Máu toàn thân của Mạc Vân Sam cơ hồ đều tập trung đến trên môi, cảm giác cũng vì thế mà phóng đại hơn vài lần. Ngay cả đường viền môi của đối phương cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Độ ấm, so với bản thân lạnh hơn một ít; độ dày, so với bản thân mỏng hơn một ít; độ mềm, cùng với pudding sữa bò không phân cao thấp; độ nhuận, hẳn là không bằng mình, dù sao cũng là một lão bà rồi.
Trên môi của hồ ly tinh còn dư lại hương vị cà phê, khí vị tiến vào trong xoang mũi, có thanh hương của mâm xôi, không biết nếm vào sẽ có hương vị gì.
Nhưng không có "say rượu" yểm trợ, Mạc Vân Sam không dám lỗ mãng.
Ân Như Ly lên tiếng: "Mạc tiểu thư còn muốn bảo trì như vậy bao lâu?"
Thời điểm cô nói chuyện cũng không thối lui.
Mạc Vân Sam có thể cảm nhận được môi cô chuyển động.
"Cô né một cái không phải được rồi sao, cứ như vậy ở đó chiếm tiện nghi của tôi?!" Trước sau như một dựng lông.
Ân Như Ly câu cười lắc đầu, dừng một chút nói: "Chỉ là nhìn thấy cô cũng rất hưởng thụ, sợ quấy rầy cô."
"Kia nhất định là cô mắt mù!" Mạc Vân Sam nhanh chân chanh tay lui về sau vài bước, nhanh chóng trốn trở về phòng ngủ tối hôm qua.
Ân Như Ly giơ tay sờ sờ môi mình, ánh mắt tối đen.
Các cô không nên nhấc lên quan hệ không minh bạch.
Nấm càng đẹp độc tính càng cao, ngay cả một đứa nhỏ cũng biết nguyên tắc này.
........
Mạc Vân Sam trốn vào trong phòng, nhìn bản thân trong gương, hận sắt không thành thép: "Ngươi sợ cái gì nha! Hồ ly tinh tự đưa mình đến trước mặt ngươi, ngươi nên hung hăng cắn một cái, cho cậu ta biết thế nào là lợi hại!"
Một lát sau lại thở dài, "Ngươi như vậy cũng quá xấu rồi, quầng thâm mắt lớn như vậy môi còn khô nứt, là mới đi chạy nạn về sao? Bị bạn gái cũ nhìn thấy không sạch sẽ, chuyện gì cũng phát sinh không nổi nữa."
Mạc Vân Sam càng nghĩ càng nghẹn khuất, bản thân tới nơi này thì có ý nghĩa gì?
Tự rước lấy nhục?!
Nàng đấm đấm ngực, lực đạo rất tàn nhẫn, "khụ khụ khụ khụ" lại ho khan mấy tiếng.
Mạc Vân Sam ở trước gương diễn môt màn xong mới nhớ tới đại kế trang điểm của mình.
Nhưng mà, kéo ngăn kéo bàn trang điểm ra, rỗng tuếch, ngay cả kem chống nắng cũng không có.
Mạc vân Sam nhỏ giọng nói thầm: "Dẫn người ta trở về qua đêm xong ngay cả đồ trang điểm cũng không biết chuẩn bị một bộ sao? Người như tôi thiên sinh lệ chất xuất thủy phù sung thiên tiên tự nhiên như vậy thì cũng không cần thiết, nhưng nếu những người sống nhờ vào trang điểm mới có thể khởi động một mảnh trời cũng phải biết săn sóc một chút chứ!"
Nửa câu nói cuối cùng như là ngâm trong lu giấm, chua cực kỳ.
Mạc Vân Sam không tìm được đồ trang điểm trong phòng cho khách nhưng lúc mở tủ quần áo ra lại thấy được vài món quần áo rõ ràng là thuộc về Ân Như Ly. Kiểu dáng cùng màu sắc đều là loại mà tiểu cô nương hai mươi mấy tuổi thích.
Mạc Vân Sam nắm chặt khung cửa hít sâu mấy cái.
Bình tâm tĩnh khí.
Các nàng đích xác đã tách ra từ rất lâu rồi, Mạc Vân Sam đối với thân phân hiện tại của bản thân có nhận thức rất rõ ràng.
