Dự Phòng

Chương 45



[Mẹ ơi, hôm nay con xảy ra tai nạn nghề nghiệp, người bệnh nhiễm HIV, máu bắn ra dây vào mắt con, thế nhưng con đã uống tạm ba viên thuốc ngăn chặn, bây giờ kết quả kiểm tra đang là dương tính, nhưng con vẫn hy vọng cả ba người không ai bị nhiễm. Mẹ ơi, chờ qua thời gian này, con muốn vào viện điều dưỡng thăm mẹ, con nhớ mẹ lắm. Mẹ nhất định phải chờ con đấy. Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ. Chúc cả mẹ và cả con nữa.]

Nguyên Gia Dật ấn lưu, thoát khỏi bản ghi nhớ của điện thoại, dựa vào bàn ho khan một lúc.

Cậu nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, [01:36].

Chúc mừng sinh nhật, mẹ và Gia Gia.

Nguyên Gia Dật cầm chiếc thìa xúc một miếng dâu tây bỏ vào miệng, bởi vì không còn sức nên cậu chỉ ngồi ở trên thảm, mệt mỏi nhắm mắt nhâm nhi miếng dâu.

Tiếp đến là hương vị của xoài lan ra ở đầu lưỡi.

Tâm lý ghi nhớ một cách kỳ diệu, mới vừa nhai hai miếng thôi mà cổ và môi Nguyên Gia Dật bắt đầu thấy ngứa.

“...Xì!!” Cậu giận dỗi, tiếp tục xúc liên tục mấy miếng bỏ vào miệng, kem dính trên môi cũng chỉ lấy tay quệt qua, “Ngon thật đấy.”

Nằm Xuống quẫy cái đuôi to chạy tới, còn chở thêm cả Gạo Nếp đang ngồi trên đầu nó.

“Hai đứa không ăn được cái này.” Khuôn mặt Nguyên Gia Dật đã bắt đầu nóng lên, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của mình cũng nóng rực, duỗi chân ra nhẹ đá vào cái mông của Nằm Xuống đang không ngừng sấn tới, “Mau, đi ngủ đi.”

Nhưng nó vẫn cứ không chịu đi mà ngồi bên cạnh người cậu, Gạo Nếp cảm thấy không có gì vui nên nhảy khỏi đầu Nằm Xuống, nghênh ngang đi đến sofa nằm ngủ.”

“Đi mau, ngoan.” Nguyên Gia Dật lại nhẹ nhàng đá vào mông nó, “Xem mày béo thế nào rồi.”

“Gâu!”

Nằm Xuống ngửa đầu sủa một tiếng, hai chân trước mũm mĩm như giò heo đặt trên đùi Nguyên Gia Dật, rầm rì muốn cậu ôm.

Nguyên Gia Dật nhìn dáng vẻ của nó, bất đắc dĩ thở dài, “Thằng nhóc hư này, mày chỉ biết bắt nạt tao thôi, chờ tao chết rồi xem mày bắt nạt được ai?”

Cậu chống tay xuống đất ngồi dậy, vươn tay nâng mông của Nằm Xuống lên, tay phải dùng sức, nhấc cả người nó lên, lúc đi ngang qua sofa còn tiện tay ôm cả Gạo Nếp vào lòng, đưa cả hai về phòng ngủ.

“Ngoan ngoãn ngủ đi, không cho phép ra ngoài.”

Dạ dày bắt đầu cuộn lên những cơn đau và buồn nôn, Nguyên Gia Dật xoa đầu nó, rồi dùng tay đè chặt vào bụng mình đi ra ngoài.

Từ trước đến nay cậu luôn là người sống theo lý trí nhiều hơn là mơ mộng, nhưng nhiều áp lực dồn nén lại, ai cũng sẽ có một lần tùy hứng.

Trên bàn còn thừa hơn nửa chiếc bánh kem.

Nguyên Gia Dật còn muốn thắp nến.

Cậu chưa bao giờ được thắp một ngọn nến trên bánh kem.

