"Thu Thu, lại đây một chút."
Mạc Vân Sam gọi Bối Thu Thu vào trong xe của mình.
"Mạc lão sư làm sao vậy?" Bối Thu Thu có chút thấp thỏm, "Có phải có chỗ nào em diễn còn chưa được tốt không ạ--"
Mạc Vân Sam xua xua tay, ngắt lời nói, "Không phải chuyện diễn xuất." Hơi dừng lại một chút, "Em phải tự tin lên, nữ chính của tôi nhất định phải có tự tin 'toàn thế giới lão nương là lợi hại nhất', có biết không?"
"Vâng!" Bối Thu Thu cười gật gật đầu, nụ cười tươi đẹp hệt như một đứa trẻ, đáng yêu cực kỳ.
Mạc Vân Sam do dự một lát, mở miệng nói: "Giữa em và chim cánh cụt có phải có chuyện gì không?"
"Dạ?" Trong mắt Bối Thu Thu hiện lên một tia kinh hoảng, "Sao Mạc lão sư đột nhiên lại hỏi như vậy, bọn em khá tốt, cô ấy an bài hết thảy mọi thứ đều rất ổn, em đối với việc cô ấy làm cũng rất vừa lòng."
Mạc Vân Sam lắc đầu, "Bầu không khí giữa hai người các em không đúng lắm, tôi nhìn ra được."
Bối Thu Thu rũ mi, mím chặt môi.
Mạc Vân Sam nói: "Trước đây để cho chim cánh cụt theo em, là do tôi cảm thấy đứa nhỏ đó rất có năng lực, nếu các em ở chung có gì không thoải mái, không cần để ý mặt mũi gì, cứ trực tiếp nói cho tôi biết. Làm việc cùng nhau, nếu lúc nào cũng không thoải mái như vậy, đối với em và em ấy đều không tốt."
Bối Thu Thu đối diện với Mạc Vân Sam một lát, thấp giọng nói: "Mạc lão sư có còn nhớ lúc tham gia cuộc thi em có nói là đã từng có một đoàn thời gian rất đen tối không."
"Ừm." Mạc Vân Sam đáp.
Đầu ngón tay của Bối Thu Thu quấn lấy đuôi tóc, muốn nói lại thôi.
Mạc Vân Sam cười đến ôn nhu: "Tôi cũng đã từng ở độ tuổi này của em, nếu như em tin tôi, có thể xem tôi như chị gái mà nói hết, nói không chừng tôi còn có thể giúp được em. Có chút chuyện chôn ở trong lòng sẽ rất khó chịu."
"Không phải là em không tin Mạc lão sư!" Bối Thu Thu vội vàng làm sáng tỏ, "Bởi vì việc tư của em mà chiếm dụng thời gian của Mạc lão sư, em có chút băn khoăn."
"Đứa nhỏ này mới bây lớn mà đã hiểu chuyện như vậy, tôi cảm thấy rất đau lòng." Mạc Vân Sam nói, "Vừa rồi không phải nói rồi sao, hiện tại tôi chính là chị gái tri tâm của em."
Bối Thu Thu thở ra một hơi, nói: "Em và Tề Dĩnh Nhi đã quen biết nhau từ rất lâu trước đây rồi ạ, cha mẹ của cô ấy và cha mẹ em đều là bạn bè tốt của nhau, trước kia thường xuyên đến nhà làm khách."
Trong lòng Mạc Vân Sam toát ra một suy đoán, nhưng lại cảm thấy bản thân đang nghĩ nhiều.
"Em yêu thầm cô ấy." Bối Thu Thu lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, "Mười ba tuổi đã thích một người, có phải là trưởng thành quá sớm không ạ."
Nguyên lai là giữa hai bạn nhỏ này thật sự có chuyện.
Mạc Vân Sam ôn thanh nói: "Hiện tại còn thích không?"
"Hiện tại....." Bối Thu Thu lắc đầu, "Em không biết."
