Ngón tay Bạc Thận Ngôn run rẩy, cúi đầu lau mắt.
Hắn không thể kiềm chế đưa tay chạm vào lòng bàn tay đầy máu của Nguyên Gia Dật, nhưng chỉ có thể chạm vào màn hình lạnh lẽo.
“...Gia...”
Bạc Thận Ngôn mím môi nghiêng đầu không nhìn cậu nữa, quay lại dáng vẻ bình tĩnh.
Nguyên Gia Dật nhìn sâu vào đôi mắt hắn, khó chịu chớp chớp đôi mắt bị dính máu, nước mắt cứ thế chậm rãi chảy ra.
Lẫn trong dòng nước mắt ấy là sự tuyệt vọng.
Bạc Thận Ngôn biết.
Nhưng hắn không thể làm gì.
Hắn chỉ cần hé miệng nói một tiếng, chỉ cần rơi một giọt nước mắt vì Nguyên Gia Dật.
Người con trai đang thoi thóp trước mặt này sẽ lập tức biến thành một cái xác không còn thở.
Trên màn hình hiện lên tin nhắn của Ốc Trạch, là một địa chỉ.
Y tìm được rồi.
Bạc Thận Ngôn không dám chậm trễ, muốn nhanh chóng tắt video này, chạy tới chỗ Nguyên Gia Dật, nhưng tên đầu trọc đã tới gần màn hình.
“Bạc tổng, 3000 vạn tiền mặt, đêm nay tao sẽ nhắn địa chỉ, lúc đó nhớ ngoan ngoãn mang tiền đến, Thịnh thiếu gia đây sẽ bình an trở về, vật quy nguyên chủ.”
“Được, giúp tôi để ý em ấy, tôi sẽ đi chuẩn bị tiền.”
Đầu trọc cười một tiếng, kết thúc cuộc nói chuyện.
Cất điện thoại, gã cúi đầu nhìn Nguyên Gia Dật nằm bên dưới chân mình, gần như sắp ngất, mắt lộ ra vẻ không đành lòng, cúi người bế cậu nằm lên một cái bàn trống trong phòng.
Bạc Thận Dung chứng kiến tất cả mọi chuyện, khoái trí vỗ tay, “Thật là tình cảm, hay lắm! Tao thích!”
Nguyên Gia Dật khó khăn chuyển động đôi mắt, hô hấp yếu ớt.
Tong...tong...
Máu từ vết thương ở lòng bàn tay chảy xuống, rơi trên nền xi măng thô cứng, tạo thành một vũng máu nhỏ.
“Đáng tiếc, bác sĩ Nguyên, có lẽ anh phải nói lời tạm biệt với thế giới này rồi.”
Bạc Thận Dung ra lệnh cho gã đầu trọc, để gã tự giải quyết Nguyên Gia Dật và Nguyên Diểu đang ngất kia.
Đầu trọc nhíu mày, nhìn dáng vẻ đau đớn của Nguyên Gia Dật, gã thật sự không thể xuống tay với cậu.
Cậu là một bác sĩ.
Bàn tay là điều kiêu ngạo nhất của cậu đã bị phá hỏng, điều này vẫn còn chưa đủ sao?
“Mày đang thương hoa tiếc ngọc à?” Bạc Thận Dung nổi giận, nhưng đang không có mặt ở đó nên chẳng thể làm gì, chỉ có thể ra lệnh cho hai tên còn lại, “Cường Tử, Trình Cương, mau làm mẫu cho nó đi, hãy giúp bác sĩ Nguyên đây “hạn chế” phạm vị hoạt động một chút.”
Người đang ông đang trông chừng Nguyên Diểu nghe lệnh, cúi người nắm lấy tóc của bà kéo lên, ném lên tấm ván gỗ thô ráp.
Nguyên Diểu đau đớn kêu một tiếng, nhưng ngay cả ngón tay cũng không thể cử động được.
