Ân Như Ly nhìn môi đỏ khẽ nhếch trước mặt, yết hầu trượt động, nhanh như chớp dịch khai tầm mắt. Thân mình cũng nâng lên một chút, chân nhanh chóng lui về phía sau.
Lông mày Mạc Vân Sam nhíu lại thành hình cuộn sóng, câu lấy cổ Ân Như Ly, túm người kia ngã lên người mình.
"Sao cậu không hôn mình?" Khóe miệng Mạc Vân Sam giật giật, giống như một con quỷ ấu trĩ cáu kỉnh.
"Chúng ta đã chia-----"
Ân Như Ly còn chưa nói xong, người trước mặt đột nhiên đưa môi đến, đem câu nói tiếp theo chặn ngược trở về.
Ân Như Ly hai mắt mở to, đồng tử chấn động.
Mạc Vân Sam ôm lấy cổ Ân Như Ly, môi lưỡi cũng thực vội vàng, dường như sợ rằng giây tiếp theo người ở trước mặt sẽ biến mất.
Ân Như Ly đẩy trụ bả vai Mạc Vân Sam, gầm nhẹ: "Cậu có biết bản thân đang làm cái gì không?!"
"Mình đương nhiên biết bản thân đang làm gì! Không ở trong mộng nhanh chóng ăn chút thức ăn mặn, nếu như tỉnh lại rồi thì sẽ không được ăn nữa!" Mạc Vân Sam rất là buồn bực, "Cậu an tĩnh làm một công cụ hình người không phải tốt hơn sao, đừng có nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!"
Ân Như Ly cắn răng nói: "Cậu cảm thấy hiện tại rất giống đang nằm mơ sao?"
Mạc Vân Sam câu cười mị hoặc, vỗ vỗ mặt Ân Như Ly: "Cậu ở trong nước, cách mình cả ngàn cả vạn dặm, chẳng lẽ cậu là Tôn Ngộ Không, có thể nhảy một cái là xuất hiện trước mặt mình? Muốn gạt mình, không có cửa đâu!"
Ngay cả bản thân đang ở đâu cũng phân không rõ, thật là càng ngày càng có tiền đồ ha!
Ân Như Ly bắt lấy hai cổ tay của Mạc Vân Sam, trầm giọng ra lệnh: "Bây giờ đi tắm rửa đi ngủ, nếu không tôi ném cậu ra ngoài tự sinh tự diệt."
"Cậu hung dữ với mình?" Đôi mắt Mạc Vân Sam nhanh chóng thấm ra nước mắt, "Cậu cư nhiên hung dữ với mình!"
Từng sợi cơ trên mặt Ân Như Ly căng chặt như dây đàn, thanh âm nhưng thật ra lại hòa hoãn hơn chút: "Chúng ta đã chia tay mười năm rồi."
"Cậu còn muốn chia tay với mình?" Mạc Vân Sam ủy khuất cực kỳ, nước mắt càng chảy càng nhiều, "Có phải cậu thích người khác rồi không? Sao cậu có thể chia tay với mình? Cậu thích cái đồ yêu diễm đê tiện nào rồi?!"
Ân Như Ly bó tay không có biện pháp, chỉ có thể trước dỗ dành người ngủ rồi mới nói đi. Chờ sáng mai Mạc Vân Sam tỉnh rượu, đại khái cũng không cần bản thân nói thêm cái gì nữa thì ruột gan cũng đã phát ra hai tiếng hối hận rồi.
"Tôi không thích cái đồ yêu diễm đê tiện nào cả, cậu trước đi tắm nước ấm đi, sau đó ngoan ngoãn lên giường ngủ." Ân Như Ly kiên nhẫn nói, "Tôi pha cho cậu một ly trà giải rượu, hửm?"
"Mình nhớ ra rồi, cậu thích heo sữa nướng! Hai người đêm khuya thân mật.....Heo sữa nướng còn sờ bả vai cậu.....Hai người.....Hai người......" Mạc Vân Sam nói nói, lồng ngực lại ngăn không được hít vào một ngụm khí lạnh, giọt nước mắt to như hạt đậu cũng liên tiếp rơi xuống.
Ân Như Ly nâng tay phải lên, do dự một lát, cuối cùng vẫn là đưa đến trước mặt Mạc Vân Sam, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên má nàng.
