Video vừa được kết nối, hô hấp của Bạc Thận Ngôn như ngừng lại, hắn cuống quít tìm kiếm hình ảnh của Nguyên Gia Dật trên màn hình.
Người con trai lúc nào cũng rạng rỡ đến chói mắt ấy, Bạc Thận Ngôn chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấy cậu.
Nguyên Gia Dật đang bị thương, trên mặt toàn là vết máu, hai tay cũng bị trói ra đằng sau, loáng thoáng nhìn thấy những đầu ngón tay kia cũng đang dính máu.
Bạc Thận Ngôn đau lòng đến mức hốc mắt nóng lên, không kìm chế được muốn gọi tên của cậu.
Nhưng hiện tại không có ai hiểu rõ tình hình hơn hắn.
Bạc Thận Dung là một tên điên.
Cho dù kết quả Bạc Thận Ngôn muốn là gì, Bạc Thận Dung chắc chắn sẽ làm ngược lại, do đó phải thay đổi đáp án.
Nếu hắn thể hiện ra bản thân quan tâm Nguyên Gia Dật, thì có chắp tay dâng cả Bạc thị cho Bạc Thận Dung, y cũng sẽ vui vẻ nhận lấy rồi hứa hẹn các kiểu, sau đó tiện tay giết Nguyên Gia Dật.
Mức độ ghi thù của Bạc Thận Dung khiến Bạc Thận Ngôn vô cùng sợ hãi.
Hai người đấu đá nhiều năm như vậy, Bạc Thận Ngôn biết rõ tính nết của y, nhưng do không có gì để y uy hiếp, nên hắn cũng không sợ hãi.
Từ sau khi mẹ qua đời, ngoại trừ sức khỏe của ông bà nội, Bạc Thận Ngôn không sợ hãi chuyện gì, hắn đã chiến đấu với Bạc Thận Dung và Bạc Khang, người cha đã từ bỏ hắn để lựa chọn hạnh phúc khác, một mình đối diện với vô số khó khăn, hắn đều tự mình cắn răng tiếp tục cố gắng.
Đối mặt với sự uy hiếp của Bạc Khang, trước nay Bạc Thận Ngôn luôn tỏ ra lạnh lùng và không sợ hãi, chưa từng nói chuyện với họ bằng bộ mặt vui vẻ bao giờ, đương nhiên càng khiến Bạc Thận Dung ghi hận trong lòng.
Huống hồ mấy hôm trước hắn vừa giáng cho bọn họ một đòn khá nặng, Bạc Thận Dung sẽ càng thêm phát điên muốn trả thù hắn.
Đến tận lúc này, Bạc Thận Ngôn mới biết thế nào là sợ.
Hắn sợ tên đầu trọc kia sẽ khiến Nguyên Gia Dật bị thương, sợ Ốc Trạch không tìm thấy địa điểm mà bọn bắt cóc kia đang lẩn trốn, sợ Bạc Thận Dung không màng tất cả muốn kéo Nguyên Gia Dật chết cùng.
Hắn chưa từng sợ đến như vậy.
Nỗi sợ hãi này giống hệt như lúc hắn ôm mẹ mình máu me đầm đìa trong tay, nhìn bà trút hơi thở cuối cùng.
Khi đó hắn có thể gào khóc thật to, cầu xin mẹ mình đừng đi, có thể dùng nước mắt của mình để rửa trôi đi nỗi sợ.
Nhưng hiện tại hắn không dám nói bất cứ lời nào.
Chỉ cần hắn lỡ lời, Bạc Thận Dung sẽ tóm được nhược điểm của hắn, như vậy Nguyên Gia Dật cũng gặp nguy hiểm.
Bạc Thận Ngôn thấy tên đầu trọc móc ra hai khẩu súng từ chiếc áo khoác rộng thùng thình của gã, bình tĩnh lên đạn rồi đặt trên hõm vai của hai người Nguyên Gia Dật.
