Editor: Frenalis
Ngày đó, Gia Mộc ngồi ăn lạc muối cùng Mãn Tinh - chồng của Dung Dung, tại chợ đêm trên thị trấn.
Hai người đàn ông chẳng nói nhiều, chỉ lặng lẽ uống rượu, uống đến khi trăng lên đỉnh trời.
Mãn Tinh tốt nghiệp trung học, kiếm sống bằng những công trình nhỏ trong thị trấn. Dung Dung thích nhà ở thành phố, nhưng anh ta không có tiền mua.
Mãn Tinh uống say, dường như quên mất những khó khăn khi gom đủ tiền cưới Dung Dung, cũng quên luôn việc cô ta từng qua lại với người khác, và thậm chí còn không nhớ nổi mình đã từng đánh cô ta hay chưa.
Sáng hôm sau, Mãn Tinh lái chiếc xe bán tải nhỏ cùng Dung Dung đến huyện làm thủ tục ly hôn, còn Dung Dung thì rời bỏ thị trấn nghèo nàn này, lên thành phố tìm giấc mơ mới.
Thư pháp của Gia Mộc đôi khi rất đắt đỏ, nhưng cũng có lúc chẳng đáng một xu.
Tùng Tâm nói: "Đó là bởi vì chỉ có những con gà mái cao hứng mới đẻ ra được những quả trứng chất lượng."
Gia Mộc đưa bút lông cho cô, bảo cô viết thử.
Tùng Tâm sáng tạo ra một chữ mới, đầu là chữ "mộc" và dưới là chữ "tâm", đắc ý tuyên bố rằng chữ này có thể đọc theo một nghìn cách khác nhau.
Gia Mộc chăm chú ngắm nhìn nét chữ của cô.
Cô mở chai nước hoa, xịt lên tờ giấy nói: "Xong rồi, bây giờ chữ này được đọc là 'hương', là hương hoa sen, hương gỗ đàn hương, hương cá đầu giòn, và cả hương tình duyên trắc trở."
Gia Mộc nói: "Cậu chắc chắn là yêu tinh trong núi thành hình."
Tùng Tâm hỏi: "Cậu có muốn xem lớp da của tôi không?"
Gia Mộc nói: "Tùng Tâm, rụt rè một chút đi."
Tùng Tâm chỉ cười.
---------------------------------------