"Cậu không thích tôi gặp anh ta?" Ân Như Ly nhẹ giọng hỏi.
"Cậu vì sao lại muốn ăn heo sữa nướng? Anh ta là Nhị sư đệ của cậu a!" Suy nghĩ của Mạc Vân Sam lại nhảy đến một hồi Tôn Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân vừa rồi.
Ân Như Ly ảo não, bản thân không nên hỏi cái loại vấn đề dư thừa này.
"Cậu đừng cùng nam nhân đêm khuya gặp mặt có được không? Mình nhìn thấy trong lòng sẽ rất khó chịu.....Vừa đau vừa nhức...Sẽ chết mất......" Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Ân Như Ly vẫn không nhịn xuống được, lại hỏi: "Cậu rất để ý sao?"
Mạc Vân Sam từ trên sô pha nhảy dựng lên: "Anh ta lớn lên xấu như vậy! Cậu muốn tìm cũng phải tìm một người đẹp nha! Mình không đáng ở trong lòng cậu lưu lại dấu vết sao? Cậu hẳn là nên lấy mình làm tiêu chuẩn, không thể tìm người so với mình kém hơn được!" Trên thế gian này thật đúng là không có vài người.
Ân Như Ly che lại cái cằm lúc nãy bị Mạc Vân Sam nhảy dựng lên đụng trúng, thầm mắng bản thân không biết cách xa một chút.
Mạc Vân Sam bước chân xoắn ốc vòng qua người Ân Như Ly, thất tha thất thểu đi về hướng phòng tập thể hình: "Hồ ly tinh, hôm nay chúng ta thử 108 tư thế ở phòng thể hình thế nào?"
Ân Như Ly ở phía sau cầm lấy bình hoa trên bàn hướng về phía cái gáy của Mạc Vân Sam khoa tay múa chân.
Sẽ chảy máu, thôi vậy.
Mạc Vân Sam đỡ khung cửa đi vào phòng tập thể hình, ngã xuống sàn nhà lót xốp, như một con cá chạch trượt về phía trước.
"Hồ ly tinh, mau tới a, tới chơi trò mà cậu thích nhất!"
Cho dù ai cũng không có khả năng nghĩ đến, người mới trước đó là Mạc ảnh hậu mê người, sau khi say rượu sẽ thành cái bộ dáng này đây.
Ân Như Ly hít sâu, từ bỏ hành động, chỉ dựa vào trên khung cửa chờ cho cái người chơi rượu đến điên kia khi nào bản thân không còn thể lực nữa thì tự động tắt lửa.
"Cậu không có ở chỗ của mình cùng người khác chơi trò chơi đó chứ?" Ánh mắt Mạc Vân Sam đột nhiên sắc bén, "Cái mũi của mình rất thính đó!"
Ân Như Ly nhìn nàng, làm như ghét bỏ dời đi tầm mắt, một chữ cũng không nói chỉ đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng điêu khắc không có cảm tình.
"Ai nha!" Mạc Vân Sam phát ra một tiếng kêu sợ hãi, đáng thương lại bất lực, "Rơi ra hết rồi!"
Trong tay của nàng là một cái thùng, mấy quả bóng ở bên trong không còn lại gì, tứ tán mà lăn trên mặt đất.
Biểu tình của Ân Như Ly rốt cuộc cũng biến hóa, hình như là kinh hoảng.
Mạc Vân Sam ngồi xổm xuống, cầm lấy một quả bóng lên, chỉ vào chữ ở mặt trên thì thầm: "T......T......o.......n......y.......Tony!"
Ân Như Ly đi tới vài bước, lạnh lùng nói: "Nhanh đi ngủ!"
Mạc Vân Sam ngưỡng mặt, một đôi con ngươi thuần tịnh: "Tony là tên thợ làm tóc của cậu sao?"
Một bộ dáng ham học hỏi, cực kỳ giống như bạn nhỏ ở vườn trẻ.
"Ừm." Ân Như Ly có lệ đáp lại, "Tôi trả lời vấn đề của cậu rồi, cậu cũng nên ngoan ngoãn nghe lời đi ngủ."
Đó là mấy quả bóng mới viết xong tên còn chưa dùng đến, cũng may Mạc Vân Sam thần chí không rõ ràng, có khả năng không lớn phát hiện được bí mật này.
