*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là một gã tinh anh đến nay vẫn độc thân, Cố Gia Dương không định rước về nhà một bà thím cả ngày lải nhải mấy lời mất hứng “Sao về muộn thế?”, “Đừng có suốt ngày bù khú với mấy tên đồng nghiệp đó!” vân vân mây mây. Nhưng đổi lại, căn nhà trống rỗng luôn thiếu hơi thở gia đình, đi làm về cũng không thể nhàn nhã ngồi sô pha vừa xem báo vừa ngửi mùi thơm bếp núc vừa chờ ăn cơm, mà hắn phải tự tay vo gạo, rửa rau, chắp chắp vá vá nấu tạm bữa tối.
Cố Gia Dương cực kỳ chú trọng ăn uống healthy. Mì ăn liền, thức ăn nhanh hắn chưa bao giờ đụng vào, đã thế còn không chịu ăn đồ ngày hôm trước quay nóng lại, nên hắn chỉ có thể nấu cơm mỗi ngày, chịu đựng khói lửa bếp núc.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Hôm nay đi làm về, Cố Gia Dương vốn định xào đại hai món, đặt nồi cơm là xong bữa, nhưng mở ra lu gạo mới phát hiện gạo đã ăn hết sạch rồi.
Cố Gia Dương là tinh anh nhất trong đám tinh anh, tiền không thiếu, vì thế mua căn hộ tầng chóp ở tiểu khu xa hoa này, trang hoàng theo phong cách tối giản. Hài nỗi là ở chung cư hiện đại thế này, trong căn bếp thời thượng của hắn, lại chềnh ềnh một lu gạo cao 80 centimet, đường kính 50 centimet cực kỳ cồng kềnh. Lu này là do hắn nhờ người ở nông thôn mua gửi lên, lúc rỗng cũng nặng tới mấy chục cân.
Chẳng còn cách nào, tinh anh cũng có tính lười, mỗi lần mua gạo mua nhiều một chút tích trữ ở đó, cũng đỡ phải mua đi mua lại thường xuyên.
Nhưng dù tích trữ nhiều nữa thì cũng có ngày ăn hết. Cố Gia Dương thời gian này rất bận, quên không chú ý tới gạo đã ngày càng vơi, kết quả là hôm nay vật vã mãi mới xong việc để có thể thư thả vào bếp thì lại gặp cảnh nồi không nhà chống.
Tinh anh thì sao, không bột đố gột nên hồ a.
Cố Gia Dương cào cào tóc, thở dài thườn thượt: giờ quá mệt không có tinh thần mà ra ngoài nữa, bảo đi khuân mấy chục cân gạo về thì hắn sẽ chết mất.
Ngay lúc này, hắn bỗng nhớ ra mấy ngày trước ở cửa khu chung cư mới khai trương một cửa hàng tên là “Ship tới tận cửa”, chỉ cần trả tiền hơn một chút là những khách hàng không tiện ra ngoài có thể phó thác cửa hàng đi shopping hộ rồi rước đến tận cửa.
Hắn nhớ rõ tiệm này là vì mấy ngày trước lúc tan tầm về vừa vặn đi ngang qua mấy bà nội trợ đang nói chuyện phiếm, trong đó một bà khen “Ship tới tận cửa” đã giúp bà ta một phen. Bận trông cháu không thể đi đâu mà muốn mua nước tương phải ra siêu thị cách đó một km mới mua được. Cố Gia Dương còn nhớ rõ lúc ấy chính mình còn hài hước nghĩ: Người “Ship tới tận cửa” chính là người mua tương hộ……
…… Nếu có thể mua nước tương, thì mua mua hộ mấy chục cân gạo về đây chắc cũng không có vấn đề gì.
※※※※※
Đứng ở trước cửa căn hộ tầng chóp này, Hoàng Tiếu Quang thở hồng hộc từng ngụm, mỗi tay kéo 20 cân gạo, sau vai cõng 30 cân, bình thường thì cũng không đến nỗi, nhưng cậu lại phải hùng hục leo mười lăm tầng cầu thang. Giờ thì hai tay đều run lên, hai chân bủn rủn. Con mẹ nó, chung cư cao khỉ mẹ gì! Thang máy nói hỏng là hỏng, khiến cậu phải vác 70 cân gạo leo mười lăm tầng!
