Phân cảnh tiếp theo là Mạc Vân Sam phối diễn với Bối Thu Thu.
Tuy rằng Bối Thu Thu có thiên phú, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nắm giữ cương vị nữ chính, khó tránh khỏi không có kinh nghiệm, luôn tìm không thấy cảm xúc.
Mạc Vân Sam rất có kiên nhẫn, tự mình dạy em ấy làm sao để lấy được cảm xúc, làm sao để khống chế biểu cảm của mình, có thể nói là dốc túi ra để chỉ dạy.
Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, nếu bản thân đã là một nhà làm phim rồi thì nên dùng toàn bộ năng lực mà bản thân có để cho khán giả có thể xem được một tác phẩm tốt nhất, tác phẩm càng tốt nhất, tác phẩm cực hạn.
Có rất rất nhiều người thức trắng đêm, chịu đựng vô số đêm đen, thứ có thể chống đỡ bọn họ tiếp tục kiên trì, chính là mộng tưởng.
Thông qua tác phẩm truyền đi một loại văn hóa, một loại tinh thần, một loại thái độ, hay một loại thẩm mỹ, là mộng tưởng của rất nhiều những người làm phim.
Chỉ có xem được nhiều tinh phẩm, người xem mới biết được cái gì là điện ảnh tốt.
Trong cái ngành này, người ưu tú, chuyên nghiệp và nghiêm túc càng nhiều thì càng có thể cho ra được nhiều tác phẩm xuất sắc, xuất hiện trong tầm mắt của khán giả. Tr𝗎𝔂ệ𝒏 ha𝔂? Tìm 𝒏ga𝔂 𝑡ra𝒏g chí𝒏h ++ TrùmTr 𝗎𝔂ệ𝒏.𝓥𝒏 ++
Đoạn diễn lần này chính là một phân cảnh cốt truyện của lần thử vai hôm đó, nữ phản diện muốn hủy diệt thế giới, cùng giằng co với nữ chính.
Bối Thu Thu cầm dao chĩa về phía yết hầu của Mạc Vân Sam, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng ta không dám đâm ngươi sao."
Môi đỏ Mạc Vân Sam hơi nhếch lên, "Ngươi sẽ đâm à?"
"Ta sẽ." Lưỡi dao hướng về phía xương quai xanh của nàng đã đến gần hơn một tấc.
"CUT!"
Mạc Vân Sam nhíu mày, lắc đầu, "Cảm giác không đúng, tình cảm ràng buộc quá yếu."
Bối Thu Thu khẩn trương nói: "Mạc lão sư chị cảm thấy em diễn chỗ nào không tốt ạ? Là ánh mắt hay là ngữ khí?"
Mạc Vân Sam vỗ vỗ bả vai Bối Thu Thu, ôn nhu an ủi: "Đừng khẩn trương, đến máy theo dõi xem thử trước đã, nghe thử xem đạo diễn nói thế nào."
Hai người đi tới.
Ân Như Ly ngồi bên cạnh đạo diễn, Mạc Vân Sam tự nhiên mà vậy từ phía sau ôm lấy cổ cô, cằm gác lên bả vai, đem toàn bộ trọng lượng đều dồn lên người cô.
"Thu Thu chỗ này em nên thể hiện biểu cảm thất vọng nhiều vào, nhưng mà trong đó cũng nên chứa đựng một loại đờn thuần quyết tuyệt chính tà không đội trời chung, nhưng mà em có nhớ nhân vật này ra sao không, cô ấy có mạch cảm xúc rất phức tạp, thậm chí cô ấy còn không có chính nghĩa như vậy." Đạo diễn Cao nói, "Em cứ thử tìm trình tự cảm xúc của nhân vật xem."
"Được, em sẽ suy nghĩ một chút nữa xem." Bối Thu Thu nghiêm túc ghi nhớ, do dự nói: "Vậy chúng ta quay một lần nữa ạ?"
Mạc Vân Sam đứng dậy, đi qua ôm lấy bả vai Bối Thu Thu, "Cứ nghỉ ngơi trước một lúc đi, chị dẫn em đến chỗ khác thả lỏng một chút, tìm cảm giác xem sao."
Nàng nói xong liền dẫn Bối Thu Thu đi xa.
Trên mặt Ân Như Ly hiện lên biểu tình nhỏ không dễ phát hiện.
Lúc này, một nhân viên công tác đưa một chai nước qua.
"Cảm ơn." Ân Như Ly cười nhận lấy.
"Ân tổng bận trăm công ngàn việc còn tới thăm ban, cảm tình của hai người thật tốt!" Nhân viên công tác cảm thán, "Thật sự là khiến người ta hâm mộ mà!"
