Bạc Thận Ngôn đang ngồi trong thư phòng trả lời email, nghe thấy tiếng động dưới tầng, vội bỏ dở chuyện đang làm, mở hé cửa lén nhìn.
Nguyên Gia Dật đã ngủ một giấc, bước đi nhanh nhẹn, vui vẻ như cá vàng vừa được thay nước, chân không có vấn đề gì, mà trí nhớ cũng hệt cá vàng, hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua bị giẫm vào chân.
Hắn nhìn thanh niên kia vui vẻ lấy một túi mì sợi trứng ra, đang đun nước thì đột nhiên cậu cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, làm Bạc Thận Ngôn giật mình chạy vội đóng cửa lại, qua vài giây lại mở hé cửa ra nhìn.
Hóa ra muốn lấy một quả trứng gà.
Bạc Thận Ngôn dựa vào cửa nhìn cậu bóc mì, đun nước, quấy đều, cho đến khi tắt bếp, thấy lúc này chắc chắn Nguyên Gia Dật không thể kịp tiêu hủy “chứng cứ” được, mới mở cửa đi thẳng xuống tầng.
Bước chân của hắn vô cùng nhẹ, cộng thêm tiếng máy hút mùi trong bếp.
Nguyên Gia Dật bày bát mì, đổ nồi mì sợi vào bát, sau đó mang thêm nửa cái bánh kem còn thừa hôm qua ra, chuẩn bị quay người đặt lên bàn.
Mì, trứng, bánh kem.
Bạc Thận Ngôn có ngốc cũng biết hôm nay là ngày gì.
Hắn không tự chủ được buột miệng hỏi, “Hôm nay...là sinh nhật em sao?”
Đột nhiên xuất hiện một giọng nói khác làm cho Nguyên Gia Dật sợ tới mức suýt vứt cả nồi mì xuống đất, cậu vội xoay người nhìn, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
“Bạc tiên sinh?”
Tại sao anh ấy lại ở nhà?
Chỉ vừa tỉnh dậy chưa lâu nên trông cậu vẫn có chút khờ khờ, đỉnh đầu có hai chỏm tóc không nghe lời cứ vểnh lên, Bạc Thận Ngôn nhìn biểu cảm của Nguyên Gia Dật, dễ dàng đoán ra cậu đang nghĩ cái gì.
Nhóc này đúng là vô lương tâm.
Cậu ngủ trên mặt đất lâu như vậy, cũng không thèm suy nghĩ xem ai bế cậu vào phòng ngủ sao, chẳng nhẽ Nằm Xuống bế vào?
Nhưng Bạc Thận Ngôn vẫn khá hài lòng, ít ra vật nhỏ này không nói cái câu “Tại sao anh lại ở nhà?” ra ngoài miệng.
Hắn nhướng mày, muốn đi tới xem thứ Nguyên Gia Dật nấu, nhưng thanh niên kia lại ôm lấy cái nồi, dùng tốc độ nhanh nhất lùi về phía sau, gáy đằng sau đập vào tường cũng chỉ ngoái đầu lại nhìn một cái, rồi quay ra tiếp tục nhìn thẳng vào Bạc Thận Ngôn, quan sát hướng hắn đi còn tiện tránh né.
Nguyên Gia Dật tỉ mỉ chuẩn bị cho bản thân một bữa tiệc, nhưng lại bị sự xuất hiện bất ngờ của Bạc Thận Ngôn đảo lộn bầu không khí.
Nhìn vẻ mặt đề phòng của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn dừng chân tại chỗ, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cậu.
“Ý em là gì?”
“Không, không biết anh đã về.”
Nguyên Gia Dật cầm nồi mì, hơi nóng bên trong bốc lên phía dưới mặt cậu, xông đến mức cằm cậu hơi đỏ lên.
“Giờ thì biết rồi đấy.” Bạc Thận Ngôn thấy cậu đáng yêu đến mức không giải thích nổi, cơn giận cũng vơi đi một nửa, gõ gõ mặt bàn, “Tôi cũng đâu phải ma quỷ, đứng xa thế làm gì, lại đây.”
Nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng ở kia, Nguyên Gia Dật nuốt nước miếng.
So với quỷ còn đáng sợ hơn.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.”
Giọng điệu của Bạc Thận Ngôn mang theo chút bất mãn nhắc nhở, nghiêm túc như đang dạy một học sinh tiểu học không lễ phép.
Học sinh Tiểu Nguyên luống cuống, hồi còn đi học cậu luôn là một học trò ngoan ngoãn chăm học, không thể nào chấp nhận việc bị gán cho tội danh như vậy.
“Bạc tiên sinh, là...là sinh nhật của tôi, tôi muốn ăn mì.”
Bánh kem làm từ bơ, để ngoài tủ lạnh lâu sẽ chảy, lúc này đã chảy đến mức không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu, Nguyên Gia Dật vẫn nâng nịu giữ ở trong tay.
“Buổi tối ăn nhiều vậy sao?”