Cậu chỉ muốn tìm một chỗ đàng hoàng nghỉ chút, nhưng ai tiêu tiền kẻ đó chính là ông nội, ai nhận tiền chính là thằng cháu nội, hiện tại ông nội đang ở sau cánh cửa này chờ hắn đây, thằng cháu nội này một chút cũng không dám nghỉ, phải mau đi vào mới được.
Hắn thả xuống 2 bao gạo, sửa sang lại quần áo, lau mồ hôi chảy từng dòng trên mặt, cố gắng tút tát để trông không quá chật vật, rồi mới run run tay, ấn vang chuông cửa. Trước khi đối phương mở cửa cậu lại vội nhấc lên 2 bao gạo, bày ra một nụ cười.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Cửa rất nhanh đã mở ra, lộ ra một người đàn ông vẻ mặt mỏi mệt. Đối phương cao hơn Hoàng Tiếu Quang chừng nửa cái đầu, sơ mi trên người cởi vài nút trên cùng, toàn thân tản ra khí tức “Đừng làm phiền, ông đây rất mệt”. Lông mày hắn gắt gao nhíu chặt, một tay ấn huyệt Thái Dương, một tay chống cửa, nhìn Hoàng Tiểu Quang từ trên xuống dưới ướt đẫm mồ hôi, đần độn khiêng mấy bao gạo.
Hoàng Tiếu Quang nhìn ra được đối phương đang khó chịu, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, cậu bất giác sợ hãi nuốt nước bọt.
※※※※※
“Sao muộn thế?” Cố Gia Dương cúi đầu xem đồng hồ, phát hiện đối phương chậm khá nhiều so với lúc đầu hứa hai mươi phút.
Nhân viên ship gạo mặc bộ trang phục màu xanh lá cây trông ngu ngu, đội mũ xanh đầy sát khí, tổng thể trông như một quả dưa chuột xanh biếc, sợ hãi nuốt nước bọt trà lời: “Tiên, tiên sinh, bởi vì loại gạo Thái Lan thơm ngài yêu cầu siêu thị bên này không có, phải tìm siêu thị khác xa hơn một chút một chút mới mua được; hơn nữa lúc tới dưới lầu thì, thang máy, thang máy hỏng rồi, cho nên……”
“Cho nên ngươi leo thang bộ lên đây?” Cố Gia Dương có chút hoài nghi hỏi lại. Tên shipper ăn mặc như quả dưa này nhỏ gầy vô cùng. Hắn mua tận 70 cân gạo, lấy thân hình gầy yếu thế này mà đòi vác bao gạo lớn lên thang bộ lên tận lầu 15? Nghĩ như thế, trong mắt hắn tỏ vẻ không hề tin tưởng.
Hoàng Tiếu Quang ngày thường luôn bị mọi người chê là chậm hiểu ý, không ngờ lần này lại đọc hiểu được ánh mắt của đối phương, vậy là vốn tính cách trước nay thẳng thắn cậu liền muốn nổi điên! Tuy cậu so với hắn lùn hơn chút, gầy hơn chút, thoạt nhìn giống dân tị nạn một chút, nhưng sao hắn dám nghi ngờ sự chuyên nghiệp của shipper này chứ! Tuy rằng đến muộn nhưng tốt xấu vẫn đến rồi, hơn nữa Hoàng Tiếu Quang ngàn dặm xa xôi trèo đèo lội suối vượt mọi chông gai vác 70 cân gạo lại đây, từng bước một đều vật vã, hắn sao có thể làm như không thấy!
Hoàng Tiếu Quang vốn đã ghét những kẻ dám nói cậu trông không man, lần này bị đối phương nghi ngờ, bản thân đã mệt thì chớ liền bạo phát oán khí, nổi giận đùng đùng nhìn chăm chăm đối phương.
Đối phương không rảnh để ý đến sự tức giận của cậu, lấy ví da vừa móc tiền ra vừa hỏi cậu muốn tip bao nhiêu tiền. Hoàng Tiếu Quang phồng mồm trợn mép trực tiếp gạt tay đối phương, tức giận nói: “Tiên sinh, ta còn chưa đưa gạo và bếp, ngài chờ lát nữa hẵng thanh toán đi!” Vừa nói vừa lấy mông huých cho hắn tránh sang bên, tay xách theo hai bao tải nặng trĩu, lung la lung lay đi vào nhà.