Ân Như Ly nhìn bảng tên của nhân viên đó, là nhân viên hậu cần, "Vừa lúc, tôi có đặt ở Nguyệt Mãn Lâu đưa cơm đến đoàn phim, hẳn là rất nhanh sẽ tới, giao cho anh có được không?"
"Có thể có thể!" Nhân viên công tác vội vàng gật đầu, "Ân tổng quá chu đáo!"
Xung quanh thành phố điện ảnh này không có quán ăn nào đặc biệt tốt cả, Nguyệt Mãn Lâu là một nhà hàng cao cấp cách nơi này gần nhất, thường xuyên có rất nhiều những đại phú hào đến đó ăn cơm, giá cả rất xa xỉ.
Nhân viên công tác này đã theo rất nhiều đoàn làm phim rồi, chưa từng có ai hào phóng đến mức bao cả đoàn làm phim dùng cơm của Nguyệt Mãn Lâu cả.
Ân Như Ly cười nói: "Đoàn phim làm việc đã rất vất vả, Mạc lão sư cảm ơn những nỗ lực của mọi người, này chỉ là một chút tâm ý nhỏ thôi."
"Tôi cũng thay mọi người cảm ơn Ân tổng, cảm ơn Mạc lão sư." Nhân viên công tác khom người, "Phiền Ân tổng cho tôi xin phương thức liên hệ với tài xế, đường đi đến đây có chút quanh co, để tôi ra đón người cho tiện."
Ân Như Ly lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho nhân viên, "Làm phiền rồi."
"Không phiền, không phiền" Nhân viên công tác nhận lấy danh thiếp tránh đi, lỗ tai nóng lên.
Vốn dĩ cho rằng Mạc lão sư đã là nữ thần cấp bậc cao nhất rồi, không nghĩ tới người không hỗn trong giới giải trí như Ân tổng đây trình độ mê người một chút cũng không thua gì ảnh hậu, chỉ nói mấy câu đã khiến cho tâm người ta không khống chế được mà nhảy mất.
Hai người như vậy, thật sự là trời sinh một đôi.
............
Được Mạc Vân Sam chỉ giáo, trạng thái của Bối Thu Thu đã tốt hơn rất nhiều. Những lần quay tiếp theo cũng thập phần thuận lợi.
Sau khi kết thúc, Mạc Vân Sam lấy kịch bản của em ấy qua, công đạo nói: "Sau khi về phòng thì đọc lại đoạn này một lần nữa, cứ lặp đi lặp lại tìm cảm giác cho nhân vật, không nên gấp gáp, cứ chậm rãi mà tiến dần vào thế giới của nhân vật."
"Được, em sẽ nỗ lực, cảm ơn Mạc lão sư!" Bối Thu Thu cúi người một góc 90 độ, thái độ cực kỳ cung kính.
Mạc Vân Sam cười trêu ghẹo người đang đứng bên hoàn thành trách nhiệm của một quản lý: "CHim cánh cụt nhỏ, nghệ sĩ nhà em lễ phép đến độ tôi cũng thấy ngại."
Tề Dĩnh Nhi trả lời: "Mạc lão sư dạy giỏi, học trò đương nhiên là phải cảm kích vô cùng rồi."
Bối Thu Thu ngồi dậy, liếc mắt nhìn Tề Dĩnh Nhi một cái, bên môi hiện lên một tia cười lạnh. Lúc ánh mắt chuyển hướng sang Mạc Vân Sam, nháy mắt đã tràn ra nụ cười chân tình thật lòng, "Mạc lão sư, em về phòng ôn tập trước, chúc chị tối nay có một buổi hẹn hò vui vẻ!"
Mạc Vân Sam khoác tay vợ mình đang đứng yên một bên không nói gì, như chim nhỏ nép vào người cô, "Cảm ơn, chúng tôi sẽ."
Thoải mái hào phóng, một chút cũng không ngượng ngùng.
...........
Mạc Vân Sam kéo Ân Như Ly trở về phòng khách sạn, vừa vào cửa đã gấp không chờ nổi mà muốn một kiểu hôn Pháp ướt át.
Nhưng mị thái thiên thành hồ ly tinh vừa ngăn cản môi nàng vừa ép sát cố định nàng vào góc tường, không cho nàng hái hoa thơm.
Mạc Vân Sam cau mày, "Người xấu, cậu lại muốn làm gì nữa?"
"Cậu đối xử với cô gái nhỏ kia rất tốt." Ân Như Ly nói thẳng, "Tôi ghen."
Mạc Vân Sam bỗng nhiên cong môi, "Tiểu hồ ly muộn tao sao nay lại đổi tính rồi?"
