Cậu thế mà còn nhịn tới mức này!”
Hoàng Tiếu Quang nằm trên giường xoa cái mông lại bị thương, cảm thấy Tiểu Tượng nói rất có lý, đối phương chính là kẻ có tiền, nghe nói kẻ có tiền đều thích làm trò tàn nhẫn, tỷ như thả ra một con thỏ để nó chạy một hồi, lại một thương đâm chết nó, vân vân mây mây. Đối phương chắc chắn là có âm mưu theo dõi mình từ trước, từ lúc gọi mua gạo đã có thể nhìn ra hắn ta tâm địa hiểm ác như thế nào. Nếu không phải mưu tính từ trước, sao có thể để ở trong phòng bếp một cái lu to như vậy? Mẹ, dám coi thường cậu gầy gò mà bắt nạt!
Hoàng Tiếu Quang căm giận cắn môi, trong lòng quyết tâm lần sau gặp phải hung hăng trả thù.
Trên thực tế Tiểu Tượng chẳng qua là muốn cố ý gây sự.
※※※※※
Sáng dậy Cố Gia Dương cảm thấy toàn thân mỏi nhừ: đêm qua hắn mơ một giấc mộng quái dị. Chó cưng Alice của hắn đi săn, con mồi cư nhiên là một quả dưa chuột tung tăng nhảy nhót! Dưa kia so với dưa bình thường được vẽ thêm 4 nét tạo thành chân tay thon dài, tổng thể trông như phim hoạt hình. Hàng này mang vẻ mặt “Tới đây đi đuổi theo ta đi”, nhảy nhót khắp nơi, hắn mang theo Alice ở phía sau đuổi theo suốt đêm, trong mộng liên tục chạy như điên, kết quả tỉnh dậy còn mệt hơn là thức trắng đêm.
Cố Gia Dương vò đầu, trong lòng nhận định giấc mơ quái dị này là do hắn lâu rồi không tới thăm chó, căn bản không liên quan gì tới đồ ngốc mấy ngày trước phệt mông ngồi dưới đất kia.
“Hôm nay nên đón Alice về thôi……” Cố Gia Dương nhìn gương lẩm bẩm.
Cố Gia Dương nuôi con chó cưng tên Alice, là một con Komondor (*) màu đen giống đực, ba năm trước ở nhà chị họ nhìn thấy nó, nó còn chưa được một tuổi. Lúc ấy chị họ ôm nó phóng tới Cố Gia Dương một ánh mắt dụ dỗ: “Bảo bối, có hứng thú giúp ta nuôi Ren Đen không?”
Cố Gia Dương: “…… Ren Đen?”
Chị họ ôm con chó hít ngửi khắp nơi cười đến thật xinh đẹp: “Cục cưng này là bé trai đấy, đặt tên Ren Đen quá hợp lý còn gì?”
Mặc kệ con chó tên ngu thế nào đi nữa, bộ dáng bé nhỏ đáng yêu lúc ấy liền đánh bại Cố Gia Dương. Hắn ném cho chị họ một vạn lấy vía, liền mang chó nhỏ đáng yêu về nhà.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Cố Gia Dương thích động vật, nhưng thích mấy cũng không chịu nổi việc phải đem cái tên Ren Đen ngu ngốc này đi rêu rao khắp nơi. Nhưng chị họ y như ma nữ không biết đã truyền thụ ma pháp gì cho nó, nó sống chết không chịu đổi tên khác, gọi tên khác nó quyết không phản ứng. Không còn cách nào, cuối cùng Cố Gia Dương chỉ có thể lấy tên là Alice, nghe như tên chó cái, dù phát âm gần tương tự Cố Gia Dương cũng phải phấn đấu một tháng mới có thể làm nó tiếp nhận.
Người khác tưởng chủ nhân con chó không biết phân biệt đực cái, vậy vẫn tốt hơn là bị người ta tưởng là biến thái đi.
※※※※※
Đợt trước Cố Gia Dương rất bận, không có thời gian chiếu cố Alice, nên hắn đem đi cửa hàng thú cưng gởi nuôi. Tính tính đã gần một tháng, hắn cũng thực sự nhớ Alice hoạt bát. Vừa vặn hôm nay nghỉ ngơi, không có việc gì làm Cố Gia Dương lái xe đi cửa hàng thú cưng, chuẩn bị rước Alice về.