Phải để cậu lấy hành động này chứng minh một chút, cho hắn biết thế nào là thần lực đi a ha ha ha ha ha.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Thực ra thì tiệm “Ship tới tận cửa” nhà họ chỉ yêu cầu shipper đưa hàng đến cửa thôi, không bắt xếp đồ vào phòng. Hoàng Tiếu Quang vẫn luôn cho rằng đây là quyết định anh minh nhất của lão bản, nghĩ mà xem, nhớ khách hàng đang ở nơi trong phòng ư ư a a chợt nhớ ra hết bao cao su lại gọi điện bảo bọn họ mua hộ một hộp, thì chẳng lẽ bọn họ còn phải cầm bao thẳng vào phòng ngủ rồi giúp khách hàng đeo lên chắc? Cho nên mới nói hàng chỉ cần đưa đến cửa là cực kỳ chí lý.
Lại quay lại chuyện ship gạo lần này, Hoàng Tiếu Quang hoàn toàn không cần đem gạo vào phòng bếp, nhất là cậu hiện tại toàn thân bủn rủn cũng chẳng còn sức. Nhưng cậu nuốt không trôi cơn giận này, càng muốn chứng minh mình là nam tử hán cơ bắp cuồn cuộn, vì thế mới lại liều mạng xách hai bao gạo nặng trĩu vào cửa, sải bước hướng về phòng bếp.
※※※※※
Cố Gia Dương thật sự bị tên ship gạo này dọa sợ, mắt thấy cậu như viên đạn pháo lắc lư vọt vào nhà hắn như muốn làm nhiệm vụ cảm tử, sau đó bùm một tiếng liền va phải tủ lạnh lảo đảo một chút lại mắc vào ghế dựa……
Chờ tới khi Cố Gia Dương trơ mắt nhìn thấy tên ship gạo lảo đảo phịch mông ngồi trúng vào lu gạo, hắn rốt cuộc nhịn không được che mặt nhìn sang một bên.
Đứa nhỏ này con nhà ai đây, sao bò còn chưa biết đã gây ra tai nạn giao thông rồi.
※※※※※
Tay Hoàng Tiếu Quang đã sớm rã rời buông thõng, mà thân thể gầy như que củi của cậu cùng hai bao gạo đều bị quăng vào lu, ngưởng mặt lên trên, tứ chi đều không thể chấm đất. Bao gạo kia lại còn khiến cậu mất hết trọng tâm, bị đè không động đậy nổi, chỉ có thể vùng vẫy tay chân thử cố đi ra, nhưng mà cậu giờ đã không còn sức, thử liên tiếp nhiều lần đều vô ích.
Cậu quay đầu lại thấy, chủ nhà đang ở kia che miệng cúi đầu thấp giọng cười! Cậu vừa xấu hổ vừa tức, hận không thể hướng về phía bản mặt kia đấu ba phát đạp hai phát. Nhưng hiện tại chỉ có đối phương có thể giúp cậu một phen, cho nên cậu chỉ có thể không tình nguyện kêu: “Cái tên kia, ngươi, ngươi có thể lôi ta ra được không?”
Cố Gia Dương cũng không để ý giọng điệu không lễ phép của cậu, buồn cười tới gần, trên tay hơi dùng sức liền vớt được Hoàng Tiếu Quang đáng thương ra từ trong lu gạo, đỡ thân hình mềm như bông của cậu đứng dậy.
Hoàng Tiếu Quang chân vừa chạm đất, liền lập tức đem hai bao gạo trên vai ném xuống đất, tiến lên trước hai bước túm cố áo Cố Gia Dương, lạnh giọng quát: “Cười gì mà cười! Ngươi thấy bộ dáng ta vừa rồi rất giống Kim Quy lật ngửa chứ gì!”