"Bởi vì quãng đời còn lại rất ngắn, tôi muốn bản thân quý trọng nó thật tốt." Bàn tay của Ân Như Ly nhẹ từ sau đầu vỗ đến bên tai Mạc Vân Sam, "Suy nghĩ của tôi, tâm tình của tôi, hết thảy của tôi, đều muốn chia sẻ cho cậu đầu tiên."
"Sao cậu lại đột nhiên nói mấy lời khiến người ta cảm động thế này!" Mạc Vân Sam nhẹ tay quạt quạt bên hốc mắt, "Nhiều ngày không gặp như vậy, rõ ràng là nên hỏi thăm thân thể của nhau trước, sao cậu lại như thế!"
Ân Như Ly nắm lấy cổ tay Mạc Vân Sam, đặt lên ngực mình, "Thể xác và tinh thần có thể hợp nhất."
Tay của Mạc Vân Sam như được chỉ thị, hảo hảo sờ sờ "chân tình" của vợ mình, nhận xét: "Tâm của vợ tôi nhiệt tình, mềm mại, còn rất rộng lớn, thật đúng là một trái tim tốt."
Hai tay của Ân Như Ly vòng lấy eo Mạc Vân Sam, lộ ra thần sắc bất mãn, "Tôi nói tôi ghen."
Mạc Vân Sam ra vẻ không hiểu, nói: "Nếu mà cảm thấy chua á, thì nên ăn dậm thêm chút muối để trung hóa lại."
Ân Như Ly buông tay, dương dương cằm, "Xem ra Ân thái thái cũng không quan tâm gì đến tôi, tối nay hình như còn chuyến bay cuối, tôi ---"
Những lời này bị Mạc Vân Sam ngắt lời.
"Vợ của tôi ngạo kiều lên sao lại có thể đáng yêu như vậy!" Hai mắt Mạc Vân Sam cong thành hình trăng non, "Càng ngày càng đáng yêu."
Môi của nàng tựa gần hồ ly tinh, lúc nói chuyện bốn cánh môi thỉnh thoảng chạm vào nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được vị mềm ngọt trên môi.
"Vậy cậu có thích không?" Con ngươi sâu thẳm của Ân Như Ly tựa hồ như cuốn đi hết thảy mọi thứ.
Bao gồm cả hồn của Mạc Vân Sam.
"Thích, rất thích, toàn thế giới này tôi thích nhất là hồ ly tinh của tôi, hồ ly tinh chỉ thuộc về một mình tôi."
Nghe được vợ mình thổ lộ, Ân Như Ly cong môi, nói: "Lớn từng này tuổi rồi còn nói mấy lời buồn nôn như vậy, không ngại sao?"
"Là cậu dụ dỗ tôi nói." Mạc Vân Sam xoa xoa khuôn mặt của hồ ly tinh, "Thứ mà cậu thích nghe, cho dù buồn nôn tôi cũng nói. Tôi yêu cậu, cả thế giới này yêu nhất chính là cậu."
Mạc Vân Sam không nhịn được cười, nhưng không phải là cười nhạo, mà toàn bộ đều là ý cười sủng nịch, "Đương nhiên là vợ của tôi đẹp rồi, có mười Bối Thu Thu cũng không đẹp bằng một ngón út của vợ tôi."
Ân Như Ly nhíu mày, "Có phải cậu cảm thấy tôi phân cao thấp với một cô gái nhỏ thì rất hẹp hòi không?"
"Đây cũng không phải lần đầu tiên hồ ly tinh của tôi lòng dạ hẹp hòi, mười mấy năm trước tôi đã biết rồi, khi đó tôi thích chết cậu bởi lòng dạ hẹp hòi đó, thích cậu chỉ lòng dạ hẹp hòi với một mình tôi." Mạc Vân Sam cọ cọ chóp mũi người trước mặt, "Cậu còn muốn nghe lời buồn nôn thế nào, hôm nay tôi sẽ nói đến khi nào cậu thấy chán thì thôi."
Ân Như Ly một lần nữa vòng ôm lấy eo vợ mình, cánh tay thu lại rất chặt, không chừa lại một chút kẽ hở nào.
"Lời buồn nôn cũng nói xong rồi, nên ăn thịt." Biểu cảm của cô đột ngột biến hóa, so với bộ dạng tiểu kiều thê vừa rồi hoàn toàn như hai người khác nhau.
Mạc Vân Sam cười khẽ, "Cậu có biết không, có đôi khi tôi cảm thấy bản thân như cưới được hai lão bà."
"Một người nữa ở đâu?"
