Khi ăn tới cuối bữa, Lâu Ngâm Tiêu không nhìn nổi nữa, bèn gọi: "Trợ lý Diệp."
"Hử?" Diệp Đào Yêu đang cúi đầu tập trung vào đĩa thịt, nghe thấy Lâu Ngâm Tiêu gọi cô thì vẫn cúi đầu, chỉ ngước đôi mắt màu đen to tròn trong veo nhìn anh: "Sao vậy?"
"..." Cảnh cô chớp chớp đôi mắt to tròn khiến Lâu Ngâm Tiêu cảm thấy quá dễ thương, những gì anh vốn định thốt ra đã đổi thành câu nói khác: "Không có gì, tôi chỉ muốn nói là tối ăn quá nhiều sẽ ảnh hưởng việc tiêu hóa."
"À..." Diệp Đào Yêu đặt đồ ăn xuống, còn lưu luyến nhìn mấy miếng thịt cuối cùng trong đĩa: "Tôi no rồi."
Lâu Ngâm Tiêu: "..."
Đột nhiên anh có cảm giác mình như nhà địa chủ bóc lột tiểu nha đầu, đến cả một bữa no cũng không cho tiểu nha đầu được ăn là thế nào?
Anh có chút bất đắc dĩ: "Mai ăn tiếp, thích ăn gì thì cứ bảo Tư Dương bảo nhà bếp nấu cho cô, ngày nào cũng sẽ được ăn."
"À, vâng." Diệp Đào Yêu vừa có chút ủ rũ lập tức trở nên hăng hái: "BOSS, anh tốt quá."
"Ừm, tôi..."
Lâu Ngâm Tiêu vừa định nói vài lời khiêm tốn thì Diệp Đào Yêu đã cắt ngang lời anh, nói tiếp: "Nếu anh có thể giúp tôi ra ngoài tản bộ tiêu thực một chút thì anh lại càng tốt hơn."
Cảnh đêm ở nơi này chắc chắn là rất đẹp, cô thực sự muốn đi ngắm nhìn một lát.
Nhưng cô nhát gan, không dám ra ngoài một mình, đành phải lôi kéo Lâu đại BOSS đi cùng mình.
Lâu đại BOSS hung ác như vậy, chắc chắn yêu ma quỷ quái đều phải sợ anh.
Đi cùng với anh đảm bảo an toàn nhất!
Lâu Ngâm Tiêu: "..."
Mười phút sau, Lâu Ngâm Tiêu dẫn Diệp Đào Yêu ra ngoài biệt thự... hoặc nói là tòa thành, chầm chậm bước đi trên đường núi.
Ánh trắng vẩy xuống đất một màu trắng bạc, gió đêm hiu hiu thổi, côn trùng chim chóc chiếp chiếp, mọi thứ đều cực kỳ tốt đẹp.
Diệp Đào Yêu yên lặng đi bên cạnh anh, không biết đang nghĩ gì mà không nói lời nào.
Ít khi cô im lặng như vậy, khiến Lâu Ngâm Tiêu phải nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh trăng chiếu lên mặt cô, khiến góc nghiêng của cô trở nên mờ ảo, đẹp đẽ tới khó tin.
Từ lần đầu tiên gặp cô, Lâu Ngâm Tiêu đã biết cô rất đẹp.
Như Hoa Đào yêu đang nhảy múa trong bầu trời cánh hoa đào bay khắp nơi, xinh đẹp quyến rũ, câu hồn đoạt phách.
Trong vẻ kiều diễm quyến rũ và câu hồn đoạt phách đó, lại xen lẫn sự thuần khiết trong sáng, giống hệt một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, làm cho người ta không kìm được sinh lòng thương tiếc cô.
Nhưng, mặc dù cô rất đẹp, Lâu Ngâm Tiêu cũng không đặt cô vào trong tim mình.
Bởi Lâu Ngâm Tiêu đã gặp rất nhiều người đẹp, loại vẻ đẹp bề ngoài này luôn không thể ảnh hưởng được anh.
Nhưng không biết vì sao, chỉ trong chớp mắt này, trong trái tim Lâu Ngâm Tiêu đột nhiên trở nên mềm mại trước nay chưa từng có.
Từ khi anh hiểu chuyện, anh vẫn đang cố gắng dốc sức.
Hồi nhỏ thì là nỗ lực học tập, lớn lên thì cố gắng kinh doanh công ty.
Anh là thiên tài có chỉ số thông minh cao tới đáng sợ, nhưng gia nghiệp của nhà họ Lâu quá lớn, muốn nắm toàn bộ gia nghiệp đó trong tay, cho dù anh là thiên tài thì cũng phải bỏ ra sự vất vả và nỗ lực hơn người bình thường rất nhiều.
Vả lại anh còn mắc chứng mất ngủ và đau nửa đầu.