Cuộc sống hiện tại của hồ ly tinh như thế nào, nàng không có quyền xen vào.
Mạc Vân Sam "bang" một tiếng đóng cửa tủ quần áo lại, biểu tình âm trầm, các thớ cơ trên mặt giật giật liên hồi, nếu đặt vào trước máy quay thì đây có lẽ chính là vai ác đại ma đầu đã mấy thập niên chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời.
Nàng mặc áo ngủ đi ra ngoài, Ân Như Ly vẫn còn ngồi ở trên sô pha uống cà phê, trong tay là máy tính bảng, ước chừng là đang ở đó xem tin tức.
"Họ Ân, cho tôi một bộ quần áo mặc." Mạc Vân Sam khí thế kiêu ngạo, nghiễm nhiêm xem bản thân như nữ chủ nhân của ngôi nhà này.
Ân Như Ly ngẩng đầu, liếc mắt trên dưới đánh giá một cái, nói: "Quần áo của tôi Mạc tiểu thư mặc không hợp."
Mạc Vân Sam: "Cô cũng cảm thấy bản thân béo hơn tôi sao? Có phải là đang ghen tị hay không?"
Ân Như Ly: "Sửa đúng một chút, là tỉ lệ eo mông của tôi cân đối hơn cô. Vì sao tôi lại phải đi ghen ghét với một cây gậy chứ?"
"Cô đem đầu duỗi lại đây xem tôi có đánh chết cô không!" Hai mắt Mạc Vân Sam bốc lửa.
Ân Như Ly buông máy tính bảng xuống đứng dậy, xoay người lên lầu.
Mình.....Lại bị.... Làm lơ?
Mạc Vân Sam ôm ngực ngã xuống sô pha.
Thật là ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo mà, vừa mất phu nhân lại thiệt quân, không ngủ được người ta còn rơi vào bệnh căn nhồi máu cơ tim.
Chỉ một chốc lát sau, Ân Như Ly đã cầm theo một bộ đồ thể thao từ trên lầu đi xuống, lúc này Mạc Vân Sam vẫn còn ở trên sô pha lăn lộn.
"Mạc tiểu thư, nhà của tôi không phải là công viên giải trí." Ân Như Ly đứng ở sau lưng sô pha, từ trên cao nhìn xuống.
Mạc Vân Sam xoay người đứng lên, cộng thêm độ cao của sô pha, so ra lại cao hơn Ân Như Ly hai cái đầu.
"Cô cảm thấy tỉ lệ của tôi thế nào?" Mạc Vân Sam chỉ vào chính mình nói.
Tầm mắt của Ân Như Ly theo mặt của Mạc Vân Sam di động xuống, hơi hơi ngẩng cằm, im miệng không nói một lời.
Đôi tay của Mạc Vân Sam đáp ở trên vai Ân Như Ly, mặt không đỏ tim không đập nói: "Gần đây tôi rất thiếu tiền, cô có muốn suy xét bao nuôi tôi không?"
Ân Như Ly: "Cô có biết đào tươi và đào khô khác nhau ở chỗ nào không?"
"Hả?" Mạc Vân Sam khó hiểu mà chớp chớp mắt.
Ân Như Ly: "Cái trước ngậm nước, cái sau cộm răng."
Mạc Vân Sam suy nghĩ cảm thấy có chút điểm không đúng lắm, nhưng phản ứng lại chậm nửa nhịp, theo bản năng truy vấn: "Cho nên?"
Ân Như Ly: "Tôi lại không phải loại người tiền nhiều quá đem đốt, vì sao phải bỏ tiền ăn đào khô cho cộm răng?"
"Cút!" Mạc vân Sam một phen đoạt quần áo trên tay Ân Như Ly nghênh ngang rời đi.
Ngũ quan vặn vẹo đến mức có thể trực tiếp kéo đến phim trường diễn vai Voldemort.
........
"Ly cà phê này của cô uống đã một giờ còn chưa uống xong?" Mạc vân Sam thay xong quần áo ra tới, bắt đầu không việc gì làm tìm việc.
Ân Như Ly: "Tôi đang đợi cô rời đi."
"....."
