Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Tiếng thở dốc nặng nề của Thẩm Diệu Huy tựa một loại ám chỉ vô hình khiến Tô Du đang ngồi bên cạnh nức nở cũng phải từ từ dừng lại.
Một góc cửa sổ phòng khách mở hé, gió cuối thu mang theo mát mẻ chầm chậm thổi vào mọi ngóc ngách bên trong, như nhiễm phải sương mù ẩm ướt của tòa suối phun ngoài biệt thư. Rốt cuộc Tô Du cũng phát hiện tình cảnh trong giờ phút này thiếu đi sự hân hoan nên có lúc đoàn viên, không khỏi co rụt một chút, nhẹ nhàng run rẩy.
"Khóc cái gì." Thẩm Diệu Huy lại mở miệng, câu nói đầu tiên đã nổi nóng với bà, "Ra thể thống gì chứ!"
Vì vậy ngay cả hô hấp, người phụ nữ ấy cũng phải nín lại.
Thẩm Diệu Huy quay sang nhìn cậu thanh niên đang đứng cách ông mấy mét kia. Từ lúc nhìn thấy báo cáo, ông đã cho rằng tình cảm phụ từ tử hiếu mà mình mơ tưởng nhiều năm sẽ thuận theo huyết thống tự nhiên mà sinh ra, con trai, con trai ruột, chỉ tiếc là...
Gân xanh trên trán ông bỗng nổi lên, báo cáo ông cầm trong tay cũng bị bóp biến dạng. Một lúc sau ông mới nhịn cơn giận xuống, nói, "Nhà trọ của Thẩm Du Tu... Buổi tối hôm đó cậu làm gì ở đấy?"
Vẻ giận dữ của ông chẳng dọa nổi Bùi Tự, hắn liếc mắt nhìn đôi vợ chồng ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, nhàn nhạt đáp, "Như ông đã thấy."
Thẩm Diệu Huy chỉ cảm thấy mình có nuốt mấy viên thuốc nữa cũng vô dụng, ném bình thuốc xuống mặt đất một tiếng "bộp", "Cậu cũng hùa với nó làm mấy chuyện ham mê vớ vẩn?"
"Con trai mới trở về, anh làm cái gì vậy..." Tô Du bị sự tức giận bất ngờ của ông dọa tới nỗi hai vai run lên, siết chặt khăn giấy, yếu ớt nói, "Có chuyện thì từ từ nói rõ..."
Trùng hợp ở phòng tiếp khách bên phải hành lang vang lên tiếng mở cửa, vẻ mặt Thẩm Diệu Huy âm trầm, quay người nói, "Đi theo tôi."
Ban đầu Bùi Tự không định đi theo lên lầu, nhưng hắn bị Tô Du cẩn thận đi tới, nhẹ nhàng chạm mu bàn tay hắn qua một lớp khăn giấy, trông thấy ánh mắt khẩn cầu của bà, hắn dần mềm lòng. Vào lúc này Bùi Tự mới có cảm giác mình đang ở hiện thực, chân thật cảm nhận được câu Thẩm Du Tu từng nói "bà ấy rất đáng thương".
Căn phòng mà Thẩm Diệu Huy gọi Bùi Tự đến là một căn tương đối riêng tư, làm việc, bàn bạc chuyện quan trọng, thậm chí là kí tên vào di chúc quyên tặng tài sản đều được diễn ra ở đây.
Dĩ nhiên, gần đây cái di chúc đó đã bị vô hiệu hóa.
Bước vào không gian mình quen thuộc, nơi mình thường xuyên làm chủ cục diện, thái độ Thẩm Diệu Huy tốt hơn một chút. Ông trầm ngâm chốc lát, uống hai ngụm nước rồi đặt cốc xuống, gõ lên phần bàn học bằng da màu xám đậm, cố gắng đổi đề tài, "Ba và mẹ con không biết là con còn sống."
Bùi Tự không ngồi xuống, vẫn đứng cạnh một bình hoa cổ gần cửa, tầm mắt mông lung mơ màng nhìn tới tấm ảnh chụp gia đình trên giá sách.