Hai mươi phút sau, Cố Gia Dương đỗ xe ở cửa hàng thú cưng, xuống xe liếc một cái liền thấy một cây lau nhà đen thùi lùi ở cửa tiệm. Cái cán khẳng khiu không biết đâu rồi, chỉ còn lại phần dưới màu đen trông như một mớ giẻ lau.
Cố Gia Dương nhếch miệng cười cười, người qua đường kinh ngạc nhìn hắn tiêu sái bước tới chỗ cây lau nhà, ngồi xổm xuống dịu dàng gọi: “Alice, Alice……”
Cảnh này y như là thanh niên si tình âu yếm gọi nàng thơ của hắn, khiến quần chúng vây xem bị dọa choáng váng, sôi nổi tỏ vẻ thanh niên tốt như thế vậy mà điên tình thành bộ dạng ngu ngốc thế này, thật sự là khiến người thổn thức không thôi.
Komondor sau khi trưởng thành thì lông tóc sẽ tự nhiên mọc dài như dây thừng, xù xù như mớ giẻ, trông kỳ dị vô cùng. Khắp người đều dây thừng thòng xuống đất, lại còn đen, trông như cây lau nhà mất cán, cho nên Komondor tục gọi là chó lau nhà.
(*) Komondor
Tiện đây lại nói Cố Gia Dương dắt theo một cây lau nhà dạo quanh tạo thành một cảnh tượng kỳ dị xưa nay chưa từng thấy trong tiểu khu này.
Alice và Cố Gia Dương cực kỳ thân nhau, mỗi lần lâu không thấy mặt đều sẽ dùng lưỡi của nó lau mặt Cố Gia Dương một lần, nhưng lần này không hiểu sao, Cố Gia Dương gọi mấy câu vẫn không thấy nó đáp lại, chỉ tiếp tục cũ vùi đầu ở nơi đó giả làm cây lau nhà.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Cố Gia Dương bị nó làm cho dở khóc dở cười: Alice từ nhỏ đã quen bị người ta vây xem, cư nhiên hình thành tính cách nữ vương duy ngã độc tôn, không được đánh không được mắng, phải cưng nựng mới chịu vui. Ngươi xem, lúc này mới một tháng không gặp mặt liền dỗi, hiện tại gọi nó đều giả điếc.
Cố Gia Dương thở dài, vươn tay muốn sờ nó. Alice đang hết sức chuyên chú đóng giả cây lau nhà, chính Cố Gia Dương cũng không xác định được đầu nó ở khúc nào, trái phải nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng không dám chắc có thể sờ nhầm cái mông hay không.
Mà ngay lúc này, cánh cửa tiệm oành một phát mở ra, nhân viên mặc tạp dề dựa cửa đỏ mặt chào hắn: “Ui, Cố tiên sinh đã tới à…… Cái kia, ngài bỏ tay ra đi, nó thật sự không phải Alice đang phơi nắng. Đó chính là cây lau nhà sáng nay vừa vứt ra…… Ngài xem, cái cán bị gãy ra để ở bên cạnh đó.”
Cố Gia Dương đen mặt nhìn trong tiệm liền thấy, một con Komondor màu đen từ phía sau nhân viên cửa hàng thò đầu ra, hướng hắn ngọt ngào gâu gâu kêu hai tiếng.
Má bà dì, thật sự con mẹ nó nhận nhầm rồi!
※※※※※
Cố Gia Dương mất hết thể diện, không buồn cùng nhân viên cửa hàng nói lời vô nghĩa, vội vàng đem Alice về nhà. Nhưng tới cửa khu mới nhớ tới, trong nhà không còn thừa đồ ăn cho chó, sữa tắm của Alice cũng không còn bao nhiêu, vừa rồi vội quá, quên mua. Cũng may siêu thị dưới nhà cũng là loại lớn, mấy thứ này đều có, chỉ là không chắc có phải loại Alice quen dùng hay không.
“Alice, ngoan ngoãn ở trong xe chờ, ta đi siêu thị mua cho ngươi đồ ăn.” Cố Gia Dương xoa đầu Alice đầu, ngữ khí ôn nhu nói.
Alice đầu còn lại vươn ra gâu gâu kêu hai tiếng, tỏ vẻ: Chủ nhân, ngươi lại sờ mông ta……
Cố Gia Dương buồn bực đi xuống, trong lòng nghĩ gần đây tiệm kia đúng là không chịu chăm sóc Alice.