Mạc Vân Sam mắt điếc tai ngơ vòng qua Ân Như Ly, đi về hướng tủ lạnh.
Phòng bếp trong nhà là thuộc dạng bếp mở, phần lớn thời điểm chỉ dùng để bài trí, cơ hội khai hỏa ít đến đáng thương.
Trong tủ lạnh cũng chỉ có mấy quả trứng gà cùng một bình sữa bò.
Mạc Vân Sam cầm hai cái trứng gà đặt cạnh bệ bếp, nhìn đông nhìn tây một vòng tìm được tạp dề mang vào người, vừa trang bị lên liền có thể trông thấy hương vị hiền thê lương mẫu.
Ân Như Ly quay đầu lại, cũng lười đến ngăn cản, mặc kệ nàng ở trong đó lăn lộn.
Mạc Vân Sam mở nhỏ lửa, cho một ít dầu mỏng lên chảo, sau đó đập trứng gà bỏ vào, kiên nhẫn chờ đến lúc trứng thành hình.
Hai thứ duy nhất mà nàng biết nấu chính là chiên trứng lòng đào và hấp mọi thứ đồ ăn, nếu thứ đồ để ăn đó đúng với ý nghĩa thông thường của nó.
*Có nghĩa là nói hấp được mọi thứ đồ ăn nhưng mà không chắc cái đó có đúng là đồ ăn để hấp theo nghĩ thường hay không, nhỡ bả đem kẹo đi hấp thì cũng không được xem đồ ăn đâu ạ.
Năm phút sau Mạc Vân Sam mang theo kiệt tác của nàng ra tới.
Trên bàn ăn, hai cái đĩa đựng đầy trứng chiên ánh vàng rực rỡ, bên cạnh còn đặt dao nĩa, đồ uống là sữa bò màu trắng ngà.
Thoạt nhìn còn rất cao cấp.
Mạc Vân Sam đắc ý mà đứng ở bên bàn ăn, chờ Ân Như Ly đến lau mắt nhìn nàng. Rốt cuộc mười năm trước, nàng chính là sát thủ phòng bếp ngay cả một cái trứng gà cũng không chiên được.
Ân Như Ly đi tới, trên mặt nhưng thật ra cũng cười khen tặng không giả, nhưng lời nói ra lại có thể khiến người ta tức giận đến mức phun một ngụm máu.
"Mạc đại trù chiên trứng cũng thật tròn, nhưng mà buổi dáng chỉ ăn một cái trứng chiên thôi sao, lớn tuổi rồi sự trao đổi chất diễn ra chậm lại không phải nên ăn nhiều thịt một chút sao? Ăn ít quá không được, tôi xem trạng thái làn da của cô, cần phải tăng mạnh rèn luyện mới được."
Mạc Vân Sam nheo mắt lại cười nói: "Kia còn không phải là bởi vì tủ lạnh của cô cái gì cũng không có, ảnh hưởng đến tôi phát huy sao."
Ân Như Ly nhún nhún vai: "Vậy cô hẳn là tâm nên tồn cảm kích, nếu như tủ lạnh của tôi thức ăn đủ đầy thì cô ngay cả cái bậc thang lấy cớ đi xuống cũng tìm không thấy."
Mạc Vân Sam vỗ vỗ vai trái của Ân Như Ly: "Tôi vẫn luôn rất tò mò cô như thế nào lớn đến như vậy mà còn chưa bị đánh chết."
Ân Như Ly: "Bởi vì cũng không phải mỗi người ngoài miệng đều không nói lý chỉ có tố chất vũ lực giống như Mạc tiểu thư."
Mạc Vân Sam: "Cô miệng pháo lợi hại như vậy sao không đi nói tướng thanh* luôn đi!"
*Tướng thanh hay tấu nói: là một loại hình khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hay nói, hát để gây cười, phần nhiều là để châm biếm thói hư tật xấu hay ca ngợi người tốt việc tốt.
Ân Như Ly: "Mạc tiểu thư hỏa khí lớn như vậy sao không đi lò nấu rượu đi?"
Mạc Vân Sam: "Cô có biết người đến tuổi trung niên nói quá nhiều sẽ trông có vẻ rất chán ngấy không?"