Đem những đối tượng tin đồn của bạn gái cũ viết lên trên quả bóng, chuyện mất mặt như vậy Ân Như Ly tuyệt đối không để người thứ hai biết được.
Mạc Vân Sam đột nhiên đem quả bóng trong tay quăng đi: "Đại Hoàng, chạy đi nhặt về cho mẹ!"
Trên trán Ân Như Ly gân xanh bạo khởi, đơn giản thô bạo mà túm Mạc Vân Sam từ trên mặt đất lên, kéo vào phòng tắm.
Ân Như Ly ném người vào trong liền xoay người đi ra ngoài, phút chốc lại bị người từ sau lưng ôm lấy.
"Cậu đừng đi! Lại bồi mình một lát." Mạc Vân Sam dùng mặt cọ cọ cổ Ân Như Ly, "Mình chưa từng mơ thấy cậu chân thật như vậy. So với trước kia còn xinh đẹp hơn, để mình nhìn cậu nhiều thêm một chút."
Hết sức kiều nhu, nửa điểm cũng không có ngang ngạnh như ngày thường.
Ân Như Ly đứng yên bất động, trong mắt như có cái gì đó cuồn cuộn.
"Cậu thơm quá." Môi của Mạc Vân Sam dừng lại trên sườn cổ của Ân Như Ly, trước miệng là hương mềm hoạt nộn.
Ân Như Ly nhanh chóng xoay người bắt lấy cánh tay của Mạc Vân Sam, không cho nàng lộn xộn: "Cậu tắm xong tôi vẫn còn ở đây, đừng lo lắng."
"Thật vậy không?" Mạc Vân Sam lắc đầu, "Tôi không tin."
"Tôi lập tức quăng cậu ra ngoài." Ân Như Ly uy hiếp nói.
"Cậu đừng hung dữ với mình." Mạc Vân Sam rũ mắt xuống, "Mình sẽ khổ sở."
Ân Như Ly bất đắc dĩ, thanh âm lại mềm xuống: "Vậy cậu có thể ngoan ngoãn tắm rửa hay không?"
Mạc Vân Sam gật đầu như đảo tỏi.
Ân Như Ly đưa Mạc Vân Sam đến dưới vòi sen: "Dầu gội đầu và sữa tắm có biết không? Có việc gì thì gọi tôi."
Mạc Vân Sam lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vặn chốt mở vòi sen, trong nháy mắt mưa to tầm tã.
Ân Như Ly theo bản năng nhắm mắt lại, trên mặt là nước lạnh chảy xuôi.
Mạc Vân Sam phát ra vài tiếng cười ngây ngô: "Hồ ly tinh, cậu ướt."
Ân Như Ly áp chế lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu cố ý?"
"Muốn tắm cùng không?" Mạc Vân Sam làm như không có việc gì mà đặt câu hỏi.
Ân Như Ly cũng nở nụ cười tươi: "Chờ sáng mai cậu tỉnh lại, tôi nhất định sẽ tỉ mỉ kĩ càng nói cho cậu biết chuyện phát sinh đêm nay."
Nói xong liền mang theo mái tóc ướt sũng của mình đi ra ngoài.
Sau khi người rời khỏi đây, đôi mắt Mạc Vân Sam cũng khôi phục thanh minh.
A, cáo già, đấu với tôi cậu còn kém xa lắm!
Để tôi cho cậu nhìn xem cái gì gọi là kỹ thuật diễn diệc chân diệc giả dĩ giả loạn chân*!
*Đại khái là lấy giả thay thật, thật giả khó phân.
Mạc Vân Sam dùng tay vẫy vẫy không khí quanh mình, đầy mặt ghét bỏ, cái mùi này thật khó ngửi, hồ ly tinh không ném mình vào thùng rác chắc chắn đã là nhân ái rồi.
Thành công tiến vào nhà hồ ly tinh, cũng không uổng phí bản thân súc miệng mấy chục lần bằng rượu vang đỏ.
Mấy giờ trước, Mạc Vân Sam mở một bình rượu vang đỏ vốn định mượn rượu giải sầu, nhưng chưa uống được mấy ngụm lại càng nghĩ càng cảm thấy không thông.
Tửa lượng của nàng vốn dĩ đã không tốt, uống rượu xong còn mất trí nhớ, này nếu như đem bản thân uống hỏng rồi không phải thật tiện nghi cho tên heo sữa nướng kia sao!
Vì thế.....liền có chuyện kế tiếp như vậy.
Dùng khả năng trinh thám phân tích thần thánh như Sherlock Holmes của mình, cuối cùng biết được họ Ân kia sẽ không để cho người khác về ở nhà mình.
Như vậy tốt xấu gì trong lòng cũng có chút tốt hơn.
Phụ nữ lớn tuổi rồi, có chút dục vọng là chuyện bình thường.
Mạc Vân Sam nghĩ như vậy, bất tri bất giác lại bẻ cong chai sữa tắm trên tay.
Nàng cúi đầu nhìn kiệt tác của bản thân, trong miệng niệm: "Tội lỗi tội lỗi", rồi lặng lẽ thả lại vị trí cũ.
Bất quá, cảm giác lúc hôn môi thật là lệnh người hoài niệm.
Ngón tay Mạc Vân Sam mơn trớn môi của mình, yết hầu trượt động, trong mắt như có một con dã thú nào đó bị thả ra, rốt cuộc cũng không thể vãn hồi.
......
Sau khi Ân Như Ly bị nước dội qua cũng nhanh chóng đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, dùng tốc độ nhanh nhất mà lau khô.
Cô sợ bản thân không ở cửa nhìn, con ma men kia lỡ trượt chân trong phòng tắm cũng không có người đến cứu.
Ân Như Ly lau khô từ đầu đến chân xong, chỉ dùng mười phút, bọc lấy khăn trùm đầu cùng áo tắm dài liền đi về phía gian phòng tắm khác.
Mạc Vân Sam vốn dĩ cả người đang rất thoải mái thoa sữa tắm lên người, sau khi xuyên thấu qua cửa kính nhìn thấy thân ảnh của người bên ngoài liền lập tức bắt đầu màn biểu diễn của bản thân, ở dưới vòi sen lắc lư vài cái, như là đang đánh Túy Quyền.
Ân Như ly từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bóng dáng bên trong, tâm nhấc lên tới cổ họng, thân mình không tự giác cũng động theo.
Khóe môi Mạc Vân Sam nhếch lên. Truyện chính ở -- ТRUМTRUYE N. Vn --
Cậu cái tên tiểu hồ ly vẫn là rất quan tâm tôi!
Nhưng mà trên đời cũng có một câu thế này, vui quá hóa buồn.
Mạc Vân Sam vừa mới đóng vòi sen lại chuẩn bị đi ra ngoài, dưới chân lại trượt một phát, xoay người một cái thật mạnh.
Trong nháy mắt sắp ngã xuống, nàng theo bản năng dùng tay chống đất, khó khăn lắm mới ổn định cân bằng, để lúc này trông bản thân mới không đến mức ngã thảm.
Thời điểm Ân Như Ly đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy Mạc Vân Sam lấy loại tư thế quỷ dị chống trên mặt đất.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mạc Vân Sam bình tĩnh mà cúi đầu, dùng hết phần ưu nhã của bản thân từ trên mặt đất bò dậy.
"Hồ ly tinh, ôm~" Mạc Vân Sam dang rộng hai tay, thanh âm thần thái dáng vẻ kệch cỡm.
Ân Như Ly nhanh như chớp cầm lấy khăn lông ném lại đây, lạnh mặt nói: "Tắm nhanh một lần nữa rồi đi ra."
Dứt lời liền dùng vận tốc ánh sáng rời khỏi phòng tắm, "leng keng" tiếng thanh giữ cửa bị quăng rơi.
Lỗ tai của Ân Như Ly mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó đã đỏ hồng lên, hô hấp cũng không còn theo tiết tấu nguyên bản nữa.
Trong phòng tắm, Mạc Vân Sam một lần nữa mở nước lên, đứng trước gương đánh giá bản thân.
Cơ thể này không có sức hấp dẫn sao?
Sao có người có thể đối với mình lạnh lùng vô tình như thế chứ?
Mạc Vân Sam giật lấy khăn lông vung lên, khóe môi hơi hơi gợi lên.
U mắt sâu không lường được.
- ---------
Editor:
( ˘ ³˘)♥