Sau đó nở nụ cười hỏi hắn.
“Bạc tổng, hai người tình của mày đều đang ở đây, chọn một đi.”
Nét mặt Bạc Thận Ngôn đờ đẫn.
Hắn nên nói gì.
Chọn, chọn cái gì?
Buột miệng lựa chọn người con trai mà hắn sẵn sàng đánh đổi tính mạng ư?
Như vậy càng tăng thêm khả năng Nguyên Gia Dật bị chúng giết.
Dường như Bạc Thận Ngôn vừa thấy ánh mắt Thịnh Lan lóe lên ý cười đắc ý.
Nhưng hắn không dám đánh cược, cũng không dám vạch trần.
“Thận Ngôn cứu em! Em sợ lắm! Em đau lắm....hu hu....”
Nước mắt Thịnh Lan giàn dụa, bảy phần chân thành, ba phần tính kế.
Tuy y rất sợ khẩu súng trên vai mình, nhưng cũng chắc chắn rằng Bạc Thận Dung sẽ không để tên đầu trọc làm y bị thương, cho nên không kiêng nể gì diễn cái vẻ yếu ớt trước mặt Bạc Thận Ngôn.
Nhưng nghĩ lại thì người cầm súng đâu phải Bạc Thận Dung, mà là cái tên đầu trọc mất trí và cực kỳ ghét y.
Thịnh Lan không dám chắc gã có tự nhiên nổi điên nổi khùng, hoặc cố tình, súng cướp cò một cái, cứ như thế lấy mạng y.
Nghĩ đi nghĩ lại, sử dụng bảy phần thành ý trong lòng, khàn giọng mà gọi, “Thận Ngôn, Thận Ngôn, anh phải cứu em hu hu, em đau quá... Anh không thể bỏ mặc em được... Cầu xin anh đó Thận Ngôn...”
Nguyên Gia Dật chậm rãi ngẩng đầu, do động tác này của cậu mà vệt máu trên gáy chảy dọc theo cần cổ mảnh khảnh thấm vào cổ áo.
Trông cậu thật sự yếu ớt.
Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ánh mắt Bạc Thận Ngôn không nhịn được nhìn khắp người cậu.
Nguyên Gia Dật cũng nhìn về phía hắn.
Màn hình để cách cậu khá xa, nhìn cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng Bạc Thận Ngôn vẫn có thể nhìn thấy rõ trên trán cậu đang đầm đìa mồ hôi do đau đớn.
Thấy Bạc Thận Ngôn đang nhìn mình, Nguyên Gia Dật như túm được một tia hy vọng, cậu nhẹ nhàng mấp máy đôi môi khô nứt của mình, bởi vì dính máu nên chưa thể mở miệng được ngay, khó khăn lắm mới nói được.
“...Bạc...ưm...Bạc tiên sinh, cầu xin anh cứu tôi...”
Hốc mắt Bạc Thận Ngôn lập tức đỏ lên.
Đau đớn đến thế nào.
Nguyên Gia Dật của hắn phải đau đớn đến thế nào mới có thể nói ra lời cầu xin như vậy.
Sau đó.
Bạc Thận Ngôn nghe được chính thanh âm của mình.
Dứt khoát và lưu loát, không chút do dự.
“Thả Thịnh Lan.”
Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt giờ đã thất thần của Nguyên Gia Dật.
Chút ánh sáng cực kỳ ít ỏi trong đôi mắt kia đột nhiên tắt phụt.
“Người này thì sao?” Đầu trọc cầm khẩu súng, đứng trước mặt Nguyên Gia Dật, nhìn Bạc Thận Ngôn qua màn hình, “Khuôn mặt nhỏ nhắn như này, mày nhẫn tâm sao?”
Bạc Thận Ngôn nghẹn lời.
Tên đầu trọc lại vỗ vào mặt Nguyên Gia Dật hai cái, cười nói, “Được thôi, ông đây phế một bàn tay của nó là được rồi.”