※※※※※
Mông Hoàng Tiếu Quang đã gần khỏi, tuy không thể tung tăng nhảy nhót như ban đầu, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể đi đường, chỉ là lúc chạy trông như con thỏ què chân.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Vốn năng động, Hoàng Tiếu Quang lại nhân dịp không bận học bắt đầu làm shipper, chẳng qua trong phạm vi 100m xung quanh Cố Gia Dương đánh chết hắn cũng không nhận đơn, sợ ngày nào đó lại bị tên nhà giàu gian ác kia hành hạ mông nhỏ.
Khu chung cư này rất lớn, Hoàng Tiếu Quang không nhận mười mấy đơn kia cũng không sợ đói chết, cả ngày chạy tới chạy lui không ngừng một khắc.
Chiều nay cậu nhận 2 đơn: Đi siêu thị mua 3kg thịt dê thái lát đưa đến XX lâu XX thất, bên kia điện thoại tiếng người ồn ào vừa nghe là biết đang nướng thịt, Hoàng Tiếu Quang trong lòng phỉ báng: Biết là đông người còn mua ít vậy, khiến cậu phải mất công một phen, nhưng vì thịt dê đối phương muốn là loại tốt nhất, 3 cân tính ra phần trăm đủ cao, Hoàng Tiếu Quang vẫn tung tăng đến siêu thị mua.
Nhưng cậu mới vừa đến cửa đã nhìn thấy tên nhà giàu tàn ác kia vừa ngâm nga hát vừa ôm một cái túi to tiêu sái đi đến, hai người lại chạm mặt.
Hoàng Tiếu Quang ngao một tiếng kêu lên, xoay người chạy như điên, sợ chậm một bước thì mông lại ăn hành. Nhưng bộ dáng khập khiễng của cậu khiến người ta càng thêm chú ý.
Cố Gia Dương tự nhiên là thấy rồi, thật vất vả mới bắt được dưa chuột nhỏ thì không thể để cậu ta chạy. Hắn một tay xách hai mươi cân thức ăn cho chó một tay xách ba bốn bình sữa tắm chó, điên cuồng đuổi theo dưa chuột què. Hơn nữa hắn còn vừa đuổi vừa gọi: “Dưa chuột nhỏ~~ đừng chạy a dưa chuột nhỏ~~”
Hoàng Tiếu Quang theo bản năng cúi đầu nhìn, thấy chính mình cả người mặc quần áo xanh, đầu đội nón xanh, cậu lập tức liền hiểu “Dưa chuột nhỏ” là chỉ ai, tức giận đến mức xịt khói, quay đầu chống nạnh tay chỉ vào mặt Cố Gia Dương, khí thế điên cuồng hét lên: “Ngươi mới là đồ dưa nhỏ! Ông nội ngươi chỉ hơi xanh một chút thôi!”
Dứt lời cậu lại xoay người kéo chân khập khiễng chạy.
Alice ghé vào ghế điều khiển nghe được tiếng chủ nhân, lập tức từ cửa sổ ghế phụ nhảy ra, Cố Gia Dương sợ nó nghẹn chết mới mở cửa sổ. Nó thông minh lập tức hiểu chủ nhân đang đuổi vật thể chuyển động kia, gâu gâu hai tiếng liền bốn chân điên cuồng đuổi theo.
…… Giấc mơ một người một chó điên cuồng đuổi theo dưa chuột nhảy nhót liền trở thành sự thật!
※※※※※
Hoàng Tiếu Quang cũng vì quá sốt ruột, lúc chạy trốn không chọn đường, bị vây vào bãi đỗ xe xoay hai vòng. Đằng sau Cố Gia Dương chạy mệt, trên người hắn mang 40 cân đồ, có thể đuổi tới giờ đã không dễ dàng.
Alice muốn xuyên qua bãi đỗ xe chặn lại, đáng tiếc lúc nó cùng Hoàng Tiếu Quang đối mặt, Hoàng Tiếu Quang nói một câu khiến nó mất hết dũng khí “Wow! Trên đời vậy mà có cây lau nhà di động ~”Nguồn: langsatti.wordpress.com
Trước kia Alice cùng cố Gia Dương đi ra ngoài, người khác xem chó phải ngó mặt chủ nên tuyệt đối sẽ không dùng từ “Cây lau nhà”, mà chỉ dám cười trộm vây xem, Alice trước nay đều cho rằng nó nhờ có mị lực mới khiến quần chúng bị thuyết phục. Kết quả Hoàng Tiếu Quang vừa nói ra ba chữ “Cây lau nhà” liền khiến Alice tan nát trái tim pha lê. Nó ô ô kêu khóc vùi đầu quỳ rạp trên mặt đất, nói gì cũng không đuổi theo nữa.