Tuy tên đầu trọc không đành lòng ra tay với Nguyên Gia Dật, nhưng bình thường gã cũng chẳng phải loại người tử tế, chỉ cần không phải tự tay mình làm, gã cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cho nên khi thấy Trình Cương đi về phía Nguyễn Gia Dật, gã cũng không cản trở.
Người đàn ông tên Trình Cương thô lỗ trói chặt tay của Nguyên Gia Dật lại, sau đó buộc chặt cậu vào cái ghế vừa bị đổ ngã ban nãy, để cho cậu có thể nhìn thật rõ vị trí của Nguyên Diểu.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Cường Tử lấy một hộp dụng cụ ở trong phòng ra.
Đầu óc Nguyên Gia Dật choáng váng, nhưng theo bản năng vẫn nhận ra cái hộp kia, đó là thứ mà bình thường không thể thiếu trong phòng phẫu thuật của bọn họ.
Mấy người này...Mang nó ra đây làm gì...
“Nghe nói bác sĩ Nguyên là một anh tài phẫu thuật, không ngại chỉ bảo cho chúng tôi một chút chứ?” Trong giọng nói của Bạc Thận Dung tràn ngập ý cười, mệnh lệnh nói ra khiến Thịnh Lan nghe thôi cũng phát run, “Nhưng mà...không có người bệnh ở đây để trợ giúp chúng tôi học...Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nguyên Gia Dật không dám nghĩ đến ý tứ trong câu nói của y.
Cậu vô thức lắc đầu, “Không, không được...”
Trình Cương mở hộp dụng cụ, lấy ra một thứ đặt ở trước mặt Nguyên Gia Dật, “Bác sĩ Nguyên, cái này gọi là gì?”
Cằm Nguyên Gia Dật bị bóp chặt, ánh mắt buộc phải nhìn vào thứ đồ vật mà tên kia đang cầm.
Kìm kẹp xương.
Nhưng cậu vẫn cố gắng lắc đầu, khàn giọng nói, “Tôi...Tôi không biết.”
“Vậy để chúng tôi thử xem, cái này dùng như thế nào.”
Cường Tử lấy cái kìm kẹp xương từ trong tay Trình Cương, nhìn ánh mắt tràn ngập sợ hãi của Nguyên Diểu, nở nụ cười, “Để tao thử, nhưng nếu dùng không đúng cách, mày cũng đừng trách tao.”
“Không....không được, cầu xin anh, đừng làm gì bà ấy! Cầu xin anh...” Nguyên Gia Dật nhìn chiếc kìm ngày càng gần cổ tay của Nguyên Diểu, cậu khàn giọng gào lên, dùng lực đột ngột dứng dậy khiến cho chiếc ghế cũng bị nhấc lên theo, nhưng sau đó lại lảo đảo ngã nhào ra đất, “Đừng mà, đừng đụng vào bà ấy, cầu xin anh!”
Miệng kìm dừng trên cổ tay gầy gò của Nguyên Diểu, dần dần thu nhỏ lại, rồi bỗng chốc kẹp thật chặt.
“A!!!”
Tiếng kêu đau đớn của Nguyên Diểu vang vọng trong kho hàng trống trải, Thịnh Lan sợ tới mức hốt hoảng nép vào cạnh cửa, lưng dán chặt vào ván cửa, run rẩy không dám hé miệng.
“Đừng mà, đừng....”
Nguyên Gia Dật bị sặc nước mắt nên không thể nói thành câu, bả vai tì vào mặt đất cố bò tới chỗ Nguyên Diểu, nhưng lại bị Trình Cương dẫm lên bả vai, không thể nhúc nhích.
“Mẹ ơi...mẹ...” Cậu gọi đến mức ho khan, làm cho các mạch máu trong cổ vỡ ra, Nguyên Gia Dật cố gắng nhổ ngụm máu ra, “Cầu xin các người...Tha cho mẹ tôi...khụ...Cầu...”