Bàn tay kia.
Bàn tay kia...thuộc về hắn!
Trên bàn tay kia mỗi một tấc da, mỗi một khớp xương nhô lên, đến cả từng cái móng tay cũng đều in lại dấu vết của hắn.
Tất cả đều gắn với mạch máu tim hắn, loại đau đớn này làm sao hắn chịu nổi.
Kia chính là Nguyên Gia Dật của hắn mà.
Bạc Thận Ngôn gần như không nhịn được, nước mắt trong hốc mắt sắp tràn ra đến nơi.
Hắn chỉ có thể giả vờ đang mệt mỏi dùng sức lau mặt, thiếu kiên nhẫn cau mày, “Thế nào cũng được, chỉ cần thả Lan Lan ra, bọn mày muốn bao nhiều tiền, cứ nói.”
Nguyên Gia Dật cúi đầu, nghe được những lời nói phát ra từ màn hình kia, không nhịn được mà bật cười, bị bên đầu trọc dùng báng súng nện một cái vào thái dương, hai vai lập tức buông thõng.
Máu đỏ thẫm theo mi mắt chảy xuống, che khuất tầm mắt của Nguyên Gia Dật.
Bạc Thận Ngôn siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến bật máu.
“Thận Ngôn, anh cứu Gia Dật đi, làm ơn, cứu Gia Dật đi.” Thịnh Lan khóc vô cùng thảm thiết, mỗi một giọt nước mắt dối trá kia đều khiến Bạc Thận Ngôn hận không thể chui qua màn hình, ăn tươi nuốt sống y, nghiền xương y thành tro, “Em không cần anh cứu em, anh cứu...cứu cậu ấy đi.”
Nhưng hắn chỉ có thể cười nói, “Sao anh phải cứu cậu ta? Cậu ta sống hay chết có liên quan gì tới anh đâu?”
“Có chứ, có liên quan tới anh, Thận Ngôn, dù sao cậu ấy cũng ngủ cùng anh lâu như vậy.” Thịnh Lan khóc lóc nói, “Thân thể em không tốt, Gia Dật khỏe mạnh hơn, anh cứu cậu cấy, anh chọn cậu ấy đi, đừng vứt bỏ Gia Dật.”
Lồng ngực Bạc Thận Ngôn đau đớn, mỗi một từ ngữ đều cứa tim hắn ra máu, những ngón tay khuất sau màn hình đang run lên không thể kiềm chế, cố nén không nhìn người con trai sắc mặt trắng bệch ở bên cạnh Thịnh Lan.
“Lan Lan, cậu ta có gì hơn em? Từ đầu tới cuối, cũng chỉ là thứ thay thế.”
“Nhưng Thận Ngôn, hai người đã kết hôn rồi, tuy chiếc nhẫn anh thiết kế riêng cho em đang đeo trên tay cậu ấy, nhưng em không để bụng đâu... Tuy em đã cứu bà nội, nhưng anh đã tìm được người hiến tủy để cứu em, hôm nay dù em sống hay chết, cũng không liên quan đến anh, Thịnh gia và Bạc gia giờ không ai nợ ai, anh không cần phải cứu em...”
Thịnh Lan vẫn giả vờ vô tội đâm chọc vào vết thương của Nguyên Gia Dật, tiếp tục bịa ra những lời nói dối, mà quên mất là y và Nguyên Gia Dật đều đang mặc đồ của bệnh nhân.
“Anh cứu Gia Dật đi, nếu không bàn tay của cậu ấy sẽ không giữ được... Thận Ngôn, cầu xin anh...”
Nguyên Gia Dật rầu rĩ cười một tiếng, đầu cúi càng thấp, gần như không nhìn thấy hô hấp của cậu.
Bạc Thận Ngôn gần như muốn đập vỡ điện thoại.
Gia Gia.
Nguyên Gia Dật.
Nguyên Gia Dật của hắn.
