Editor: Frenalis
Hôm đó, chú của Gia Mộc giới thiệu cho anh một đối tượng hẹn hò, là cháu gái của chủ đồn điền, học y, cũng là đàn em cùng trường với Gia Mộc, cô gái này vừa xinh đẹp vừa giàu có, có lẽ gia đình còn giàu hơn nhà Tùng Tâm gấp vài trăm lần.
Tùng Tâm biết tin, dường như đã hiểu ra điều gì đó, nên cô cũng tinh ý không đến chỗ Gia Mộc nữa.
Trong kỳ nghỉ hè, cô không phải đi dạy nên ở lại khách sạn làm việc vặt, sáng sớm lái xe bán tải với đầu bếp đi mua rau hữu cơ trong làng, chiều tối thì cắt tỉa cây cối.
Cô muốn đi cọ bồn tắm suối nước nóng, nhưng mấy cô lao công ngăn cô lại, ai cũng thương cô từ nhỏ nên không cho cô làm.
Tùng Tâm không có việc gì làm, đôi khi ngồi ở quầy tiếp tân với chị cả Thiếu Nhu để xem danh sách đặt phòng của khách, chán rồi thì theo anh hai Gia Lân đi kiểm tra hệ thống điện nước của khách sạn.
Anh hai Gia Lân nhìn thấy Tùng Tâm ủ rũ không vui, nói: "Hôm nay có ai đó đến tìm em chơi đấy."
Tùng Tâm mừng rỡ hỏi: "Gia Mộc đến à?"
Gia Lân nói: "Không phải Gia Mộc, là cậu con trai ngốc thứ hai của nhà khai thác mỏ chì kẽm. Cậu ta đang bơi ở hồ nước nóng dưới lầu, ăn mặc rất ít, em nhất định sẽ thích."
Tùng Tâm nói: "Em thích không có mặc."
Gia Lân cười: "Biết là em không có hứng thú, nhưng cũng đừng từ chối người ta quá phũ phàng thế chứ, tình cảm có thể từ từ phát triển mà."
Tùng Tâm: "Nói với anh ta là em không có ở nhà."
Gia Lân: "Chưa chắc được, anh cảm thấy cậu ta rất vừa ý em, nếu không thì làm gì mà chịu khó đến tận đây để gặp."
Tùng Tâm im lặng, đi ra ngoài dạo bộ trên phố.
Một thị trấn nhỏ có được mấy con đường đâu, cô thở dài, cầm cây cỏ đuôi chó vung vẩy chẳng khác gì trẻ con. Trên đường cô gặp Huy Huy.
Huy Huy giờ không còn ăn cắp nữa, anh ta mở một cửa hàng nhỏ trong thị trấn bán ống nhựa, gạch men, đồ xây dựng. Người ta xây nhà mới nhiều, nên việc buôn bán của anh ta rất phát đạt.
Huy Huy lái chiếc xe ba bánh vừa chở mấy chục thùng gạch xong, từ xa đã thấy Tùng Tâm, gọi cô một tiếng "Cô giáo Tùng Tâm", sau đó hỏi cô có muốn đến tiệm anh ta uống trà không?
Tùng Tâm gắt gỏng: "Đến tiệm anh có trà gì để uống?"
Huy Huy nói: "Có Phổ Nhĩ, Long Tỉnh, Thiết Quan Âm, đủ loại."
Tùng Tâm bĩu môi: "Chuột sa chĩnh gạo."
Huy Huy bật cười: "Làm cô giáo rồi mà còn chửi người ta thế!"
Tùng Tâm dùng cọng cỏ đuôi chó chỉ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta: "Đồng hồ này thật hay giả?"
Huy Huy đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu nhưng lỏng lẻo, trả lời: "Giả đấy, đồ thật thì vừa vặn chứ."
Tùng Tâm hỏi: "Thế sao anh vẫn đeo?"
Huy Huy cười: "Thấy trên mạng đẹp nên mua, thích thì đeo thôi."
Tùng Tâm cảm thấy Huy Huy lớn lên cũng thú vị, bèn nói: "Được rồi, tôi đến tiệm anh uống tách trà."
Cô nhanh nhẹn trèo lên xe ba bánh của Huy Huy.
Huy Huy nổ máy, chỉ cách khoảng năm trăm mét mà xe kêu ầm ĩ, rồi cũng tới tiệm anh ta.
Tùng Tâm nhảy xuống, cùng Huy Huy vào quán.
Huy Huy đun nước khoáng để pha trà, còn Tùng Tâm ngồi trên chiếc ghế sofa giả da màu nâu, lật xem cuốn catalogue gạch men, toàn là mấy mẫu gạch giá rẻ đủ màu sắc, phong cách nông thôn.
Huy Huy hỏi: "Tùng Tâm, sao hồi nhỏ cô chẳng sợ tôi vậy?"
Tùng Tâm không trả lời, hỏi ngược lại: "Huy Huy này, anh đã sửa lại mộ cho mẹ anh chưa?"
Huy Huy gật đầu: "Ừ, rồi."
Tùng Tâm cười nhạt: "Thế thì tốt, đạo hiếu là trên hết mà."
Huy Huy cười: "Cô may mắn hơn tôi, mẹ kế của cô đối xử tốt, không đánh, không bỏ đói cô."
Mẹ ruột của Huy Huy mất sớm, mẹ kế không ưa anh ta vì anh ta không chịu nghe lời, thường đánh đập và bỏ đói anh ta. Huy Huy không về nhà, không đi học, sống lang thang trong thị trấn, chuyên ăn cắp để kiếm sống. Nhiều lần bị người ta tố cáo và bị đưa vào trại giáo dưỡng.Edit: FB Frenalis
Ngày xưa, vụ Huy Huy trộm đồ nội thất cổ của nhà Gia Mộc, Tùng Tâm là người biết.