“……” Im lặng hai giây sau, Cố Gia Dương lại lần nữa cười như điên: “Ha ha…… Hahaha, ngươi không nói ta còn không nghĩ tới, bộ dáng ngươi vừa rồi …… Ha ha…… Thật đúng là rất giống rùa đen a…… Ha ha……”
“……” Hoàng Tiếu Quang thống khổ xoay mặt đi, mẹ nó, tư vị vạ miệng thật khó chịu.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Hoàng Tiếu Quang hừ một tiếng, một tay chống nạnh một tay trực tiếp xòe tới mũi Cố Gia Dương: “Tiên sinh! Hân hạnh cảm ơn ngươi đã chiếu cố! Xin mời trả tiền luôn đi!” Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh nhanh thu tiền liền đi khỏi, không bao giờ muốn quay lại chỗ này.
Không ngờ Cố Gia Dương lại một phen xách cổ áo cậu, đem cậu xoay vòng tới phía lu gạo: “Anh bạn nhỏ này, chính ngươi nói muốn đưa gạo vào, nhưng ngươi xem, ngươi hiện tại khiến phòng bếp nhà ta ra nông nỗi gì đây? Ngươi còn không biết xấu hổ đòi tiền?” Cố Gia Dương làm ra vẻ thực tức giận, trên thực tế trong lòng hắn đã bị hành động kỳ quái của quả dưa chuột nhỏ này chọc cho vui vẻ lên, mỏi mệt cả một ngày đều tan biến. Quả nhiên cười trên nỗi khổ của người khác là cách tốt nhất để điều hòa sinh hoạt.
Hoàng Tiếu Quang nhìn gạo rải đầy đất, lu gạo bị đá nghiêng, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi. Tuy rằng trong lòng vẫn chưa hết buồn bực, nhưng vẫn không chịu yếu thế, ngoài miệng bắt đầu ra dáng thương lượng: “…… Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ? Trước đó đã nói rõ rồi, tiền nhất định phải trả.”
Cố Gia Dương làm bộ làm tịch gãi cằm: “Trước tiên ngươi quét sạch gạo rơi đã, sau đó đem chỗ còn lại cất hết vào lu kia. Hai bao Thái Lan thơm không cần mở, để cạnh tủ bát là được rồi. Mặt khác…… Chờ ngươi làm xong lại nói tiếp đi.”
Thực ra gạo rơi trên đất không nhiều, cũng chỉ khoảng một cân thôi, nên quét sạch cũng không gì ghê gớm. Nhưng muốn đem chỗ còn lại mấy chục cân đều cất vào lu,…… Nghĩ cũng biết, cánh tay Hoàng Tiếu Quang lại phải chịu tội rồi.
Nhưng vẫn là phương châm kia, ai trả tiền người đó là ông nội, hiện tại ông nội mở miệng nói chuyện, Hoàng Tiếu Quang thằng cháu này đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn cầm chổi quét gạo. Xưa nay tính tình thánh mẫu Hoàng Tiếu Quang lần đầu tiên trong đời thừa dịp Cố Gia Dương đi phòng ngủ lấy đồ liền nhanh tay đem gạo bẩn đổ vào đáy lu, lại còn nghiêng về một phía nguyền rủa: “Mẹ bà dì, còn dám sai khiến ta? Để ta cho ngươi biết mùi đau khổ!”
Cố Gia Dương vừa vặn từ phòng ngủ đi ra thấy được một màn này buồn bực đỡ trán, đứa nhỏ này lớn lên kiểu gì, sao có thể như vậy…… Ách, như vậy nguyền rủa?
Chờ Hoàng Tiếu Quang đúng theo yêu cầu bỏ hết 50 cân gạo vào lu xong, eo nhỏ tay nhỏ của cậu đều đã nâng không nổi. Đôi tay chống lên lu gạo, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cúi thấp, thân mình dựa vào lu gạo, tạo thành bộ dáng lão nông dân cực khổ bần hàn điển hình, trông muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Cố Gia Dương nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, trong lòng cư nhiên càng vui sướng…… Hắn rốt cuộc hieeur ra vì sao mẹ kế muốn bắt nạt cô bé lọ lem, vì sao hoàng hậu muốn hãm hại công chúa Bạch Tuyết, vì sao hoàng hậu và Dung ma ma muốn ngược đãi Tiểu Yến Tử và Hạ Tử Vi…… Bởi vì làm mẹ kế thật dễ gây nghiện.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Nhưng ngoài làm mẹ kế, thi thoảng vẫn phải làm mẹ ruột kẻo nhỡ chơi một lần đã ngược chết đứa nhỏ, thế thì quá vô vị. Cố Gia Dương quyết định, ngoại trừ phí dịch vụ nên trả thì dưa chuột nhỏ nên được boa thêm ít tiền boa để cậu vui sướng một chút.