Nghe Bạc Thận Ngôn nói buổi tối, Nguyên Gia Dật mở to mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Nãy cậu vừa nhìn điện thoại, rõ ràng chỉ mới sáu giờ sáng, sắp bảy giờ.
Chẳng lẽ cậu không chỉ ngủ ba bốn giờ, mà ngủ tận mười ba, mười bốn tiếng?
Bạc Thận Ngôn không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu cứ liên tục cọ cọ cổ vào cổ áo, nhăn mày hỏi, “Có phải em lại nổi dị ứng rồi không?”
Nói dứt lời, hắn không chờ Nguyên Gia Dật biện hộ, rảo bước đi về phía cậu, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần nếu cậu có trốn tránh.
Quả nhiên, Nguyên Gia Dật không đáp lại câu hỏi của hắn, cứ ôm cái nồi muốn chạy thoát khỏi phòng tuyến của Bạc Thận Ngôn, trực tiếp về phòng ngủ rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
Thế nhưng Bạc Thận Ngôn vẫn cao tay hơn, nhận ra động tác của cậu, lập tức túm được cổ áo của cậu, “Em chạy làm gì?”
Nguyên Gia Dật giống hệt gà con nằm trong lòng bàn tay hắn, không thể động đậy mà cũng không dám giãy dụa, bởi vì kem của chiếc bánh trong tay đã dần chảy hết ra ngoài.
“Tôi không chạy...” Đầu óc Nguyên Gia Dật rối loạn, thậm chí thiếu tỉnh táo, cho nên lý do đưa ra càng thêm sứt sẹo, “Tôi...Do sải chân của tôi lớn quá, không biết tại sao lại đi được xa như vậy.”
Bạc Thận Ngôn bị lý do linh tinh của cậu làm cho dở khóc dở cười.
Cái miệng nhỏ này còn biết bao biện nữa.
Hắn lấy cái nồi trong tay Nguyên Gia Dật, trong nồi vẫn còn mì và nước dùng nên khá nặng, cầm một lúc thôi mà lòng bàn tay đã để lại một vết lằn sâu.
Bạc Thận Ngôn nắm lấy những ngón tay của cậu, nhẹ nhàng xoa bóp, một tay khác thì đỡ chiếc bánh kem đặt lên bàn.
Bạc Thận Ngôn ở quá gần khiến Nguyên Gia Dật bối rối, không biết đây là mơ hay thực, bầu không khí kỳ lạ này khiến cậu như bị ma xui quỷ khiến, giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đôi lông mày đang nhíu chặt của Bạc Thận Ngôn.
“Đừng nhíu mày, khó coi lắm.”
Nguyên Gia Dật chạm vào làn da ấm áp của người đàn ông, chợt hoàn hồn, giống như bị bỏng lập tức rụt về phía sau.
Là hiện thực.
“Tôi xin lỗi.”
Cậu không biết trên người Bạc Thận Ngôn có vết thương hở nào không, chỉ có thể chủ động hạn chế tiếp xúc.
Trước khi biết được kết quả chính xác, tất cả mọi việc đều cần cẩn thận.
Những ngón tay kia vừa nóng lên được một chút thì đột nhiên bị rút khỏi tay Bạc Thận Ngôn, hắn liếc mắt nhìn Nguyên Gia Dật, cũng nhận ra bản thân vừa chủ động lại gần, cho nên gật gật đầu lùi về phía sau nửa bước, thu lại những cảm xúc của bản thân.
Về việc nhiễm virus, Nguyên Gia Dật đành ích kỷ che giấu.
Từ trước tới nay, giá trị lớn nhất của cậu là làm kho máu di động cho Thịnh Lan, nhưng nếu lần này cậu thật sự bị nhiễm, đối với Thịnh gia mà nói, sự tồn tại của cậu chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mà một khi cậu hết giá trị, Nguyên Diểu đang ở viện điều dưỡng cũng sẽ bị vứt bỏ giống như rác rưởi.
Cho nên trong chuyện này, trước khi bị phát hiện, cậu quyết không chủ động nói ra.
Mặc dù không cho Thịnh Lan máu, cũng không cho bọn họ biết nguyên do.
Bạc Thận Ngôn không biết tại sao Nguyên Gia Dật lại nói xin lỗi.
Suy nghĩ một lúc, hắn đoán có lẽ cậu xin lỗi về chuyện máy nghe trộm.
Hắn lắc đầu, “Không sao đâu, tôi cũng hết giận rồi.”
Tối qua khi hắn đồng ý hát cho Nguyên Gia Dật nghe, thì hắn đã hoàn toàn nhận ra suy nghĩ bên trong của mình.
Chưa có một ai có thể gượng ép hắn, nếu có thì đó chính là Thịnh Lan.
Nhưng với Nguyên Gia Dật.
Hắn cam tâm tình nguyện.
Không hề có cảm giác ép buộc.
Hắn yêu những gì Nguyên Gia Dật làm cho hắn.