Đã không có nến, ngay cả que diêm cũng không có.

Thịnh gia dùng mọi cách để mời Bạc Thận Ngôn đến dự tiệc sinh nhật của Thịnh Lan, không ngờ Thịnh Lan còn uống say, khóc lóc đòi giữ hắn lại, Bạc Thận Ngôn đành ở lại thêm một lúc, khi quay về nhà là lúc mặt trời đã lặn từ lâu, sự ấm áp ban sáng trong phòng khách đã bị cái lạnh của đêm đông thay thế.

Dép đi trong nhà của người kia vẫn đặt ở cửa, có lẽ chưa về.

Nhận ra bản thân lại bắt đầu nhớ nhung Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn cảm thấy buồn bực, giơ chân đá văng đôi dép đã không nhìn rõ màu lông ban đầu kia, lập tức đi vào phòng bếp rót nước uống.

“Ưm...”

Dưới chân dẫm phải cái gì đó, không đợi Bạc Thận Ngôn cúi đầu nhìn thì thứ phía dưới cũng đã truyền đến tiếng kêu.

Hắn vội cúi xuống nhìn, con ngươi đột nhiên co rút.

“Nguyên Gia Dật?”

Nguyên Gia Dật nằm trên mặt đất, miệng còn đang nói mớ cái gì đó, vẻ mặt đau đớn co cái chân vừa bị dẫm lên, ôm nó vào trong lồng ngực.

Bạc Thận Ngôn nhanh chóng ngồi xổm xuống lay bờ vai của cậu, “Sao cậu lại ngủ ở đây?”

“Đừng...chạm vào tôi.”

Cậu nửa tỉnh nửa mê khua khua tay, dường như còn sót lại chút lý trí, nhưng cũng dễ dàng bị đối phương túm lại.



Nhiệt độ cơ thể của Nguyên Gia Dật cao đến giật mình, Bạc Thận Ngôn chưa dí sát vào người cậu mà đã cảm nhận được hơi thở nóng rực của cậu.

“Cậu bị sốt rồi, tôi đưa cậu lên giường ngủ.” Bạc Thận Ngôn nhìn dáng vẻ giận dỗi của Nguyên Gia Dật, nghĩ một lúc thì chính hắn cũng nổi giận, dùng sức nhéo nhéo mặt cậu, “Cậu lén làm trò sau lưng tôi mà vẫn còn mặt mũi giận dỗi à?”

Tuy Bạc Thận Ngôn khá khỏe mạnh, nhưng Nguyên Gia Dật cũng là một người lớn trưởng thành, hơn nữa còn không chịu nằm im trong lòng hắn, liên tục khua tay loạn xạ, lúc đặt được cậu nằm xuống giường thì Bạc Thận Ngôn đã nhễ nhại mồ hôi, thở hồng hộc vuốt lại tóc, đứng bên cạnh giường nhìn cậu.

Tên nhóc này cũng khỏe thật đấy.

Kẻ chủ mưu làm hắn mệt không còn sức kia lại xoay người một cái, cả người đã nằm gọn trong chăn không nhúc nhích.

Khi Bạc Thận Ngôn còn đang nghi có phải cậu cố tình chọc hắn tức điên hay không thì đột nhiên Nguyên Gia Dật khóc thút thít.

“Mẹ ơi, con đau quá...Con không làm...mẹ giận nữa đâu, mẹ ôm con đi...”

Bạc Thận Ngôn im lặng nhìn cậu.

Sau đó xoay người đi ra ngoài.

Hắn đã quyết định.

Chờ đến khi đá được Bạc Thận Dung ra khỏi giới kinh doanh của Bắc Thành và đảm bảo mẹ con bọn họ không dám có ý đồ với Bạc gia nữa thì hắn sẽ cưới Thịnh Lan.

Ly hôn với Nguyên Gia Dật.

Đây vốn dĩ là chuyện nằm trong kế hoạch.

Bà nội vốn thích Thịnh Lan, do Nguyên Gia Dật bắt chước dáng vẻ của Thịnh Lan nên bà nội mới vui như vậy.