Cầu xin em, đừng cười nữa, anh sẽ cứu em, cầu xin em.
Thật sự cầu xin em...
Đừng giống như mẹ, không thở nằm trước mặt hắn.
Bạc Thận Ngôn theo lời Thịnh Lan, giả vờ diễn vẻ mặt áy náy.
“Nguyên Gia Dật, xin lỗi, tôi không thể để Lan Lan xảy ra chuyện gì, tay của em ấy còn phải chơi đàn... Sau này, tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”
Ngón tay đang bị trói phía sau của Nguyên Gia Dật đột nhiên cuộn tròn lại.
Cậu siết chặt chiếc nhẫn dính đầy máu, đau đớn nức nở một tiếng.
Một tiếng nghẹn ngào, chất chứa bao nhiêu tuyệt vọng.
Sau đó cậu thong thả xoa những đốt tay lạnh lẽo của mình, giống như Bạc Thận Ngôn vẫn thường xoa giúp cậu.
Mím môi gật gật đầu.
Giọt máu trên mi mắt nhỏ xuống bộ đồ bệnh nhân rộng quá cỡ của cậu.
Tên đầu trọc không nhịn được quay mặt đi, chậm rãi đặt súng sang bên cạnh người.
Gã móc dao ra, cắt dây thừng đang trói tay Nguyên Gia Dật.
Nguyên Gia Dật không hề phản ứng với hành động này, gương mặt cứng đờ chờ động tác tiếp theo của gã.
Đầu trọc nắm lấy cổ tay gầy gò của Nguyên Gia Dật, giơ lên trước màn hình, ý bảo Bạc Thận Ngôn nhìn về phía này.
Gã cười lạnh một tiếng, bóp cò súng.
Viên đạn được bắn ra cực nhanh và mạnh, kèm theo tiếng súng nổ đinh tai nhức óc.
Nháy mắt đã xuyên qua bàn tay của Nguyên Gia Dật.
Theo tiếng vỏ đạn rơi xuống đất.
Máu văng ra khắp nơi.
Nguyên Gia Dật chỉ gầm nhẹ một tiếng, cắn chặt môi không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ngực không ngừng phập phồng.
Cậu nức nở trượt xuống mặt đất, toàn bộ cánh tay trái đã mất đi cảm giác, không biết là đau hay là tê.
Đầu trọc thu súng lại, cúi người cởi dây thừng trói Thịnh Lan, đưa người sang một bên.
Lẳng lặng xem kịch vui, chờ Bạc Thận Dung ra mệnh lệnh cuối cùng.
Nguyên Gia Dật nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Buổi tối một ngày nào đó.
Cái ngày mà cậu biết Bạc Thận Ngôn đã đưa mẹ của mình về.
Hai người nằm trên giường, cậu hỏi Bạc Thận Ngôn một câu.
“Nếu một ngày nào đó, em và Thịnh Lan cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”
Bạc Thận Ngôn trả lời thế nào?
“Anh sẽ cứu em, chết cũng chỉ cứu em.”
“Anh vĩnh viễn không bỏ rơi em đâu.”
Nguyên Gia Dật nắm chặt bàn tay bị thương của mình, nhỏ giọng nức nở.
Rõ ràng anh đã nói, sẽ không bỏ rơi em.
Vậy có khác nào... lừa người đâu.
Bạc Thận Ngôn đau đớn nhìn tay cậu, trái tim lạnh đến đóng băng.
Hắn nhìn Nguyên Gia Dật đang cố gắng đứng dậy, cố gắng nâng cánh tay lên quẹt đi vết máu ướt nhẹp trên mặt, nhưng càng lau lại càng lem ra.
Sau đó cậu lảo đảo bò đến trước màn hình.
Nâng bàn tay đầm đìa máu tươi lên, run rẩy xoa màn hình.
Đôi mắt kia giờ đây tràn ngập ý cười thoải mái.
“Bạc Thận Ngôn, tôi không còn nợ anh nữa.”