Cường Tử cầm lấy một cây búa phẫu thuật, “Hình như tao từng thấy cái này rồi, dùng để lấy mấy cái đinh đóng trong xương. Đúng không bác sĩ Nguyên?”
Chưa chờ Nguyên Gia Dật phản ứng lại, gã vung cây búa lên, dùng sức nện lên những ngón tay đang bị kìm kẹp xương giữ chặt của Nguyên Diểu.
Một tiếng rầm vang lên, kèm theo cả tiếng đốt xương vỡ vụn.
Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi.
Nguyên Diểu không tin được nhìn những ngón tay của mình.
Bà gần như không cảm nhận được sự tồn tại của những ngón tay kia.
Rồi bà lại thử giật giật.
Cơn đau thấu trời như đánh vào trí óc của bà.
“A----a----a!”
Nguyên Gia Dật đã khóc không thành tiếng, cậu không còn sức lực nằm trên mặt đất bẩn thỉu, tuyệt vọng nhìn máu từ những ngón tay của Nguyên Diểu đang chậm rãi chảy dọc theo tấm ván gỗ.
Cây búa cứ liên tục đáp trên ngón tay của Nguyên Diểu.
Đến cuối cùng, Nguyên Diểu chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ xíu, dần dần, ngay cả tiếng thở cũng không thể nghe được.
“Tiếp theo...Đến lượt bác sĩ Nguyên.”
Bạc Thận Dung vô cùng vui vẻ, thấy Nguyên Diểu hấp hối càng làm y hưng phấn, “Bác sĩ Nguyên, thật ngại quá, bọn họ ra tay không biết nặng nhẹ, hình như vô tình khiến mẹ của bác sĩ Nguyên ra đi rồi, hầy, cậu chờ hôm nào đấy tôi sẽ phạt bọn họ.”
Cường Tử cởi dây trói cho Nguyên Gia Dật, cũng chuẩn bị kéo cậu tới tấm ván gỗ kia.
Nhưng không đợi y cởi trói, Nguyên Gia Dật đã chật vật dùng đầu gối bò tới trước mặt Nguyên Diểu.
Bà đã không còn thở.
Nguyên Gia Dật đưa tay chạm vào bà, nhỏ giọng gọi, “...Mẹ ơi?”
Nhưng người đang nhắm mắt sẽ mãi mãi không trả lời cậu nữa.
Cường Tử đang muốn ra tay thì lại bị đầu trọc ngăn lại.
“Ông chủ, đây đã là sự tra tấn nặng nề đối với bác sĩ Nguyên rồi, ngài không nhất thiết phải lấy mạng của cậu ấy.”
Đầu trọc nhìn Nguyên Gia Dật đang khóc nấc bên cạnh thi thể của Nguyên Diểu, không đành lòng nhìn tiếp.
“Mày đang cãi lệnh tao sao?”
Giọng nói lạnh lẽo của Bạc Thận Dung vang lên, khiến đầu trọc không tự chủ được lùi về sau nửa bước.
Nhưng gã thật sự không nỡ ra tay với người này.
Cậu đã mất đi toàn bộ sinh mệnh.
Cho dù có sống, cũng sẽ chỉ là một cái xác không hồn.
Thật sự không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận.
Đột nhiên, một tiếng súng lạnh lùng vang lên làm ai cũng chấn động.
Dư âm còn chưa tan hết, giữa lông mày Cường Tử đã thủng một lỗ, cứ thế ngã vật ra mặt đất.
Chưa đợi đầu trọc phản ứng kịp, Trình Cương cũng bị hai phát súng xuyên qua đầu gối và ngực trái, lập tức tắc thở.
“A!!!”
Tên đầu trọc là kẻ dày dặn kinh nghiệm, gã quyết đoán cúi người lăn vào bên trong phòng để che chắn cho bản thân, lấy khẩu súng trong túi ra nhanh chóng lên đạn, hướng về phía truyền đến tiếng súng ban nãy.
“Khụ...”
Người bắn súng ở góc tối ho một tiếng, không cẩn thận làm lộ vị trí, tên đầu trọc nở nụ cười dữ tợn thay băng đạn, bắn liên tiếp bằng hai cây súng.
Điện thoại của Bạc Thận Dung được cài đặt chế độ tự hủy, nghe được bên kho hàng có tiếng động lạ thường, y lập tức tắt điện thoại, trong điện thoại tỏa ra ánh lửa, thiêu rụi chip bên trong, sau đó màn hình đen thui, không thể tra được dấu vết.
Hai tay của đầu trọc trúng đạn, chỉ có thể nằm trên mặt đất kéo dài hơi tàn.
Bạc Thận Ngôn chạy từ cửa lớn vào, bước chân lảo đảo đi đến bên cạnh Nguyên Gia Dật.
Xe cứu thương đang trên đường đến đây, chắc chắn...
Nhìn người con trai trước mặt vẫn còn thở, nước mắt Bạc Thận Ngôn không ngừng rơi xuống, vô lực quỳ rạp trên mặt đất.
“Gia Gia...”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Nguyên Gia Dật mở to mắt.
Ánh mắt cậu mê mang nhìn về phía âm thanh vừa truyền đến.
Sau đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nguyên Gia Dật áp mặt vào vòng tay của Nguyên Diểu, lẳng lặng nghiên đầu nhìn Bạc Thận Ngôn đang nước mắt đầy mặt quỳ bên cạnh chân cậu.
Cậu cố gắng nhếch đôi môi nứt nẻ của mình, nở nụ cười lịch sự và ngoan ngoãn.
Má lúm đồng tiền dính máu vẫn dịu dàng như vậy.
“Đừng cười...Gia Gia...Đừng cười như vậy...Xin em...”
Bạc Thận Ngôn run rẩy dùng tay che chắn bên cạnh cậu, nhưng không dám ôm cậu vào lòng.
Người trước mặt này, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào, cậu sẽ lập tức vỡ vụn rồi tan biến.
Hắn không dám.
Nguyên Gia Dật giống như mất cảm giác đau đớn, bàn tay trái không tự chủ được nâng lên, cố gắng nắm lấy bàn tay giờ đã gãy nát của Nguyên Diểu.
“Mẹ ơi...Không đau nữa.” Vết thương trên tay cậu đã không còn chảy máu nữa, nhưng lớp vẩy cứng đờ lại nứt ra do động tác của cậu, Nguyên Gia Dật như không nhìn thấy, những ngón tay đan vào tay Nguyên Diểu, vẫn nhỏ giọng thủ thỉ, “Mẹ, có phải làm vậy mẹ sẽ không còn đau nữa phải không?”
Bạc Thận Ngôn khóc đến mức không thở nổi, hắn vươn tay chạm vào cổ tay phải của Nguyên Gia Dật, nơi duy nhất mà thoạt nhìn là lành lặn nhất, đau lòng gọi tên cậu.
“Gia Gia...”
Nguyên Gia Dật lại nhìn hắn.
Trong mắt chứa đầy cảm xúc hỗn loạn.
Cậu cẩn thận nhìn nỗi đau hiện lên trong đôi mắt của Bạc Thận Ngôn, nghiêng đầu khó hiểu.
Bạc Thận Ngôn cũng nhìn chằm chằm đôi mắt của cậu, hắn thấy được sự tiếc nuối, thất vọng và cả chút nghi ngờ về tình yêu trong đôi mắt Nguyên Gia Dật.
Hắn chắc chắn bản thân không nhìn nhầm.
Bởi vì hắn nhận ra tình yêu kia đang dần mờ nhạt.
Nguyên Gia Dật dần dần nhắm mắt lại rồi ngất đi, không tự chủ được ngả người về phía sau.
Đừng...chỉ vì một chút ánh sáng đó mà cảm thấy vui sướng.