Một khi Thịnh Lan thật xuất hiện, bà nội sẽ quên đi Nguyên Gia Dật.

“Bạc tiên sinh...”

Cuối cùng thì Nguyên Gia Dật cũng nỉ non đến hắn.

Bạc Thận Ngôn quay đầu lại nhìn, thấy Nguyên Gia Dật đang ôm con gấu bông kia, vùi đầu cọ vào bụng của nó, mấy sợi tóc trên đầu còn hơi bay lên do tĩnh điện.

“Cậu...” Bạc Thận Ngôn cảm thấy đã bị gọi lại mà còn cố tình đi ra ngoài thì không yên tâm cho lắm, cho nên xoay người, quay lại bên giường, kéo chăn đắp lên tận cằm của cậu, “Đồ ngốc.”

Không biết là đang nói ai.

“Bạc tiên sinh, tôi thích anh lắm...” Nguyên Gia Dật rất nghe lời, để cho Bạc Thận Ngôn lấy gấu bông ra đặt ở bên gối, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Bàn tay Bạc Thận Ngôn đột nhiên dừng lại.

Thích hắn?

Hắn đang vui sướng muốn hỏi tiếp thì Nguyên Gia Dật lại tiếp tục nói, “Tặng cho tôi gấu bông...hức, nó thật sự rất đáng yêu...”

Lúc Nguyên Gia Dật nói ra mấy lời này, quả thật giống hệt một công chúa nhỏ, hai chân ở dưới lớp chăn không ngừng tung lên nghịch ngợm.

Bạc Thận Ngôn đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Hắn chậm rãi lật góc chăn lên, thật cẩn thận cởi chiếc tất ở chân phải của Nguyên Gia Dật ra.

Vết thương kia lộ ra.

Bạc Thận Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của Nguyên Gia Dật, cảm nhận sự gầy gò đôi chân ấy.

Chạm vào làn da nóng rực của cậu, hắn mới sực nhớ ra người này còn đang sốt.

Hắn không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, chỉ có thể cố gắng nhớ lại lần trước Nguyên Gia Dật chăm sóc hắn như thế nào.

Bạc Thận Ngôn vội vàng đi đến phòng bếp đun nước, thấy miếng bánh kem trên bàn, trong lòng lại bắt đầu nổi giận, tức đến nỗi huyệt thái dương còn giật giật.

Dì Tống làm cái gì cậu cũng ăn sao?

Phải mất một lúc lâu, hắn nửa ép nửa dỗ dành thì cuối cùng cũng đút được thuốc hạ sốt vào miệng Nguyên Gia Dật.

Cậu lẩm bẩm trách thuốc quá đắng, Bạc Thận Ngôn mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra viên ô mai mà cậu thích, nhét vào trong miệng cậu.



Lần trước ngủ ở đây thì phát hiện ra đây là căn cứ bí mật Nguyên Gia Dật giấu đồ ăn vặt.

Số lượng không nhiều lắm, đa số đều là ô mau với socola.

Nhìn qua thì là một người lạnh nhạt vô cảm, sau lưng lại giống một đứa trẻ thích ăn mấy thứ chua chua ngọt ngọt này.

“Cậu đói đến vậy sao?”

Bạc Thận Ngôn bật mở chăn điện, thấy cậu đã thoải mái ngủ thì định đứng lên, nhưng Nguyên Gia Dật lại giơ tay túm góc áo hắn không chịu buông.

“Mẹ ơi, con...” Giọng cậu gần như khàn đặc, phát âm cũng đầy khó khăn, “Hôm nay trăng tròn đẹp, con muốn nghe hát.”

Xem ra bị sốt cao quá, nên nói chuyện cũng linh tinh.

Hắn đành cởi giày ngồi lên giường, ôm người kia vào lòng, để Nguyên Gia Dật nằm lên lồng ngực hắn, “Rồi hát, hát cho em nghe.”