Sờ sờ trên người, Cố Gia Dương phát hiện không thấy ví đâu, mới nhớ ra vừa rồi đem ví bỏ ở cửa. Hắn bỏ lại Hoàng Tiếu Quang một mình dựa lu gạo tiếp tục làm dáng già yếu nghèo khổ, tự mình ra cửa lấy ví.
Hoàng Tiếu Quang mệt gần chết, nhìn đồng hồ. Từ lúc hắn nhận đơn này đến giờ đã hao mất hai tiếng đồng hồ. Lâu như thế không về tiệm, nhất định sẽ khiến tiểu muội bối rối không nhẹ. Cậu vội vàng nâng tay bủn rủn sờ di động trong túi, nhưng mà di động sờ được, chìa khóa treo vào di động lại sờ không thấy. Vốn là để cho tiện nên cậu đem chìa khóa ký túc xá treo vào di động, như vậy không sợ tùy tiện để quên.
Ngày thường dây treo thực vững chắc vậy mà lúc này lại đứt! Hoàng Tiếu Quang nhìn mẩu dây đỏ đứt đôi kia khóc không ra nước mắt: Hôm nay bạn cùng phòng nghỉ về quê, ký túc xá chỉ còn mình cậu, hiện tại không có chìa khóa, chẳng lẽ trèo cửa sổ vào sao?
…… Mà chìa khóa sẽ rơi ở nơi nào rồi?
Hoàng Tiếu Quang nhăn nhó lo nghĩ, rõ ràng lúc lên lầu còn thấy nó ở trên di động, hiện tại không thấy…… Rút cuộc rơi ở đâu, ở đâu, ở đâu……
Hoàng Tiếu Quang liếc mắt về phía cái lu gạo cậu đang dựa vào, bên trong tràn đầy gạo, không dám chắc nghĩ:…… Không phải là rơi vào lu gạo chứ?
……
…………
………………
Lúc Cố Gia Dương đi vào bếp liền thấy dưa nhỏ vừa rồi còn vểnh mông quỳ gối bên lu gạo như sắp chết tới nơi giờ đã thọc nguyên cánh tay vào lu gạo giống như đang ra sức tìm kiếm cái gì.
“……” Cố Gia Dương nhìn chằm chằm cặp mông lắc trái lắc phải của cậu hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn không biết dùng từ gì miêu tả tâm tình của hắn hiện tại.
Hoàng Tiếu Quang hình như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Cố Gia Dương, quay đầu lại nhìn lên hắn với ánh mắt bất đắc dĩ. Cậu lúc này mới chú ý tới bộ dáng hiện tại của mình ngốc đến mức nào.
Thẹn quá thành giận, Hoàng Tiếu Quang nhe răng mắng thị uy, miệng nhanh hơn não rống lên: “Làm sao, chưa thấy ai luyện Thiết Sa Chưởng bao giờ à!”
Cố Gia Dương: “…… Ta chưa từng thấy qua.”Nguồn: langsatti.wordpress.com
※※※※※
Cố Gia Dương cầm ví khoanh tay dựa cửa nhìn Hoàng Tiếu Quang thọc vào lu gạo đào a đào a, lúc thì đào đào bên nọ lúc lại bới bới bên kia.
Hắn vừa xem vừa khanh khách cười không ngừng, Hoàng Tiếu Quang bị nhìn chằm chằm liền không vui, vốn dĩ đã bực sẵn liền gào lên: “Xem cái lông!”
Cố Gia Dương bình tĩnh đáp: “Đây chẳng phải là ta đang xem ngươi luyện Thiết Sa Chưởng à? Trước kia chưa từng xem, hôm nay coi như mở mang tầm mắt.”
Hoàng Tiếu Quang muốn đấm tường, nhưng mà cậu hiện tay phải thọc vào lu gạo, chỉ có thể tức giận vung gạo phát tiết. Nhưng bởi vì Thiết Sa Chưởng là do cậu tự nói ra, quả đắng này đành phải nuốt vào.
Cậu buồn bực không hé răng lúi húi nửa ngày ở lu gạo, đáng tiếc vẫn không tìm được chìa khóa, đã thế cố Gia Dương còn ở đó cái hay không nói, chọn cái dở nói: “Thiết Sa Chưởng này sao toàn luyện tay phải, không luyện tay trái a?”
Hoàng Tiếu Quang không tình nguyện từ lu gạo rút tay ra, nghiến răng: “Nam trái nữ phải ngươi chưa nghe bao giờ à, ta là đàn ông đương nhiên chỉ luyện tay phải.”
Cố Gia Dương: “Nam trái nữ phải? Ta đúng là chưa từng nghe qua.…… Hoá ra nhà các ngươi người đều khác người như vậy à.”
※※※※※
Hoàng Tiếu Quang cả người xụi lơ ra khỏi nhà Cố Gia Dương, tuy rằng trong tay nắm chặt tiền boa tận 50 đồng, nhưng trong lòng vẫn không chút nào cao hứng, lát nữa về phải bò cửa sổ, ai cao hứng nổi!
Hoàng Tiếu Quang thực ra không phải shipper full time, cậu chỉ là một sinh viên làm bán thời gian, vừa lúc tiểu khu cạnh trường A có chỗ thuê nhà, gia cảnh cũng coi như trung đẳng. Lúc không bận học cậu liền chạy việc, đã có thể đi trước thời đại mà cảm nhận cạnh tranh khốc liệt trong xã hội nên kiếm chút tiền tiêu vặt giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ.
Cậu mặt non, miệng ngọt, tay chân cần mẫn, nên vẫn được các bà nội trợ trong tiểu khu hoan nghênh, ngẫu nhiên còn có Obaa-san boa cho nhiều tiền. Nhưng mà đây là lần đầu kiếm được tận 50 đồng tiền boa, đổi lại cũng là lần đầu phải làm công việc vất vả thế! Leo lên lại xuống mười lăm tầng, còn vác theo 70 cân gạo, cậu sẽ tụt mất nửa thể trọng mất. Cậu muốn tìm chỗ nghỉ tạm một chút, nhưng không thể, chìa khóa mất, mà ký túc xá nam trước nay quản chặt, chìa dự phòng sẽ không cho mượn, nên cậu hiện tại chỉ có thể đứng dưới cửa sổ buồn bực thở dài.
Không còn cách nào, đành trèo vào.
Hoàng Tiếu Quang đã tìm được một lối tắt: Tìm một cành cây thô trèo lên buộc dây thừng vào, sau đó đu sang bò a bò a là có thể bò lên đến cửa sổ lầu hai, làm như vậy an toàn cũng đỡ mệt.
Chờ cậu vất vả dây buộc vào chạc cây, lại phát hiện dây ngắn hơn mình tưởng một chút.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Nếu như bình thường, đu sang đem chân nhấc cao ngang eo thì vừa chạm tới. Nhưng hiện tại chân cậu mềm nhũn run rẩy, đừng nói đem chân nâng cao ngang eo, có thể nhấc đầu gối lên đã là phi thường.
Mà từ đầu gối tới eo còn kém không ít, hiện tại với không tới phải làm sao?
Nói cũng may, ký túc xá nam sinh hiện đang được trang hoàng lại, đường đi toàn bụi đất hiện tại được lát gạch ô vuông, gạch diện tích nhỏ, ước chừng vừa vặn dài bằng chân một tên đàn ông trưởng thành, cũng may gạch khá dày, chỉ cần lót thêm bốn năm viên là có thể cao thêm 20cm. Hoàng Tiếu Quang tính nếu đứng lên gạch lót thượng là có thể đủ bù vào.
Mắt thấy thắng lợi sắp tới, Hoàng Tiếu Quang tươi cười kéo lê bước chân chạy tới vác gạch, một tay cầm hai viên mà tay không cảm giác gì, mẹ nó thứ đồ đểu này so với 20 cân gạo kia thật không là cái gì!
Hắn hự hự dọn xong gạch, để tiện lợi còn chạy thêm một chuyến xếp thành bậc thang cho chắc sau đó kiễng chân, bắt đầu lung lay dẫm lên. Chỉ còn 1 bước nữa thì cửa sổ tầng 2 trên đỉnh đầu mở ra.
Bạn cùng phòng Tiểu Tượng vốn đã về quê lại nhô đầu ra, vẻ mặt mệt mỏi duỗi người hướng về phía hoàng: “Giấc ngủ trưa nay thật sảng khoái a ~~~~~”
Nghe câu này Hoàng Tiếu Quang nhũn chân, vẹo eo, trọng tâm lệch một cách, sau đó…… Sau đó mông cậu bịch một phát hôn đất. Lúc trước vừa va trúng lu gạo phát đau giờ mông lại lần nữa trọng thương.
※※※※※
Cố Gia Dương ăn xong cơm tối, tắm xong, xem TV xong, bò lên trên giường đắp chăn đàng hoàng rồi vẫn còn cười, nghĩ thế nào cũng thấy dưa chuột nhỏ hôm nay gặp được thật đáng yêu. Ngay lúc thấy một cây đồng phục “Đưa tới tận cửa” xanh rờn ở trước cửa, hắn đã sớm cảm thấy đối phương có chút giống quả dưa chuột, tươi ngon mọng nước, lộ ra một loại khí tức ngây ngô non nớt…… Nhưng lúc đối phương vểnh mông nhỏ bên lu gạo đào đào bới bới, không phải ngây ngô mà phải nói là tình sắc……
…… Cố Gia Dương ở trên giường trở mình, bi ai phát hiện ra tư tưởng của mình bắt đầu lạc lối. Chỉ là một cặp mông xanh ngắt dưa chuột thôi, sao lại thấy giống như một cậu nhóc chưa hiểu việc đời vậy? Hắn vùi đầu vào gối, cưỡng bách đem đầu óc mình rút từ cặp mông kia ra, bắt đầu nghĩ tiếp chuyện khôi hài của người này.
Nghĩ nghĩ, hắn lại bắt đầu thầm vui vẻ lên: Nói đến cùng dưa chuột nhỏ thật là đáng thương, vậy mà có thể mang theo 70 cân gạo bò lên trên mười lăm tầng. Dù là thường xuyên rèn luyện như hắn nếu làm vậy cũng là rất là khó khăn, không ngờ cái thân thể kia còn ẩn chứa nội lực tốt như thế. Nhưng lúc vào nhà cậu đáng thương lắc lư, cuối cùng còn phịch mông ngồi tọt vào lu gạo, thật xứng với bộ đồng phục ngu ngốc kia, hình tượng từ dưa chuột nhỏ ủ rũ cụp đuôi biến thành rùa đen muốn chết cũng không xong…… Thật sự là khôi hài. Không ngờ trên đời này còn có cậu nhóc ngốc như thế.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Cố Gia Dương cứ như vậy y như bệnh nhân tâm thần vui vẻ tới nửa đêm, ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được. Vốn dĩ mấy ngày nay bận tối mắt mỏi mệt không thôi, tinh thần lại còn bị dưa chuột nhỏ ngu ngốc làm cho phấn khởi, muốn nghỉ ngơi cũng không được. Chờ đến cuối cùng mãi mới nhắm mắt lại được, trong mộng lại xuất hiện một cái thứ dài dài xanh biết hưng phấn hát lên “Ta thích tắm rửa oh na na na na ~”
※※※※※
Hoàng Tiếu Quang bẹp dí trên giường ba ngày mới xuống được, vốn dĩ ngày đó được bạn cùng phòng Tiểu Tượng khiêng về ký túc xá chỉ thấy rất mệt thôi, không nghĩ tới ngày hôm sau tỉnh lại thấy tay chân đau xót không động đậy được, hôm qua còn có thể đem chân nâng đến ngang đầu gối, hôm nay lại không thể di động chút nào, vừa nhúc nhích liền đau rút gân, hoàn toàn ra dáng phát bệnh vì cơ bắp mệt nhọc quá độ. Bình thường ít rèn luyện nên cánh tay nhỏ cũng mềm nhũn im lìm thõng hai bên, ăn cơm cũng phải nhờ Tiểu Tượng đút.