Là ảnh tốt nghiệp trung học của Thẩm Du Tu, cậu mặc lễ phục chỉnh tề, có hơi non nớt đứng ở giữa, như là thường xuyên phải khéo léo tìm nơi thích hợp đứng cạnh cha mẹ, vì vậy vẫn không có sự vui vẻ hấp dẫn ánh mắt người qua đường nào.
"Sau khi con được sinh ra, trong nhà chỉ có vài mối làm ăn, không dư dả như bây giờ." Khóe miệng Thẩm Diệu Huy thấp xuống, chán nản nói, "Chắc là con đã nghe người kia-..."
Ông ngừng một chốc, tìm lời giải thích mà bản thân cho là hợp lí, "Nghe người sinh con ra nói rằng, khi ấy ba và mẹ nghe người môi giới nói là sinh đôi, nhưng con trai thứ nhất vừa sinh ra không được hai tiếng đã tắt thở."
Bùi Tự nghe vậy, không ai nhìn ra được trên mặt hắn có cảm xúc kì lạ nào, "Vì thế nên hai người cũng cảm thấy tôi không sống được."
"Không phải." Thẩm Diệu Huy phủ nhận, "Là dã tâm của người môi giới kia, muốn cắt xén tiền, không cho ba và mẹ gặp người mang thai hộ kia, chỉ tự mình cầm một tấm siêu âm đến gặp bọn ta mỗi tháng. Ba và mẹ nghe nói đứa bé có chuyện là muốn chạy tới ngay, nhưng bệnh viện ở nước ngoài, bọn ta không biết địa chỉ rõ ràng, không tìm được con."
Lông mày ông nhíu thành chữ "xuyên", thở dài nói, "Sau đó, tên họ Ngụy và hai người chịu trách nhiệm liên hệ với bọn ta bị cảnh sát bắt đi ngồi tù, tin tức đứt đoạn, ngay lúc đó, bà nội của con cũng qua đời, bọn ta cũng là..."
Thẩm Diệu Huy dừng lại đúng lúc, tay chống trán, lau đi nước mắt ở khóe bằng ngón tay cái, "Ba và mẹ nằm mơ cũng trông ngóng có được đứa con của mình." Ông dứt lời, nhìn Bùi Tự, hơi xoay người chỉ vào phòng như đang phơi bày cho hắn thấy, thành khẩn nói, "Ba cố gắng làm việc nhiều năm như thế, giờ cái gì cũng có đủ, tiếc nuối lớn nhất là không có người thừa kế. Bây giờ con đã trở lại, ba sẽ dạy cho con từ từ..."
"Không có?" Bùi Tự lẳng lặng nói từng chữ một cách chậm rãi: "Vậy Thẩm Du Tu thì sao?"
- --
Bùi Tự không ở lại căn phòng kia bao lâu, cũng cự tuyệt ăn cơm tối với ba mẹ, gọi người tài xế đang chuẩn bị đưa Bùi Man và ông Ngụy xuống núi, hắn cũng leo lên xe.
Thẩm Diệu Huy xanh mặt, đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng sách, nhìn chiếc xe chở Bùi Tự chầm chậm rời khỏi cổng biệt thự.
Chẳng biết Tô Du đi vào khi nào, cầm một cốc nước ấm và thuốc, nhỏ giọng nói, "Cũng nên cho con trai thời gian để tiếp nhận chúng ta. Chỉ cần nó tin là..."
"Giữ tốt cái miệng của em, không cần nói ra." Thẩm Diệu Huy tức giận nói, "Hai kẻ kia là người duy nhất biết rõ tình hình, anh đã cho người bịt miệng họ lại rồi."
"Em biết, em biết."
"Năm đó thật sự không nên..." Thẩm Diệu Huy lắc đầu nói, "Nếu biết đứa bé này có thể sống sót, thế nào chúng ta cũng phải mang về. Em nhìn đi, nó ở chung với người phụ nữ không rõ lai lịch kia, không ra dáng gì cả, còn với đàn ông..." Ông ta nghĩ tới tình cảnh lúc ở nhà trọ của Thẩm Du Tu, trước mắt mơ hồ tối sầm xuống, thật lâu sau mới hồi phục.