Ân Như Ly: "Mạc tiểu thư cảm thấy chán ngấy là tốt rồi, hy vọng cô lần sau uống say đừng khóc cầu tôi cho cô chút thức ăn mặn."
Mạc Vân Sam đặt mông ngồi xuống: "Tôi đói rồi, ăn thôi."
Ân Như Ly cũng ngồi xuống theo, cầm lấy dao nĩa: "Mạc tiểu thư ở nước ngoài nhiều năm cho nên ngay cả đũa cũng không biết dùng sao?"
Mạc Vân Sam ho khan một tiếng nói: "Cô có phải không có việc gì làm cho nên tìm việc có đúng không?"
Ân Như Ly vặn lại: "Cô cảm thấy tôi sẽ giống như trước nhường cô?"
Mạc Vân Sam và Ân Như Ly nhìn nhau ước chừng 30 giây, cúi đầu không nói chuyện nữa.
Ân Như Ly không phải là người thích dựa vào đâm chọt để chiếm thế thượng phong, nhưng đối mặt với Mạc Vân Sam, chính là khống chế không được bản thân mình.
Rõ ràng chỉ cần giống như đối đãi với những người khác là được, bảy phần ý cười, ba phần giả ý, rất đơn giản.
Cô ăn đến không chuyên tâm, nơi khóe môi dính phải một ít sốt vàng của trứng cũng không cảm nhận được.
Mạc Vân Sam lơ đãng giương mắt liếc nhìn một cái, trái tim nháy mắt như bị định trụ. Tầm mắt của nàng gắt gao dán vào khuôn miệng đang nhấm nuốt của Ân Như Ly, duỗi tay cầm lấy ly sữa bò, "ực ực ực" nhanh chóng uống đầy một miệng to.
Nhưng mà sữa bò rót vào cũng không giảm bớt bệnh trạng, cổ họng càng khô hơn.
"Hồ ly tinh, khóe miệng của cô có dính thức ăn, cô liếm một cái." Mạc vân Sam ngơ ngác nhìn.
Giữa mày Ân Như Ly nhăn lại, rút một tờ khăn giấy tới lau miệng.
Mạc Vân Sam như là mới từ trong mộng tỉnh lại.
Đúng vậy, mình lau cho cậu ta một cái không phải được rồi sao?! Vì sao phải nói mấy lời kỳ quái như vậy!
Cậu ta sẽ không cho rằng mình có tâm tư kỳ quái gì chứ!
Mạc Vân Sam không biết hôm nay đã là lần thứ mấy đầu óc bản thân trở nên trì độn.
"Ăn xong rồi tôi đưa cô trở về khách sạn." Ân Như Ly đứng lên, làm như không đem mấy lời vừa nói lúc nãy của Mạc Vân Sam để trong lòng.
Mạc Vân Sam thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng có chút thất vọng.
Nếu là trước đây, hồ ly tinh nhất định sẽ bắt lấy mấy lỗ hổng trong lời nói của nàng mà hảo hảo trêu đùa một phen.
Hiện tại chắc là sẽ không lãng phí thời gian đi làm mấy chuyện nhàm chán đó đi.
........
Trước cửa xoay tròn của khách sạn The Ritz.
Mạc Vân Sam từ một chiếc xe thể thao màu đỏ phô trương đi xuống, trên mặt là nụ cười khách khí: "Cảm ơn Ân tổng đã đưa tôi trở về, trên đường chú ý an toàn."
"Không cần khách khí." Ân Như Ly cũng mỉm cười đáp lại, "Quần áo đều là mới, Mạc tiểu thư mặc cũng được mà ném cũng được, không cần trả lại cho tôi. Nếu không có chuyện gì quan trọng chúng ta cũng đừng nên gặp nhau, tôi cũng không muốn bị paparazi đưa lên đầu đề."
Thanh âm của Mạc Vân Sam nghẹn lại trong cổ họng phát không ra, chỉ có thể cười vẫy vẫy tay, quay người đi vào cửa lớn khách sạn.
Ân Như Ly giẫm xuống chân ga, động cơ nổ vang.
Mà ở trong kính chiếu hậu, người mới vừa rồi biến mất ở sau cửa khách sạn lại lần nữa xuất hiện, đứng yên tại chỗ, nhìn không rõ biểu tình.