Nhắc tới Tiểu Tượng liền không thể không nhắc tới bản sắc thần kinh trì độn của cậu ta. Tên này có thể ngủ trưa ngủ đến 6 giờ chiều lỡ luôn xe về quê. Nhà Tiểu Tượng cách trường học không gần, xe cũng chỉ có 1 chuyến, mỗi ngày 5 giờ đã kín chỗ, cho thấy mức độ ngốc nghếch của cậu ta. Trên thực tế Hoàng Tiếu Quang và Tiểu Tượng kẻ tám lạng người nửa cân, cơ bản đều ngốc như nhau.
Tiểu Tượng thực ra vẫn là một đứa nhóc ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuy đôi khi thường xuyên tốt bụng làm giúp chuyện xấu, tỷ như đem quần lót của Hoàng Tiếu Quang chưa vắt đã treo hộ ở ngoài cửa sổ, nước tí tách rơi khiến mọi người đều ngẩng đầu xem…… Hơn nữa mỗi lần còn rất giỏi lấy cớ, lý lẽ chắc nịch, làm Hoàng Tiếu Quang cũng hết cãi nổi.
Nếu là mấy chuyện vô nghĩa khác Hoàng Tiếu Quang đều có thể nhịn, nhưng chuyện Tiểu Tượng không chịu lựa lựa sắc mặt người khác luôn khiến Hoàng Tiếu Quang điên nhất.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Tỷ như hiện tại, Hoàng Tiếu Quang trọng thương mông vì ngã xuống đất, không động đậy được, cậu đành phải trừng mắt, mặt đầy biểu cảm “Để ta để ta” mong Tiểu Tượng bôi thuốc giùm. Tiểu Tượng rất không có mắt quan sát, trên tay thì nhẹ nhàng giúp cậu xoa, ngoài miệng lại vô duyên chọc thẳng chỗ đau: “Tiểu Quang, mông ngươi sao lại xanh tím thành một vòng tròn thế kia?”
Hoàng Tiếu Quang vùi mặt vào gối đầu: “…… Bởi vì đêm qua có một con UFO hạ cánh xuống mông ta.”
※※※※※
Sau 5 ngày liên tục ngủ mơ thấy mình đang tàn sát vật thể dài dài màu xanh biếc kia, Cố Gia Dương rốt cuộc chấp nhận số mệnh gọi điện sang tiệm “Ship tới tận cửa”.
Cô gái tiếp điện thoại ngọt ngào nói: “Chào ngài, tiệm Ship tới tận cửa xin nghe…”
Cố Gia Dương trực tiếp cắt lời: “Ta có được chọn shipper không?”
“Tiên sinh có thể chọn, nhưng ngài sẽ phải boa cho shipper ạ.” Cô gái đã quen với yêu cầu kiểu này, làu làu trả lời. Vốn dĩ shipper nhà bọn họ không cần thu tiền boa, nhưng nếu chỉ định đích danh thì không cấm nhận tip.
Cố Gia Dương vừa lòng gật đầu: “Vậy được, kêu cái người cao chừng 1m7 đó đưa một bao 10kg gạo Thái Lan thơm qua đây.” Cố Gia Dương biết, lương của shipper chủ yếu là trích phần trăm đơn hàng, đơn càng to phần trăm càng nhiều. Mười cân gạo thơm Thái Lan giá xa xỉ, trọng lượng cũng ít, đối phương khẳng định vui vẻ nhận đơn.
Cô gái buồn bực nói: “Tiệm chúng tôi shipper cao 1m7 có vài người, ngài có thể tả rõ hơn không?”
Cố Gia Dương trầm ngâm thật lâu: “…… Hình như, hắn là truyền nhân môn phái Thiết Sa Chưởng.”
……
…………
………………
Nửa giờ sau, điện thoại “Ship tới tận cửa” lại reo lên, đầu kia truyền tới tiếng Cố Gia Dương phẫn nộ rít gào:Nguồn: langsatti.wordpress.com
“Các ngươi làm ăn kiểu gì đấy! Tên shipper đưa đồ cho ta béo như vậy, còn xanh lét như vậy, hắn tưởng mình là dưa hấu chắc! Ta muốn truyền nhân Thiết Sa Chưởng, không phải truyền nhân Sumo!”