Uống thuốc xong, Thẩm Diệu Huy bảo Tô Du đi ra ngoài, ông ngồi một mình trên ghế salon suy nghĩ không bao lâu, gọi một cú điện thoại dò hỏi lịch trình gần nhất của Thẩm Du Tu.
"Giám đốc Thẩm đang đi công tác ở thủ đô, tiến triển thuận lợi, hẳn là ngày mốt có thể trở về."
Thẩm Diệu Huy cầm một cây xì gà chưa nhen lửa, gõ từng nhịp trên tay vịn ghế salon, "Đặt một tấm vé máy bay đến đây ngày hôm nay."
Thư ký sững sờ, uyển chuyển nói với ông thời gian những chuyến bay còn lại trong ngày hôm nay không ổn lắm, kiến nghị ông sáng mai hẵng đặt một ghế. Nhưng Thẩm Diệu Huy quả quyết cực kỳ nhanh gọn, sau khi bảo anh ta đặt phòng khách sạn đặt vé máy bay xong, tự mình liên lạc với trợ lý của Thẩm Du Tu, dặn dò đối phương nói cho Thẩm Du Tu biết, kết thúc công việc xong nhất định phải chờ ông ta ở khách sạn.
"Ba tôi muốn tới?" Thẩm Du Tu đang tham gia tiệc hợp tác thương mại, nhận được tin này thì có hơi kinh ngạc, "Ông ấy có nói là chuyện gì không?"
"Chủ tịch Thẩm không nói." Trợ lý ghé vào tai cậu nói, "Nghe giọng ông ấy có hơi nóng nảy, chắc là do hợp tác với mối làm ăn nào phát sinh vấn đề."
Đầu óc Thẩm Du Tu mù mờ, ra soát từng người hợp tác trong tiệc rượu hôm nay, không tìm ra vấn đề gì khiến ba cậu phải đích thân tới bàn bạc, "Có thể là chuyện khác. Giúp tôi từ chối bữa tiệc muộn cuối cùng, đặt xe chờ dưới lầu, tôi về khách sạn sớm một chút."
"Vâng."
Nghĩ tới việc phải gặp Thẩm Diệu Huy, Thẩm Du Tu cố gắng né rượu, nhưng xã giao khó từ, đến lúc hắn có thể tách ra đã tích chút men say. Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi suốt dọc đường, đến chỗ tầng trệt mới lấy thẻ ra mở cửa phòng, ngáp dài đi vào phòng nghỉ.
Ban đêm, ánh đèn trong khách sạn càng có vẻ âm u, giẫm lên thảm trải sàn đỏ sẫm đan hoa không phát ra chút tiếng động nào, toàn bộ hành lang cực kỳ yên tĩnh. Thẩm Du Tu híp mắt, vừa đi vừa mơ hồ liếc thấy một người đàn ông quen thuộc đứng trước cửa phòng mình.
Thấy Thẩm Du Tu đến, đối phương khẽ mỉm cười, vươn tay muốn đẩy cậu đến gian phòng ở hướng chếch đối diện, "Giám đốc Thẩm, chủ tịch Thẩm đã đến."
Thẩm Du Tu ngẩn ra, men say bay đi một ít trong phút chốc, nhìn về phía cánh cửa khép hờ của căn phòng kia.
Hầu như tất cả đèn trong phòng đều bật hết, Thẩm Du Tu vừa bước vào liền bị ánh sáng làm chói mắt, có hơi khó chịu. Cậu đi vào trong vài bước, trông thấy Thẩm Diệu Huy ngồi ở quầy tư liệu sau bàn làm việc, bèn đứng thẳng người, nghiêm cẩn nhỏ giọng gọi, "Ba?"
Thẩm Diệu Huy ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc, sắc bén đến độ làm Thẩm Du Tu tỉnh rượu trong nháy mắt.
"Ngồi đi, ba có chuyện muốn nói với con."