Sau một lúc trầm mặt, em ấy gục đầu xuống, "Em cho rằng cô ấy cũng có một chút thích giống như em vậy, nhưng mà hình như đều là em tự mình đa tình thôi. Ba năm trước đây cô ấy bỏ nhà đi, em liền không còn gặp lại cô ấy lần nào nữa. Khi đó mỗi ngày em đều rất thống khổ, em thậm chí còn lên trên mạng tra xem làm thế nào mới có thể mơ thấy một người."
Bên môi cô gái nhỏ dần thành hình mạt cười khổ, "Có phải như vậy rất ngốc hay không."
Mạc Vân Sam nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào lòng. Loại cảm giác này, nàng hiểu.
"Kỳ thật....." Bối Thu Thu có chút chần chừ.
"Không có gì, những gì hôm nay em nói tôi nghe xong liền quên hết, tuyệt đối không nói cho người khác." Mạc Vân Sam nói.
"Kỳ thật em phỏng vấn vào đoàn phim của Mạc lão sư là bởi vì lần trước tham gia cuộc thi nhìn thấy cô ấy đi theo chị." Bối Thu Thu càng cúi đầu thấp hơn, "Em muốn trả thù cô ấy, mới muốn tìm cơ hội đến trước mặt cô ấy.... Không nghĩ tới việc Mạc lão sư lại để cô ấy làm người đại diện của em, vì em làm nhiều như vậy, em có cảm giác là bản thân đang cô phu sự chờ mong của chị."
"Như vậy sao." Mạc Vân Sam cười nhạt, "Em biểu hiện rất tốt, cũng không cô phụ sự chờ mong của tôi, con người vốn dĩ là một sinh vật phức tạp, có lẽ em cũng có một ít tâm tư của mình, nhưng tôi nhìn ra được em rất đầu tư cho nhân vật của mình. Chờ mong mà tôi dành cho em chính là mong muốn em có thể diễn thật tốt vai nữ chính này, còn chuyện khác, tôi tin tưởng em có thể tự mình xử lý tốt."
"Cảm ơn Mạc lão sư, em còn sợ rằng chị sẽ giận em!" Tảng đá lớn trong lòng Bối Thu Thu cuối cùng cũng được dỡ xuống, cảm xúc trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Thông qua mấy ngày nay ở chung, em ấy thật tình xem Mạc Vân Sam như lão sư của mình, cũng bởi vì vậy, đối với ước nguyện ban đầu của bản thân cũng cảm thấy thập phần áy náy.
Hiện tại có thể nói ra hết tất cả, cuối cùng cũng có thể dọn đi sạch sẽ nhưng khói mù và khẩn trương trước đây.
"Chuyện của người khác tôi chưa bao giờ nhúng tay vào, bất quá là người từng trải, tôi có thể cùng em tâm sự." Mạc Vân Sam cười nói, "Nếu em không muốn, tôi cũng sẽ không ép buộc."
Bối Thu Thu ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Mạc lão sư nhất định sẽ cảm thấy suy nghĩ của em rất ấu trĩ."
"Đại đa số con người một khi rơi vào lưới tình rồi thì đều sẽ trở nên rất ấu trĩ." Mạc Vân Sam chỉ chỉ cửa, "Người như Ân tổng cũng thế thôi, không có gì phải mất mặt cả."
"Chỉ là trong chuyện tình cảm, một khi có một người thật sự bắt đầu trả thù rồi, cuối cùng nhất định cũng sẽ lưỡng bại câu thương." Nàng nói.
"Cả một đời người có thể gặp qua rất nhiều điều mới lạ, làm được rất nhiều chuyện thú vị, nếu em muốn cùng một người khác dây dưa mãi không thôi thì nên hỏi bản thân trước, rốt cuộc thì trong lòng em là yêu hay là hận."
Thần sắc Mạc Vân Sam trở nên nghiêm túc, "Nếu em ở bên một người không phải bởi vì yêu, con đường mà em đi sẽ càng ngày càng hẹp, cuối cùng sẽ đi vào ngõ cụt. Đương nhiên, tôi tôn trọng suy nghĩ của em, chỉ là cảm thấy đau lòng cho em thôi."
Bối Thu Thu ngạc nhiên một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Dường như Mạc lão sư luôn có thể xử lý tốt hết thảy mọi việc, em cũng muốn trở thành người như chị vậy."