Ngón tay Mạc Vân Sam điểm điểm cái trán của Ân Như Ly, "Ở chỗ này. Một người gợi cảm, một người đáng yêu, tôi quá lời rồi."
Ân Như Ly: "Có phải tôi đáng yêu hơn Bối Thu Thu không?"
Cả trái tim của Mạc Vân Sam dường như được hòa tan, khuôn mặt bày ra biểu cảm lãng tử: "Đương nhiên là cô gái nhỏ đáng yêu hơn rồi."
"Không nói thật lòng, nên phạt." Ân Như Ly khẽ cắn lỗ tai vợ mình, "Cộng với mười ngày qua khiến tôi nhớ thương thành bệnh cũng phạt cùng luôn."
Một tay Mạc Vân Sam nắm lấy thắt nơ trên áo sơ mi của Ân Như Ly, kéo xuống, vòng lên cổ tay mình, "Muốn phạt thế nào đều tùy cậu."
Ánh mắt Ân Như Ly lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong một giây, kinh ngạc đó toàn bộ đều được thay thế bởi dục niệm.
Một phen tâm ý của vợ mình, cô đương nhiên là nên chiếu cố toàn diện.
...........
Phân cảnh của Mạc Vân Sam vốn không nhiều, trước đó cũng đã hoàn thành gần hết, hồ ly tinh ở lại mấy ngày, những phân đoạn còn lại cũng xuôi gió xuôi nước mà quay xong, sứ mệnh làm diễn viên của nàng cũng tạm thời hạ màn.
Suất diễn toàn bộ đều kết thúc trong hôm nay, đoàn phim đặt một chiếc bánh kem chúc mừng Mạc Vân Sam chuẩn bị đóng máy.
Chẳng qua lúc bánh kem được đẩy đến trước mặt ảnh hậu, câu đầu tiên mà nàng nói lại là: "Bánh kem bao nhiêu tiền, đừng lãng phí tiền của tôi a!"
Những người khác đầu tiên đều cảm thấy sửng sốt, ngay sau đó toàn bộ đều nhìn về phía tổng tài bên cạnh ảnh hậu.
Ân Như Ly nhìn người đoàn phim, lại nhìn đến bánh kem, "Đây là cá nhân tôi đặt cho cậu, không tốn tiền của đoàn phim."
Mạc Vân Sam nhíu mày, "Tiền mà cậu tiêu là tiền nhà của chúng ta!" Đấm đấm ngực, "Tâm của tôi càng đau!"
Những người khác ở chung với Mạc Vân Sam lâu vậy rồi, tự nhiên cũng nhìn ra là nàng đang nói đùa, sôi nổi bắt đầu trêu ghẹo.
Không chỉ có diễn viên to gan lớn mật chét một đống bánh kem lên mặt Mạc Vân Sam, ngay sau đó, mọi người tập thể công kích, vây Mạc Vân Sam ở trung tâm, một đám đều làm bộ như phải biến nàng thành mặt mèo mới chịu được.
Mạc Vân Sam xin tha: "Được rồi được rồi, đừng nháo nữa, đừng có làm hư thịnh thế mỹ nhan tôi!"
Vây trong một ảnh hoan thanh tiếu ngữ, Mạc Vân Sam đóng máy.
Tuy rằng toàn bộ những người trong đoàn làm phim đều chỉ mới ở cùng với nhau ngắn ngủi mười ngày, nhưng mỗi một người đều bị Mạc Vân Sam thuyết phục.
Nàng nghiêm túc chuyên nghiệp, cùng với việc theo đuổi chấp nhất hoàn mỹ từ chi tiết nhỏ nhất, phóng mắt ra toàn bộ giới giải trí này cũng không có bao nhiêu người có thể so sánh được.
Trên cuộc sống, nàng cũng không phải loại người bất luận chuyện gì đều sẽ mang gương mặt tươi cười ứng đối, có đôi khi cũng sẽ tức giận đến nỗi không ai trong đoàn phim dám thở mạnh.
Chẳng qua Mạc lão sư tức giận thì tức giận, mỗi lần đều sẽ nói rõ nguyên do, một người xuất hiện sai lầm đều có thể kịp thời sửa đúng, còn có thể học được rất nhiều thứ.
Cho nên người từng bị nàng mắng qua chưa bao giờ ghi thù, thậm chí, còn đắc chí có thể được Mạc lão sư nhớ kĩ.
Ân Như Ly nhìn vợ mình tươi cười phát ra từ nội tâm, cũng không tự giác mà nhếch miệng cười theo.
Từ trước kia cho đến bây giờ, nàng đều mang mộng tưởng giữ trong lòng, chưa bao giờ thay đổi.