Khi cô gặp Huy Huy, không ngần ngại nói: "Làm kẻ trộm là ngu ngốc nhất, cả thị trấn mất đồ, người ta chỉ cần nghĩ đến là đổ tội cho cậu, dù cậu có không làm cũng chẳng ai tin. Đời cậu không chạy thoát được đâu."
Huy Huy khi đó liền đáp: "Công chúa được ăn no mặc ấm như cậu thì hiểu gì?"
Tùng Tâm nói: "Dù có chết đói, tôi cũng không làm kẻ trộm."
Huy Huy phản bác: "Cậu có bao giờ bị đói đâu!"
Tùng Tâm lạnh nhạt: "Đến chó đói bụng cũng không bò tường trộm đồ."
Nghe vậy, thằng nhóc Huy Huy lúc đó tự nhận thấy mình còn chẳng bằng một con chó, ngồi khóc tu tu giữa con đường đầy bụi bặm.
Tùng Tâm cũng ngồi xổm xuống vờ khóc theo. Huy Huy hỏi cô khóc cái gì, cô xoa xoa mắt nói: "Nếu tôi không khóc, sợ người ta nghĩ tôi bắt nạt cậu."
Lần đầu tiên, Huy Huy nhận ra sự khác biệt to lớn giữa con người với nhau. Có người sinh ra đã là sư tử, hổ báo, còn có người sinh ra chỉ để làm trâu làm ngựa.
Nhưng khi lớn lên, Huy Huy thấy Tùng Tâm chỉ còn là một con hổ giấy, chẳng còn đáng sợ như hồi bé nữa.
Giờ đây, Huy Huy pha trà cho Tùng Tâm, cẩn thận hỏi: "Tùng Tâm, cô nghĩ mọi người trong thị trấn nhìn tôi, họ còn nghĩ tôi là thằng ăn cắp nữa không?"
Tùng Tâm lạnh nhạt: "Liên quan gì đến tôi?"
Huy Huy đáp: "Phải rồi, chỉ có Gia Mộc mới liên quan đến cô thôi."
Tùng Tâm coi như không nghe thấy, bỏ cuốn catalogue gạch men xuống, cầm lên một cuốn sách khác mỏng hơn, bìa xanh cũ kĩ trông như bí kíp võ công, in ấn sơ sài, liền hỏi: "Sao anh lại có cuốn 'Binh pháp Tôn Tử' này?"
Huy Huy cười nói: "Cô giáo Tùng Tâm, tôi nghĩ hồi đó cô vô tình dùng chiêu khích tướng với tôi đấy."
Tùng Tâm không hiểu, nói: "Nếu anh bị ảo giác, nên lên thành phố khám bệnh tâm thần đi."
Huy Huy lại tiếp: "Bố cô cũng tốt với tôi lắm, mấy năm nay luôn cho tôi các đơn hàng đường ống nước."
Tùng Tâm nói: "Bố tôi trả tiền, anh làm việc, ai thiệt đâu."
Huy Huy cười: "Hồi nhỏ, tôi rất muốn làm cô trong một ngày, có ăn có mặc, mẹ kế lại thương yêu."
Tùng Tâm lạnh nhạt: "Ừ, có người làm vua rồi còn muốn trường sinh bất tử nữa cơ mà."
Huy Huy băn khoăn: "Cô giáo Tùng Tâm, người thông minh như cô sao lại về đây dạy học? Gia Mộc cũng lạ, học đại học tốt như vậy mà không lên thành phố lớn."
Tùng Tâm giả vờ thân thiện, hỏi: "Ông chủ Huy Huy, anh nghĩ Gia Mộc về đây là vì tôi à?"
Huy Huy thẳng thừng: "Không giống lắm."
Tùng Tâm nhấp ngụm trà, nhăn mặt: "Trà này dở quá."
Huy Huy ngạc nhiên: "Làm gì có chuyện đó, Phổ Nhĩ hảo hạng đấy."
Tùng Tâm đứng dậy: "Tôi về đây."
Cô rời khỏi cửa hàng vật liệu xây dựng của Huy Huy, về nhà ăn tối. Sau đó, cô đi dạo trong vườn khách sạn, gặp con trai thứ hai của gia đình chủ mỏ chì kẽm, là Ngụy Hoằng.
Anh hai của Tùng Tâm đã nhầm, Ngụy Hoằng không đến để phát triển tình cảm với cô.
Ngụy Hoằng chào hỏi qua loa, hai người cũng không phải xa lạ.
Ngụy Hoằng lúng túng giải thích, đại ý là anh ta đã có người trong lòng rồi, dù đối tượng xem mắt có đẹp như tiên thì anh ta cũng sẽ từ chối. Nhưng nếu anh ta mở lời trước, có thể Tùng Tâm sẽ thấy khó xử, chi bằng cô chủ động từ chối trước mặt người lớn thì sẽ tốt hơn.
Tùng Tâm hỏi: "Anh đến đây chỉ để nói chuyện này?"
Ngụy Hoằng đáp: "Tiện thể đi ngâm suối nước nóng."
Tùng Tâm không biết nên an ủi hay mắng mỏ, mỉm cười ôn nhu nói rằng cô sẽ từ chối anh ta một cách tốt đẹp trước mặt người lớn.
Cao lớn điển trai Ngụy Hoằng khẽ mỉm cười, rồi hài lòng quay trở về phòng khách sạn.
Tùng Tâm nhìn theo bóng lưng anh ta, cảm thấy anh ta đâu phải kẻ học kém, dù gì cũng đã du học ở Anh mấy năm, lấy bằng thạc sĩ mới về mà.
---------------------------------------