Bạc Thận Ngôn chưa nghe bài này một cách hoàn chỉnh bao giờ, chỉ nhớ vài câu mà Nguyên Gia Dật từng hát, may mắn là hắn hát cũng nhẹ nhàng và dễ nghe.

Đôi lông mày đang nhíu chặt của Nguyên Gia Dật hơi giãn ra, Bạc Thận Ngôn thấy có hiệu quả thì hát đi hát lại nhiều lần, mãi cho đến khi Nguyên Gia Dật phát ra tiếng ngáy nhỏ, hắn mới rón rén rời khỏi phòng.

Nguyên Gia Dật cảm thấy mình bị rơi vào một vực sâu, nơi có bóng tối vô tận, giống mây, cũng giống biển, cậu cố hết sức giãy dụa nhưng đều tốn công vô ích.

Cậu cố gắng ngửa đầu muốn hít thở nhưng có một cơn lốc nào đó cứ liên tục hút cậu vào giữa, cả người không có sức mặc cho nó quay cuồng.

Đột nhiên có một lực đẩy nào đó vô cùng mạnh từ dưới chân, giúp cậu đứng thẳng người tìm ra phương hướng, liều mạng trèo lên.

Ánh mặt trời phá tan mây đen, hòa với gió ngâm thơ bên tai, xoa dịu những vết máu trầy xước trên mặt, ấm áp và dễ chịu.

Nguyên Gia Dật mở to mắt.

Thứ kỳ lạ ở trong tay khiến cậu tò mò nâng lên nhìn.

Xuyên qua khe hở ở ngón tay là những sợi tóc màu đen, nhìn qua cũng được mấy chục sợi.

Là tóc của ai?

Cậu lắc đầu, không kịp nghĩ gì nhiều, cúi đầu nhìn cổ chân mình, hình như lúc ngủ cậu xoay người làm tất bị lỏng ra, cũng chẳng để ý nhiều, nghiêng người tìm điện thoại, thấy thời gian trên màn hình thì cuống quít ngồi dậy.

Còn chưa ăn mì trường thọ.

Khi thần trí của Nguyên Diểu còn bình thường, bà luôn nấu một nồi mì trường thọ đầy ụ trong ngày sinh nhật của hai mẹ con.

Ngày đó Nguyên Gia Dật không thích ăn mì, Nguyên Diểu nói với cậu, ăn mì trường thọ không phải vì bản thân, mà còn là mong người mình yêu thương được bình an, sống thọ nhiều phúc, cho nên trong lòng yêu mến ai, sẽ vì họ mà ăn một bát mì.

Chính vì lý do này, Nguyên Gia Dật cứ nghĩ là thật, dần dần hình thành thói quen.

Về sau cứ mỗi dịp sinh nhật, cho dù bận rộn đến đâu cũng sẽ ăn một bát mì, đơn giản để cầu phúc cho cậu và Nguyên Diểu.

Sau giấc ngủ dài, sức khỏe của Nguyên Gia Dật đã tốt hơn rất nhiều.

Cậu đoán rằng có thể người mình đã xuất hiện kháng thể, cơn sốt này chỉ là do mấy hôm trước nghỉ ngơi chưa đủ mà thôi.

Thế nên trong lúc nấu mì, Nguyên Gia Dật còn nhỏ giọng ngâm nga hát.

Trên cổ lại nổi lên mấy nốt ban đỏ do dị ứng, có lẽ vấn đề đến từ quả xoài, cũng có thể do tác dụng phụ của những viên thuốc hôm qua.

Bởi vì cứ mải suy nghĩ nên không để ý bỏ hơi nhiều mì.

Nguyên Gia Dật nhìn bát mì còn hơn phân nửa, thở dài cầm đôi đũa lên.

Dù thế nào cũng phải ăn hết, không được lãng phí.

“Hôm nay...Là sinh nhật em sao?”

- ----------------------

Editor: Được người ta bế về tận phòng mà còn bứt của người ta bao nhiêu là tóc:)) Dăm ba lần thì Bạc Thận Ngôn hói mất:))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv