Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Thẩm Du Tu nghe lời ngồi xuống.
Chiếc ghế sofa này bị Thẩm Du Tu kéo hơi xa bàn làm việc, nhưng vẫn giữ được khoảng cách có thể thấy rõ tài liệu trên bàn.
Từ lần trước nói chuyện trong nhà trọ, cậu đã bắt đầu có cảm giác đề phòng và kính nể khó tả với Thẩm Diệu Huy, cậu biết Thẩm Diệu Huy cố tình làm như thế để âm thầm nhắc nhở mình. Nhưng sự nhắc nhở này quả thật cũng phát huy tác dụng đúng lúc, giờ phút này sau lưng Thẩm Du Tu ớn lạnh từng cơn, lo sợ bất an mà cúi đầu nói, "Có chuyện gì vậy ba?"
Đáp lại cậu là tiếng trang giấy lật lật suốt nửa phút, Thẩm Diệu Huy đeo kính, sau khi xác nhận văn kiện lần thứ hai bèn đẩy chúng về trước, "Con nhìn đi."
Thẩm Du Tu thoáng nhìn ba mình một cái rồi mới chú ý đến nội dung trên văn kiện, thân thể hơi nghiêng về trước, phát hiện đây là một tờ chuyển nhượng quyền nắm cổ phần và vài hợp đồng tương quan đến quỹ đầu tư bất động sản ở vài nơi.
"Ba, cái này là..."
Thẩm Du Tu đã chuẩn bị thủ tục liên quan đến việc quyên tặng tài sản, đa số những người thường xuyên hợp tác mật thiết với nhà họ Thẩm đều nghe thấy. Làm từ thiện không phải chuyện đáng ngạc nhiên gì, những người có tên tuổi trong giới thương nhân ở thành phố A thường có danh hiệu ở các hiệp hội từ thiện khác nhau. Nhưng lấy toàn bộ tài sản quyên tặng làm từ thiện thì không nhiều lắm, người khác không biết, cho rằng Thẩm Diệu Huy đang cổ vũ con mình, lại có thiện tâm, tiếng lành đồn xa trong một thời gian dài.
Nhưng chính bản thân Thẩm Du Tu có thể đoán được một vài lỗ thủng. Nói dễ nghe là kết thiện duyên rộng rãi, nói khó nghe là tất cả đều cho người ngoài, tuyệt đối không để đứa con trai hữu danh vô thực (*) chiếm hời.
(*) Hữu danh vô thực: có tiếng nhưng thực chất không có gì.
Thẩm Du Tu thật sự không hiểu hành vi lần này của Thẩm Diệu Huy có ý gì.
"Ký xong, 7% cổ phần tập đoàn và những tài sản này đều là của con." Thẩm Diệu Huy tháo kính xuống, giơ ngón tay xoa viền mắt nói, "À đúng rồi, công ty nhỏ con đang làm ở thành phố B... Năm ngoái lấy chút tiền từ công ty chi nhánh phải không?"
Thẩm Du Tu chưa kịp phản ứng chuyện Thẩm Diệu Huy đột nhiên hào phóng tặng đồ và cổ phần cho mình, bỗng nghe thấy công việc ở công ty tài vụ thành phố B, không khỏi khẩn trương tới nỗi tim đập thình thịch.
"Tháng trước, khoản tiền kia thu lại được một nửa?" Thẩm Diệu Huy tùy ý xua tay nói, "Còn lại coi như cho con đầu tư."
Thẩm Du Tu sững sờ ngồi trên chiếc sofa màu cà phê nhạt, nắm chặt tay vịn theo bản năng, dựa về sau.
Thẩm Diệu Huy đúng là biết tất cả mọi chuyện. Trên đầu ông có một cái bóng đèn treo, ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống từ đỉnh đầu, cặp kính và trán tạo ra bóng tối nơi đôi mắt. Ánh mắt sắc bén của ông chìm trong bóng tối, khiến Thẩm Du Tu mơ hồ có cảm giác sợ hãi.
Nửa phút sau, Thẩm Du Tu mấp máy môi, nhẹ giọng nói, "Ba, ba không cần làm như thế."
Trực giác của cậu nói rằng Thẩm Diệu Huy chẳng phải có lòng tốt vĩ đại gì. Bọn họ ngồi ở hai phía đầu bàn, lợi thế lung tung bày ra trước mặt, giống đàm phàn hơn là người cha bù đắp yêu thương con trai mình.
Thẩm Du Tu không biết Thẩm Diệu Huy muốn lấy những thứ này đổi lấy cái gì, nhưng cậu cũng đoán được mang máng thứ kia chắc chắn vô cùng đắt giá mà cậu tuyệt đối không muốn mất đi, bèn nhanh chóng mở miệng từ chối, "Con không cần mấy thứ này, về tiền công ty chi nhánh lấy đi... Có lẽ ba cũng biết rồi, là con lấy đột xuất."
Thẩm Du Tu khẽ cắn răng, bảo đảm, "Cuối năm con sẽ cố gắng bù cho đủ."
Nhưng lời đáp lại của Thẩm Du Tu vượt ra khỏi tính toán của Thẩm Diệu Huy, trán ông hằn vài nếp nhăn sâu, nhướng mày hỏi, "Nhiều vậy mà con còn không hài lòng?"
"Không phải." Thẩm Du Tu kiên định hơn chút nữa, "Ba, con nói là con không cần."
Vẻ mặt ôn hòa giả tạo của Thẩm Diệu Huy cuối cùng cũng biến mất. Ông trầm ngâm, cầm chiếc bút máy đóng mở đóng mở mấy lần, cho đến khi âm thanh cùm cụp của nắp bút khảm vào thân vang lên lần nữa, ông nói, "Sắp tới sẽ có người tiến vào tập đoàn, ba bảo chú Phương tự mình dẫn cậu ta."
Phó chủ tịch Phương là một tướng tài đắc lực trong những năm gần đây của Thẩm Diệu Huy, rất hiếm khi có chuyện ông ta hướng dẫn người mới. Thẩm Du Tu nghe xong càng mù mờ, không nhịn được hỏi, "Ai ạ?"
Thẩm Du Tu buông bút máy xuống, xoay người về phía cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt ra ngoài trong chốc lát mới nói, "Con trai ruột của ba mẹ, trước đây có một chút việc ngoài ý muốn, mới tìm được hai ngày nay."
Thẩm Du Tu kinh ngạc mở to mắt, không dám tin chuyện này, nhưng đó là do Thẩm Diệu Huy nói ra, nhất định đã trải qua nhiều lần kiểm chứng. Cậu im lặng một chốc mới khẽ hỏi, "...Con trai ruột?"
Tâm trạng chập trùng gập ghềnh của Thẩm Du Tu hơi ổn định lại một chút, cậu liều mạng an ủi mình, thì ra là như thế, thì ra là như vậy. Tìm con trai ruột về dĩ nhiên là phải lót đường trước cho cậu ta, như nói trắng ra chuyện làm từ thiện cũng là vì muốn có cái danh hiền.
Đeo danh tham lam trong vài ngày mà thôi, Thẩm Du Tu tự giễu nghĩ, điều kiện Thẩm Diệu Huy đưa ra có thể nói là hậu đãi, nên cậu không thiệt thòi gì cả.
"Đúng rồi." Thẩm Diệu Huy nghiêng người qua, ánh mắt như bị ánh đèn của cảnh quan màu xanh bên ngoài nhuộm một màu lạnh lùng xa cách, "Lúc ba nhận nuôi con, nó vừa ra đời không bao lâu, tính ra nó nhỏ hơn con một, hai tuổi, phải gọi con là anh."
"Con cũng gặp nó rồi." Ông ta đối diện Thẩm Du Tu, cụp mắt nhìn cậu nói, "Nó tên là Bùi Tự."
Bùi Tự.
Thẩm Du Tu cảm giác sau đầu "Ầm" một tiếng, hệt như bị vật nặng đập vào, máu huyết cả người sôi trào sùng sục vì kích thích này, xộc thẳng lên não, nhiệt độ những nơi khác trong cơ thể bị rút đi, lạnh đến nỗi đã rơi xuống vực sâu.
Nhưng cậu chỉ ngả lưng vào ghế sofa, sau đầu nhẹ nhàng va vào mép gỗ không được bọc kín của ghế, hẳn là đau. Nhưng Thẩm Du Tu chỉ cảm thấy mình như thủy tinh bị đánh trúng, vết ran nứt từ một khe hở nào đó lan ra tứ phía, nhanh chóng mở rộng, sắp vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh thủy tinh óng ánh.
Thẩm Diệu Huy vẫn còn đang nói gì đó, hình như đang kể lại, miêu tả khó khăn thế nào mới có được đứa con trai này và lòng tràn đầy chờ đợi của vợ chồng họ, "Vốn dĩ ba và mẹ con cho rằng cả đời này không có duyên với con cái, có thể tìm được nó đã rất khó khăn... Bọn ta không còn ước mong gì khác, chỉ cần nó có thể đi đường ngay, sống thật tốt là an ủi lớn nhất của ba mẹ rồi."
Thân thể và ý thức Thẩm Du Tu phảng phất đã sắp tách rời, những gì nghe thấy đều là mấy câu từ vụn vặt. Trước mắt cậu trống rỗng, nhìn người trước mặt bằng vẻ ngây ngốc, trong phút chốc, cậu cảm giác được mình không muốn đối mặt với Thẩm Diệu Huy.
"Chờ tuần sau nó vào công ty, con cũng phải giúp đỡ nó." Thẩm Diệu Huy nói, "Ba và mẹ thua thiệt nó quá nhiều, bọn ta chừa một chút cho con, còn công ty thì coi như là bồi thường cho nó."
Thẩm Diệu Huy nói, chỉ những văn kiện trên bàn, "Con không muốn giúp nó cũng được, những thứ này đủ để con làm chuyện mình muốn làm." Ông ngồi xuống trước mặt Thẩm Du Tu như cũ, lần đầu tiên kêu tên cậu trong đêm nay, "Du Tu, bọn ta sẽ không can dự đến những đam mê vớ vẩn kia của con, nhưng con phải đảm bảo không được mang vào trong nhà, không thể dính dáng đến em trai con, hiểu chưa?"
Giờ phút này tư duy của Thẩm Du Tu đông cứng, thật lâu sau cậu mới hiểu rõ ý đồ chân chính của Thẩm Diệu Huy, cứng đờ ngồi tại chỗ, khó khăn há miệng nói, "Ba, con và Bùi..."
Thẩm Diệu Huy giơ tay lên, thô bạo ngắt lời, "Con sẽ không để cho ba mẹ thất vọng đâu, đúng không?"
Trên mặt Thẩm Du Tu không còn chút máu, răng cắn chặt môi dưới trắng bệch, như nghẹn ở cổ họng, không thể thốt ra một chữ nào. Điện thoại di động trong túi Thẩm Du Tu bỗng reo lên, Bùi Tự gọi tới, hơn mười một giờ là thời gian trễ nhất mà Thẩm Du Tu kết thúc xã giao thường ngày.
Trong tiếng chuông réo rắt êm tai, tên của hắn lẳng lặng hiển thị trên màn ảnh.
Thẩm Diệu Huy rút di động trong tay cậu đi, đặt lên bàn, cài chế độ rung. Ông nhìn thấy Thẩm Du Tu nhìn chằm chằm di động không dời mắt, vẻ mặt âm trầm, cầm lấy bút máy vẫn luôn đặt ở bên cạnh đưa về trước, "Con nên ký tên đi.'
Thẩm Du Tu không nhận bút, chỉ cụp mắt nhìn cái tên kia sáng lên bốn mươi, năm mươi giây. Chờ điện thoại tự tắt, màn hình tối đen như mực, cậu mới thốt ra từng tiếng khàn đặc nhẹ hẫng, "Ba, con thật sự không cần những thứ này, coi như Bùi Tự... Con và cậu ấy cũng không phải anh em..."
"Vậy mày và bọn tao lập tức đoạn tuyệt!" Thẩm Diệu Huy hung tợn đập bút máy lên bàn, trách mắng, "Nó là con trai ruột của tao và mẹ mày, bọn tao nuôi mày lâu như thế là để mày khiến nhà họ Thẩm tuyệt hậu sao?!"
Thẩm Du Tu đau khổ nhắm mắt lại, dũng khí cậu dày công tích lũy không đỡ nổi một đòn "nuôi mày lâu như thế". Bắt đầu từ khi nào? Hai mươi tuổi, mười tám tuổi, hay là khi mười bốn tuổi biết rõ sự thật? Thẩm Du Tu nghĩ, cậu quen với việc bị đối xử như thế này, bị động cũng được, chủ động cũng được, luôn coi đó là căn cứ, hạ thấp kỳ vọng và bản thân. Cuộc sống hơn hai mươi năm là món nợ không rõ ràng, nhìn ngang liếc dọc, tính toán thế nào, kết luận ra sao, đều là cậu nợ nhà họ Thẩm.
Cậu không có tư cách nói lời phản đối.
Thẩm Du Tu nắm chặt lòng bàn tay, yên lặng cúi đầu.
Nhưng cậu không nói, có nghĩa là từ chối.
Người đàn ông trung niên ngồi sau bàn thở hồng hộc, run rẩy lấy ra chai thuốc hạ huyết áp, miễn cưỡng nuốt vào hai viên, cấp tốc gõ bàn nói, "Mày cố chấp như thế, phải nghĩ đến hậu quả."
Thẩm Diệu Huy khom lưng, mái tóc hoa râm hơi rối vì hành vi kích động vừa rồi, khiến ông ta già đi một chút, "Mày là người nhà họ Thẩm, dùng tiền trong nhà là hợp tình hợp lý, nhưng nếu mày cứ nhất quyết phải-..."
"Vậy tiền mày đầu tư vào công ty nhỏ ở thành phố B kia xem như tham ô tài chính." Thẩm Diệu Huy gõ chai thuốc một cái, lạnh lùng nói, "Mày vẫn chưa trả một nửa số tiền kia, tham ô mấy triệu tài chính đi đầu tư... Mày biết rõ đó là tội gì, mày, bạn mày, công ty chúng mày nhọc nhằn khổ sở kinh doanh có thể giải quyết sạch mấy chuyện này sao? Mày vì lợi ích bản thân mà kéo người khác xuống nước sau?
Hai mắt Thẩm Du Tu đỏ bừng, viền mắt ướt át, đứng lên lùi một bước.
Công ty ở thành phố B là sự nghiệp mà cậu và Khâu Dương cùng nhau bắt tay. Không nói đến việc bị kiện cáo, chỉ cần Thẩm Diệu Huy tùy tiện ủy thác vài mối quan hệ, tìm ra sự cố trong kinh doanh tài chính và thuế vụ của bọn họ cũng đủ làm công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Gia cảnh Khâu Dương rất bình thường, cho đầu tư cho công ty bao nhiêu tiền, nhưng trước khi tốt nghiệp đại học y đã bắt đầu trù tính, không ai rõ hơn Thẩm Du Tu, tâm huyết y trút xuống nhiều đến mức nào.
Thẩm Du Tu nhìn người cha xa lạ trước mắt, tiếng kêu thét tuyệt vọng vang tới từ nơi sâu trong thân thể cậu, phảng phất rên rỉ giãy dụa cầu xin.
Ngay giữa lúc hai người cứng rắn đối đầu nhau, màn hình di động trên bàn sáng lên lần thứ hai.
Tên Bùi Tự sáng lên, nhấp nháy có quy luật.
Thẩm Diệu Huy thoáng nhìn, cầm di động để đến sát mép bàn, nhìn thanh niên bị ông đánh tan tác không còn manh giáp, nặng nề nói, "Đừng có dây dưa không rõ với nó, mày cam đoan không?"
"Nó tìm mày, mày biết rõ nên làm như thế nào."
Trong phòng yên lặng, không còn ai lên tiếng. Một bàn tay người thanh niên run rẩy lơ lửng trên điện thoại di động, hai giọt nước mắt một trước một sau rơi xuống mu bàn tay và màn hình lạnh lẽo.
Xuyên qua màn nước mắt mơ hồ, Thẩm Du Tu nhìn chăm chú cái tên mà cậu đã gọi vô số lần, ngón tay yếu ớt chạm vào nút ấn màu đỏ.