"Em còn trẻ, đừng có lúc nào cũng bức bản thân như vậy, tôi nhưng thật ra lại rất hâm mộ em còn nhiều thời gian như vậy để có thể thử qua vô số thứ trên đời."
Khuôn mặt Mạc Vân Sam càng thêm ôn nhu, "Khi tôi còn nhỏ cũng không được ổn trọng như em bây giờ đâu, nhưng lại có một người rất kiên nhẫn rất kiên nhẫn mà bồi tôi lớn lên, cho dù cho tôi có tùy hứng, cậu ấy cũng vô điều kiện mà bao dung tôi, nếu chưa từng rời khỏi cậu ấy, tôi không biết bản thân đã từng có một đoạn tình cảm sâu đậm như vậy."
Bối Thu Thu bị cặp con ngươi kia cuốn vào, nơi đó dường như có lưu luyến, có nùng liệt quyến luyến, khiến cho trái tim em ấy cũng bắt đầu ẩn ẩn lên men.
Mạc Vân Sam vỗ vỗ mu bàn tay Bối Thu Thu, "Nếu thích, thì nỗ lực giữ lấy, nếu không thích thậm chí là hận, thì cứ hung hăng mắng em ấy một lần, cho dù có bị em ấy đánh, thì sau đó cũng có thể dứt khỏi em ấy. Nhân sinh của em là do bản thân em quyết định, có phải không?"
"Cảm ơn chị, Mạc lão sư." Hốc mắt Bối Thu Thu phiếm hồng, "Sao chị lại đối tốt với em như vậy?"
"Vì sao à," Mạc Vân Sam ngẩng đầu suy tư một lát, "Chắc bởi vì có lẽ tôi có được hạnh phúc không dễ dàng, cho nên cũng hy vọng những người bên cạnh có thể không đi lên con đường mà tôi đã từng đi, đừng chờ đến khi tuổi đã cao rồi mới hối hận bản thân đã từng lãng phí nhiều thời gian như vậy cho hận thù, còn có....tưởng niệm."
"Em biết rồi." Bối Thu Thu hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, "Em sẽ suy nghĩ cho thật kỹ, đối với cô ấy rốt cuộc là yêu hay là hận."
Mạc Vân Sam cười khanh khách nói: "Tôi phải về nhà bồi đại bảo bối rồi, xong đợt quay này mới đến đoàn phim lại, lúc tôi không có ở đây em cũng không được lười biếng!"
Bối Thu Thu dùng sức gật đầu, cười rộ lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ.
.........
Trên đường đến sân bay, Mạc Vân Sam tựa đầu trên vai Ân Như Ly, "Hồ ly tinh, nếu nói lúc cao trung tôi đã thích cậu rồi thì như vậy chúng ta có tính là yêu sớm không?"
Nàng bĩu môi, "Tôi chưa từng yêu sớm bao giờ." Ngữ khí rất là tiếc nuối.
"Cao trung..... Tôi cảm thấy bản thân lúc đó có khả năng là sẽ không thích cậu." Ân Như Ly nói sự thật.
"Cậu có ý gì!" Mạc Vân Sam ngẩng đầu trợn mắt giận nhìn, "Tôi lúc ấy khó coi lắm sao?!"
Ân Nhu Ly hỏi lại: "Cậu cảm thấy tôi thích cậu là bởi vì cậu đẹp?"
"Bằng không thì sao? Lúc ấy tôi có ưu điểm nào khác à?" Hai mắt Mạc Vân Sam không chớp, nửa điểm cũng không giống như là nói giỡn.
"...." Ân Như Ly sờ sờ đầu vợ mình, nói không nên lời.
"Tại sao cao trung cậu sẽ không thích tôi?" Mạc Vân Sam cắn chặt câu nói kia không bỏ, một hai phải hỏi cho bằng được.
Ân Như Ly: "Chắc có lẽ là bởi vì tôi không thích kẻ ngốc."
Thanh âm Mạc Vân Sam lạnh băng: "Có phải muốn ly hôn không?"
Ân Như Ly nâng mặt vợ mình, hôn hôn khóe môi mềm mại, "Bởi vì lúc tôi còn nhỏ có mắt không tròng."
"Vậy còn được!" Mac Vân Sam nghiêng đầu ngã vào lòng hồ ly tinh, "Vậy khi nào thì cậu bắt đầu thích tôi?"
Ân Như Ly nói: "Có lẽ là lúc khiêu vũ với cậu ở lễ hội."
Mạc Vân Sam dạt dào đắc ý, "Thì ra là cậu bị dáng múa của tôi thuyết phục!"
Ân Như Ly: "Không phải, là lúc tôi ngã lên người cậu, muốn hôn cậu."
Mạc Vân Sam mạc danh có chút nói lắp: "Cậu....sao lại trở nên... trở nên trực tiếp như vậy!"
"Tôi phát hiện ra trực tiếp cũng có ích của trực tiếp." Ân Như Ly nheo mắt cười, "Tiểu công chúa của tôi hơn ba mươi vẫn thẹn thùng đỏ mặt, thật là đáng yêu."
"Cậu đừng có nói bừa, tôi đã sớm không còn là tiểu bạch thỏ trước kia mặt người khi dễ rồi! Tôi hiện tại là đại sư tử, chuyên ăn hồ ly!" Mạc Vân Sam nói, còn há miệng nhào về phía hồ ly tinh "Gào" một tiếng.
Phi thường "hung ác".
Ân Như Ly tiến đến bên tai Mạc Vân Sam, cả giận: "Tôi đây cam nguyện cho cậu ăn."
Yết hầu Mạc Vân Sam trượt động, hai mắt đăm đăm, linh hồn nhỏ bé đã trước một bước bay đến giường lớn ở nhà.
..........
Trong tiệm thịt nướng quen thuộc.
Tân Nhuế ăn đến miệng bóng nhẵn, bâng quơ nói: "Mạc lão bản, bộ phim của cậu quay đến đâu rồi?"
Mạc Vân Sam trả lời: "Những phân đoạn quay chụp cơ bản hầu như đều hoàn thành rồi, phần hậu kỳ thì vẫn cần thêm một đoạn thời gian nữa."
Nàng nặng nề thở dài, "Mình sắp u sầu rụng hết tóc rồi."
"Lão Ân, chuyện này mình phải phê bình cậu, thấy vợ mình sầu thành như vậy mà cậu còn nuốt trôi được!" Tân Nhuế từ trên đũa của Ân Như Ly gắp đi miếng thịt, "Cậu tốt xấu thì cũng nên giả bộ chút, đừng ăn."
Ân Như Ly: "....."
"Hồ ly tinh cho mình một khoản đầu tư rất lớn, cậu đừng nói cậu ấy như vậy." Mạc Vân Sam gắp lấy miếng thịt trong chén mình lên, đưa đến trước miệng vợ mình.
Ân Như Ly cười ăn lấy, tinh tế nhắm nuốt.
"Ai u răng của mình ê cả rồi nè!" Tân Nhuế che lại quai hàm, "Nói thật thì, mình có chút hoài niệm những ngày hai người các cậu còn giận dỗi nhau, khi đó mình còn là con người, còn hiện tại mình chính là một cái bóng đèn công suất lớn! Không, là hai con mắt cẩu sáng như hai cái bóng đèn."
Mạc Vân Sam nhịn không được trợn trắng mắt, "Cậu so sánh gì mà kì kì quái quái."
Ân Như Ly nhéo mặt nàng, "Tân lão sư chính là ghen ghét tôi có được một cô vợ tốt."
"Đừng nhéo mặt tôi, mặt bị nhéo đến xệ cả ra!" Mạc Vân Sam một giây trước còn đau lòng cho vợ mình, giây tiếp theo đã trở mặt không nhận người quen.
Ân Như Ly hậm hực thu hồi tay, cúi đầu ăn.
Tân Nhuế vui sướng khi người gặp họa nói: "Lão Ân a địa vị gia đình của cậu không được rồi!"
Ân Như Ly giả cười: "Ăn thịt cũng không lấp được miệng Tân lão sư."
"Tôi không phải cố ý hung dữ với cậu." Mạc Vân Sam sờ sờ đầu Ân Như Ly, hệt như đang sờ một con chó nhỏ.
Ân Như Ly điểm điểm mặt mình, "Hôn tôi một cái thì tôi sẽ không tức giận nữa."
Mạc Vân Sam lắc đầu cự tuyệt.
Ân Như Ly bĩu môi: "Tôi đây sinh khí."
Mạc Vân Sam nhanh chóng hôn một cái lên mặt hồ ly tinh, cười tủm tỉm nói: "Ngoan."
Tân Nhuế "chậc chậc" mấy tiếng, "Ân đại tổng tài thụ như vậy, đến chấn vỡ không biết bao nhiêu trái tim thiếu nam thiếu nữ ngây thơ!"
"Tân lão sư chưa từng kết hôn đương nhên không biết vì một nửa kia mà nhượng mộ là chuyện hạnh phúc cỡ nào rồi." Ân Như Ly nắm lấy tay Mạc Vân Sam, đưa ra trước mặt Tân Nhuế lắc lắc, "Chỉ cần Ân thái thái vui vẻ, tôi làm công hay làm thụ đều không sao cả."
"Đáng ghét!" Mạc Vân Sam đấm nhẹ lên ngực hồ ly tinh, "Cậu như vậy sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho Nhuế Nhuế, sau này cậu ấy sẽ không bao giờ ăn cơm với chúng ta nữa!"
"Hai cái tên diễn viên này!" Tân Nhuế bưng ly uống một ngụm rượu, "Các cậu không hiểu thể nào là một mình tiêu sái!"
Ân Như Ly trêu chọc nói: "Tôi nhớ rất rõ trước đó Tân lão sư còn nói chủ quán ria mép của nhà hàng này rất gợi cảm, sau đó thì sao rồi?"
Tân Nhuế: "Lúc đó có thể là hai mắt bị mờ."
Mạc Vân Sam nắm tay Tân Nhuế, "Mình có thể cho cậu gia nhập gia đình của bọn mình."
Hai mắt Ân Như Ly như hình hai viên đạn bay tới.
Tân Nhuế rùng mình một cái, thu tay về, "Mình có khả năng là không phải gia nhập gia đình của cậu, mà là chết ở nhà các cậu."
Mạc Vân Sam lấy tay che miệng, khẽ nói với Tân Nhuế: "Cậu cũng cảm thấy cậu ấy lòng dạ rất hẹp hòi!"
Ân Như Ly một phen ôm lấy eo vợ mình, kéo người vào trong lòng ngực, dán lên vành tai của nàng nói: "Có phải cậu muốn trước mặt Tân Nhuế diễn sống một màn sắc xuân hương có đúng không?"
Lỗ tai Mạc Vân Sam mẫn cảm, bị khí nóng lúc nói chuyện thổi qua, mặt thiếu chút nữa là biến sắc.
"Cậu thật đúng là đồ biến thái!" Nàng đẩy hồ ly tinh ra, cầm lấy đĩa, gắp gì đó lên ăn.
Khô nóng trên mặt như thế nào cũng không tán đi được.
Khóe môi Ân Như Ly cong lên, tâm tình rất tốt.
Tân Nhuế lắc đầu, vẫn là kịch bản của Lão Ân thâm, Tiểu Vân Vân chỉ sợ là cả đời này cũng bị xoay mãi thôi.
Cô ấy nâng ly rượu lên, "Nhìn thấy các cậu như vậy, mình rất là vui, hy vọng các cậu vĩnh viễn hạnh phúc như vậy, lóe sáng bóng đèn này của mình!"
Hai người đối diện cũng bưng ly lên, chạm vào.
Mạc Vân Sam vừa mới buông ly không đến vài giây đã ngã lên người Ân Như Ly, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Tân Nhuế lại rót cho bản thân thêm một ly nữa, "Ly này là chúc các cậu đêm nay trải qua một đêm siêu mỹ diệu."
Ân Như Ly cũng rót một ly, cụng ly, cong môi, "Mượn cậu cát ngôn."
Đương trường say đảo Mạc Vân Sam bị vợ kéo về nhà, lúc này nàng còn không đủ ý thức để trải qua một đêm mỹ diệu như thế nào.