Cho nên, dù người trước mặt này có là kẻ tham lam tiền bạc hay thế nào đi chăng nữa, ở trong mắt hắn đều biến thành đáng yêu, hắn nguyện ý thích.
“Tôi có thể cùng em đón sinh nhật không?”
Đột nhiên Bạc Thận Ngôn cảm thấy mình cứ như một học sinh mười sáu, mười bảy tuổi đang muốn tặng quà cho người ở trong lòng, những đầu ngón tay đổ mồ hôi lục lọi trong túi tiền phát ra tiếng lạo xạo.
Nguyên Gia Dật không ngờ hắn sẽ nói như vậy, cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
Vậy mà vẫn có người muốn ăn sinh nhật với cậu.
“Vâng...được.”
Chỉ một lần này thôi.
Qua sinh nhật này, cậu phải tìm cớ để dọn ra ngoài, không thể để bản thân mang theo mầm bệnh nguy hiểm tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của người khác.
“Đây là....Cái này coi như tôi tặng cho em.” Bạc Thận Ngôn lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, đặt lên bàn đẩy về phía Nguyên Gia Dật, “Làm quà sinh nhật.”
Có thể khiến hắn đưa một cách nghiêm túc như vậy, chắc chắn số tiền bên trong phải rất lớn, Nguyên Gia Dật hơi giật mình, cầm lấy để vào túi, nở nụ cười, “Cảm ơn Bạc tiên sinh.”
Cậu thích tiền, nhưng không phải người yêu tiền nhất.
Để tiếp tục giữ khoảng cách, cậu chỉ có thể xây dựng hình tượng như vậy, khiến Bạc Thận Ngôn thất vọng về cậu, đối xử tối với Thịnh Lan, như vậy thì cậu mới có thể nhanh chóng gặp lại mẹ mình, rời khỏi thành phố đáng sợ này.
Bạc Thận Ngôn thấy cậu nhận tấm thẻ, tâm tình cũng thoải mái nhiều.
“Chúng ta cùng ăn mì đi.”
Nói rồi hắn đi về phía tủ bếp lấy cho mình một bộ bát đũa, đang chuẩn bị lấy giúp cho Nguyên Gia Dật thì không ngờ ngờ cậu đột nhiên chạy tới giành lại, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm hắn.
Bạc Thận Ngôn cầm chiếc bát không biết nói gì hơn, “Này, tôi tặng em món quà lớn như vậy, mà em không cho tôi một bát mì được sao?”
“Tôi..tôi nấu cho anh nồi khác, tôi đói lắm.” Nghe hắn nói vậy, Nguyên Gia Dật cảm thấy bản thân đã hơi làm quá, bối rồi ôm bát của mình đến bên cạnh bàn bếp, mở miệng giải thích, “Cái này...còn không đủ để tôi ăn, nếu chia cho anh thì sẽ bị ít.”
Bạc Thận Ngôn không nói gì, chỉ cần có thể cùng cậu ăn mì trường thọ, thì chờ lâu một chút cũng không sao cả.
Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, nên Nguyên Gia Dật làm chuyện gì cũng rất nhanh chóng, thành quả thì đẹp đẽ tinh tế.
Lần này nấu cho Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật đập hẳn ba quả trứng gà để đền bù sai sót trong bát mì ban nãy của mình, trên mặt bát mì còn để cả rau xanh trang trí đẹp mắt.
Bạc Thận Ngôn hài lòng nhìn bát mì, trong lòng thầm cảm thán, quả thật là yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, đang thích người nấu bát mì này, cho nên chỉ cần nhìn nước dùng thôi cũng đều biến thành tình yêu.
Vì đây là lần đầu tiên đón sinh nhật với một người mới, nên Nguyên Gia Dật vừa phấn khích vừa lo lắng.
“Không có nến thì cắm tạm chiếc đũa đi.”
Cậu chạy đi lấy một chiếc đũa mới, nhanh nhẹn cắm vào giữa chiếc bánh kem, chắp tay trước ngực bắt đầu ước.
Bạc Thận Ngôn lấy một chiếc bật lửa ra, ngón tay nhẹ nhàng xoẹt một cái, ngọn lửa màu lam lập lòe ở trước mặt Nguyên Gia Dật.
“Có thể ước ba điều ước.”
Nguyên Gia Dật vui mừng nhìn hắn.
Bạc Thận Ngôn gật gật đầu với cậu, nhướng lông mày một cái, ý bảo cậu nhắm mắt tiếp tục ước.
“Điều ước thứ nhất, ước cho mẹ luôn luôn mạnh khỏe, điều ước thứ hai, hy vọng mình luôn vui vẻ.”
Ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy, làm cho đáy mắt Bạc Thận Ngôn cũng trở nên ấp áp.
Mọi thứ sẽ thành sự thật.
Chúc mừng sinh nhật, Nguyên Gia Dật.
Điều ước thứ ba thì giữ ở trong lòng:
Hy vọng một người tốt bụng như Bạc tiên sinh, sẽ luôn khỏe mạnh và vui vẻ.