Cố Gia Dương bị Hoàng Tiếu Quang làm cho mất sức, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy mông cậu còn chưa khỏi hẳn, chạy một hồi kịch liệt như thế, khiến cho vết thương cũ tái phát!
Hoàng Tiếu Quang ôm mông ai u ai u tập tễnh bước, nhất định không để Cố Gia Dương đuổi tới.
Cố Gia Dương kéo hai túi lớn hự hự đi lên, nhất định muốn đuổi theo.
Cuối cùng Hoàng Tiếu Quang linh cơ vừa động, thấy phía trước có một chiếc xe không đóng cửa, chủ nhân hình như cũng không ở cạnh. Cậu dùng toàn bộ sức lực vọt qua, sau đó ôm lấy kính chiếu hậu, tiểu nhân đắc chí cười ha ha nói: “Xem ta phản chiếu ánh sáng đây! ~~”
Cố Gia Dương: đứa nhỏ này rốt cuộc dậy thì xong chưa!!!!
Sau đó Hoàng Tiếu Quang điên cuồng bẻ kính chiếu hậu, liều mạng lật lật, ánh nắng lóa mắt phản xạ lên mặt Cố Gia Dương, muốn nhân lúc hắn chói mắt mà đào tẩu.
Không ngờ Cố Gia Dương cũng không theo kịch bản mà giật mình, tiếp tục tới gần, tới gần, tới gần.
Hoàng Tiếu Quang cười đến run tay, càng liều mạng vặn kính chiếu hậu, vốn tay vẫn còn chút sức lực, bỗng cạch một cái…… Hoàng Tiếu Quang rõ ràng cảm thấy trong tay trầm xuống.
Kính chiếu hậu vốn không phải loại dùng tay điều khiển, mà là dùng nút bấm điều khiển, cố tình Hoàng Tiếu Quang liều mạng bẻ, ban đầu góc độ không lớn còn có thể chịu đựng, nhưng sau đó Hoàng Tiếu Quang càng lúc càng dùng sức…… Cạch một tiếng kính chiếu hậu liền gãy.
Hoàng Tiếu Quang bị dọa ngu người, kia kia kia kia kia kia chuyện gì thế này!
Cố Gia Dương nhìn cậu sợ tới mức đần mặt, lại nhìn nhìn kính chiếu hậu trong tay cậu, nhẹ nhàng thở dài: “Ta đâu có đuổi ngươi.”
Cố Gia Dương: “Ta tới lấy xe.” Vừa rồi đuổi tới giữa chừng Cố Gia Dương liền có ý định tạm thời bỏ qua, cho nên mới đi sang hướng này.
“Xe, xe nào?” Hoàng Tiếu Quang bắt đầu có dự cảm không tốt.
“Cái xe bị ngươi bẻ kính chiếu hậu đó……” Cố Gia Dương bỏ xuống 2 túi đồ, đút tay vào túi quần, sắc mặt bất thiện, nhìn chăm chú Hoàng Tiếu Quang.
“Xe xe… xe này?” Hoàng Tiếu Quang nuốt nước bọt, nhìn xe, lại nhìn kính chiếu hậu trên tay xiêu xiêu vẹo vẹo, thanh âm run run.
“Không sai, chính là xe này.” Cố Gia Dương bước tới gần Hoàng Tiếu Quang, trên mặt làm vẻ dữ tợn, ngừng ở trước mặt cậu: “…… Ngươi bẻ kính xe ta, ngươi chuẩn bị đền như thế nào?”
Hoàng Tiếu Quang không tin ngao ngao gào lên: “Xe này sao có thể là của ngươi?”
“Sao không thể?” Cố Gia Dương tức tới bật cười: đồ ngốc này vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ không có tiền, hiện tại gặp đại họa, sợ đến độ không nói được gì.
“Ngươi, ngươi… xe của ngươi xe vì sao không đóng cửa sổ!” Hoàng Tiếu Quang chỉ vào cửa sổ xe bắt đầu cosplay Conan: “Rõ ràng chủ xe chỉ tạm thời rời đi một hai phút, nếu đi siêu thị sao dám không khóa kỹ?”
Cố Gia Dương huýt sáo, cách đó không xa Alice nghe được lắc lư chạy tới, lấy đà hoàn mỹ vọt từ cửa sổ xe nhảy vào trong, ghé vào ghế điều khiển cao ngạo ngẩng đầu.
Cố Gia Dương khoanh tay nhìn Hoàng Tiếu Quang: “Chó của ta ở trong xe, không mở cửa sổ nó nghẹn chết ai chịu a?”
Hoàng Tiếu Quang trợn mắt há mồm nhìn cây lau nhà vừa rồi còn mưu toan vây đánh mình giờ đã hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ngồi ở ghế điều khiển gâu gâu thị uy, toàn bộ ngũ quan chỉ thấy rỗ mỗi cái mũi nhếch lên, cái bộ dáng muốn bao nhiêu oai phong có bấy nhiêu oai phong.Nguồn: langsatti.wordpress.com
“Đây là…… chó?” Hoàng Tiếu Quang kinh ngạc nói.
“Vô nghĩa, không phải chó thì là gì?” Cố Gia Dương nhếch miệng cười: “Chẳng nhẽ cây lau nhà di động?”
“…… Ta đúng là thấy nó giống cây lau nhà di động……” Hoàng Tiếu Quang cúi đầu di di chân, miệng ai oán lầm bầm: “Xe ngươi sao không trang bị còi chống trộm hả, nếu ta sờ vào nó kêu lên thì ta đã không sờ……”
“Còi chống trộm? Xe này mấy ngày trước vừa mua, còn chưa kịp đi cài đâu!” Cố Gia Dương lời này không hề điêu, xe đúng là mới về tay mấy ngày trước, nhưng không phải hắn mua, mà là công ty khen thưởng hắn lần này dẫn dắt đoàn đội thâu tóm được một phi vụ lợi nhuận đều đặn 3000 vạn, phần thưởng là một chiếc xe hai mươi vạn, mấy key person khác cũng được tặng xe mười mấy vạn.
Hoàng Tiếu Quang nghe hắn lý lẽ hùng hồn, mà chính cậu phạm sai lầm lớn, chỉ có thể là không tình nguyện nhận lỗi, trong lòng cảm thán sớm biết thế thì lúc trước không chạy…… Nếu lúc trước biết sẽ bị tên nhà giàu gian ác này gây họa, thà chết cũng chịu đau mông, cùng lắm thì lại nằm mấy ngày; nhưng giờ thì làm hỏng xe mới nhà người ta, sợ là bán nồi bán xong cũng không đủ đền, bán thân bán máu thì may ra ……
Hoàng Tiếu Quang bi ai nghĩ, suýt thì đổ lệ: Con mẹ nó! Ông nội ngươi tiết kiệm được chút tiền tiêu vặt dễ dàng sao, lần này xem ra đừng nói tiền tiết kiệm trước kia, chỉ sợ còn phải xin thêm tiền của cha mẹ.
※※※※※
“Cái… cái kia… kính phản quang kia ta sẽ đèn…… nhưng mà, ngươi ngươi… có thể cho ta mấy ngày được không? Ta chỉ là sinh viên, ta nghèo……” Hoàng Tiếu Quang dùng ánh mắt nhu nhược đáng thương nhìn Cố Gia Dương, khiến Cố Gia Dương lúc ấy vốn cũng không tính bắt đền liền mềm lòng, hắn đã bao giờ gặp qua dưa nhỏ đáng thương như thế đâu, phòng ngự hoàn toàn sụp đổ.
Hắn suýt thì mở miệng nói “Không sao, anh đây không để bụng chút chuyện vặt này, chỉ cần ngươi cùng ta ăn bữa cơm liền cho qua”, nhưng mà Alice thông minh ngay lúc này cọ cọ tay hắn, như là muốn đốc thúc hắn mau mau bắt dưa nhỏ khai rõ họ tên, địa chỉ, điện thoại, số đo 3 vòng…
Cố Gia Dương đột nhiên bừng tỉnh tán thưởng nhìn Alice cười một cái, lấy bút ra, e hèm hỏi: “Dưa chuột nhỏ, ngươi tên gì? Ngươi để lại phương thức liên hệ để ta còn tìm được ngươi.”
Nếu vừa rồi lúc truy đuổi đã bất cẩn gọi ra cái tên trong lòng, hắn hiện tại cũng không ngại che giấu, trực tiếp lấy tên này trêu đùa Hoàng Tiếu Quang.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Cố Gia Dương gật gật đầu, nghiêm túc viết lên notebook lại nhớ kỹ 3 chữ Hoàng Dưa Nhỏ. Hắn vừa ghi nhớ vừa nghĩ: Ba mẹ người này thật khéo đặt tên, không ngờ có thể nghĩ ra cái tên chuẩn xác như thế.
“Địa chỉ nhà?”
Hoàng Tiếu Quang cắn môi: “Địa chỉ trường học được không?”
“Khụ khụ, được.” Cố Gia Dương như là bị sấm sét đánh vào bộ hạ, vốn dĩ đối với dưa chuột nhỏ, à không, vốn dĩ đối với Hoàng Dưa Nhỏ chỉ hơi hơi có hứng thú, hiện tại hoàn toàn bị quật trúng điểm G rồi, tiểu huynh đệ vào sinh ra tử lập tức nóng lên. “Nhưng ngươi phải nói rõ phòng nào giường nào trong ký túc xá giường mới được.” Vậy mới dễ dàng nửa đêm tập kích.
Hoàng Tiếu Quang đành không tình nguyện nói rõ địa chỉ, tuổi tác, số điện thoại, chờ đến lúc bị hỏi số đo 3 vòng mới giật mình nhận ra bất thường: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Khụ, hỏi vậy thôi, không nói cũng không sao hết.” Cố Gia Dương chậm rì rì khép lại sổ, làm bộ không sao cả, trong lòng lại sợ run, thầm mắng chính mình hỏi quá nhiều. Hắn tương đối thích ăn dưa chuột nhỏ tươi rói, nhưng mà dưa chuột bỏ chạy còn nhanh hơn vịt, hơn nữa còn không chạy thẳng một đường mà là nhảy nhót khắp nơi.
Không dễ bắt được, nhất định không thể để dưa sắp hái tới tay lại chạy mất.
※※※※※
Buổi tối về nhà, Cố Gia Dương nhìn số Hoàng Dưa Nhỏ khanh khách vui vẻ nửa ngày, càng nghĩ càng thấy cậu ta ngốc đến mức đáng yêu, thật vất vả mới bắt được tiểu bảo bối, nhất định không thể để xổng mất. Nghĩ như thế hắn liền gọi cho Hoàng A Dưa, muốn làm thân.
Tuy mục đích gọi là để làm thân, nhưng Hoàng Tiếu Quang tiếp điện thoại lại nghĩ là bị gọi sang đòi nợ. Tâm tình trái ngược nhau nên hai người tạo thành một cái cục diện như vậy: bên này Cố Gia Dương đem chủ đề công việc ra nhiệt tình blablabla không ngừng, bên kia Hoàng Tiếu Quang thành thục phát huy kỹ năng vào tai nọ ra tai kia luyện được trên giảng đường.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Vừa bắt đầu Cố Gia Dương tự mình ảo tưởng còn rất cao hứng, từ chỗ “Dưa chuột nhỏ, lần đầu tiên gặp ta đã cảm thấy ngươi thật đặc biệt” bắt đầu nói nói, suýt chút nữa khai luôn ra cả mục đích xấu xa của mình, nói thật thì hắn cũng không biết từ lúc nào đã sinh ra mục đích xấu xa này, nếu nhớ lại chắc hẳn là từ lúc thấy cặp mông xinh xắn kia ở trước lu gạo vặn tới vẹo lui, sau đó lúc thấy cậu ta bẻ xuống kính chiếu hậu liền lập tức thăng hoa……
Nhưng nói đến một nửa Cố Gia Dương cũng chưng hửng, hắn bên này nhiệt tình nói chuyện, bên kia dưa chuột nhỏ a a ừ ừ câu được câu không qua loa đáp lại, nếu không phải vì mấy câu a a ừ ừ này tách ra từng chữ, hắn còn tưởng bên kia đang làm chút vận động không hài hòa đây.
※※※※※
Trên thực tế Hoàng Tiếu Quang bên này đang tức điên, lúc Cố Gia Dương nói “Dưa chuột nhỏ này lần đầu gặp ta đã cảm thấy ngươi thực đặc biệt”, cậu căn bản không suy tưởng ra nổi thứ gì hồng phấn kiều diễm, mà càng chắc chắn Cố Gia Dương từ lúc đó sớm đã ủ mưu tra tấn mình, bước đầu chính là dựa vào cái lu gạo kia gieo lên một cái bóng ma tâm lý trong trái tim yếu ớt của cậu.
Bên kia Cố Gia Dương nói mười câu, bên này cậu liền rút gọn còn 1 câu. Chờ đến khi cậu cùng Tiểu Tượng đã suy diễn kịch bản đi tận phương nào, Cố Gia Dương mới nói xong.
Hoàng Tiếu Quang nghiến răng “Tạm biệt” hai chữ, sau đó chờ bên kia cúp máy, lúc này ném điện thoại ném thật xa xả hận!