Ân Như Ly nắm chặt tay lái.
Cũng đã rời đi lâu như vậy rồi, hiện tại lại bày ra bộ dáng đáng thương như vậy là cho ai xem?
....
Không có chuyện quan trọng thì đừng nên gặp.
Không có chuyện quan trọng thì đừng nên gặp sao?
Mạc Vân Sam vươn hai đầu ngón tay ra, ở trên gối ôm đã được vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo hai con mắt mãnh liệt chọc xuống.
"Tôi chọc cho cậu mù rồi thì cả đời này cũng không cần gặp nữa!"
Mạc Vân Sam bị mấy lời buổi sáng Ân Như Ly nói chọc cho tức thành cá nóc, nếu ai dám tới gần, nhất định sẽ bị nổ thành cái sàng.
Nàng phát tiết với gối ôm một hồi, lấy điện thoại mới vừa mua ra, lộ ra một nụ cười nham hiểm.
"Cậu nói không gặp thì liền không gặp?"
"Thật ngại quá, tôi là Mạc Vân Sam, người có 800 loại phương pháp xuất hiện trước mặt cậu."
Sau khi Mạc Vân Sam kết thúc bài phát biểu của mình bằng một giọng hùng hồ xong liền click mở Weibo tuyên truyền về sự kiện niên độ của Video QI, Ân Như Ly cũng có tên trong danh sách những khách quý được mời đến.
Xem đi, rất nhanh chúng ta sẽ được gặp lại nhau.
.........
Liên hoan thường niên của Video QI sẽ thiết trí một số giải thưởng cho nghệ sĩ được yêu thích hàng năm, trên thực tế là ai có thời gian tham dự sẽ trao cho người đó, nếu người tới quá nhiều thì sẽ dựa vào lưu lượng mà trao. Giải thưởng như vậy hoàn toàn không có chất lượng hàm kim gì, nhưng vẫn có rất nhiều nghệ sĩ muốn tham gia.
Nguyên nhân lớn nhất chính là, sau khi vở kịch buổi liên hoan kết thúc sẽ có tiệc rượu.
Video QI sẽ mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong thương giới tới tham dự tiệc rượu tối, đó chính là cơ hội rất tốt để kết bạn tạo nhân mạch, nếu như ngoài ý muốn được một vị doanh nhân nào đó thưởng thức, có lẽ sau này tài nguyên có thể nói là một bước lên trời.
Đương nhiên, có người cũng ôm tâm thái tiềm quy tắc mà tới, nhưng cũng có người thật tình muốn khai quật càng nhiều người mới, minh tinh và đoàn đội ở phía sau màn là cùng chung mối quan hệ tồn tại vinh hoa, có thể nhặt được một tinh đồ hình người, nhà đầu tư cũng có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.
Có đôi khi thực lực là một phần, mà kỳ ngộ cũng là một phần nhân tố quan trọng trong đó.
Trong số rất nhiều người ở đây đang thôi bôi hoán trản*, lại có một nữ nhân phá lệ đoạt mắt.
*Thôi bôi hoán trản (推杯换盏): có nghĩa là ly đi chén lại.
Sườn xám bao thân, ung dung điển nhã, đem nét đẹp Phương Đông chương hiển đến vô cùng nhuần nhuyễn.
"Ân tổng, thật khéo a!" Mạc Vân Sam cười đi về hướng một nữ nhân tuyệt diễm khác.
"Là rất khéo, tôi còn cho rằng Mạc tiểu thư đang theo dõi tôi." Ân Như Ly ngậm lấy nụ cười vẫn quen dùng nói.
"Ân tổng không tính giới thiệu bạn gái của cô cho tôi sao?" Ánh mắt Mạc Vân Sam dừng lại trên mặt nữ nhân đang khoác lấy tay Ân Như Ly.
Nữ nhân kia mở miệng: "Chào cô, tôi là người phát ngôn quý mới nhất của khách sạn The Ritz Ninh Lộ."
Trong mắt lộ ra địch ý cùng khiêu khích.
Mạc Vân Sam có chút sửng sốt.
Hồ ly tinh thật sự đổi người phát ngôn, là bởi vì chuyện lần trước sao?