Editor: Frenalis
Mùa thu đến, năm học mới bắt đầu, Tùng Tâm đã dạy lớp ba.
Cô chưa bao giờ cho rằng những đứa trẻ đứng đầu lớp là do mình dạy nên. Giáo viên chẳng qua chỉ là một người nhắc bài cho những đứa trẻ học giỏi, giúp thúc đẩy tiến độ giảng dạy mà thôi. Cô cũng không đặc biệt chú ý đến những em học tốt, chỉ hỏi phụ huynh của chúng xem có hứng thú đưa con vào thành phố học thêm trong kỳ nghỉ không.
Một số phụ huynh nửa đùa nửa thật hỏi có giáo viên giỏi nào để giới thiệu.
Tùng Tâm không muốn để họ nghĩ rằng cô giới thiệu để kiếm hoa hồng, chỉ nói: "Trong thành phố có nhiều trung tâm gia sư uy tín. Nếu nhà có điều kiện thì đưa con đi, không thì bảo con đọc thêm sách ngoại khóa là được."
Các phụ huynh tự mình suy tính sau đó.
Tùng Tâm biết rõ, những đứa trẻ đứng đầu lớp ở vùng quê thường nghĩ rằng mình nổi trội, nhưng khi lớn lên chỉ có thể cố gắng lắm mới vào được trường đại học hạng hai hay cao đẳng.
Còn học sinh các trường đại học tốt, phần lớn đều là con cái của cán bộ hay người làm việc ở các doanh nghiệp lớn cấp tỉnh trở lên.
Vì giáo dục luôn liên quan đến gene và tiền bạc, một cách công bằng mà nói, xã hội đã đảm bảo rằng phần lớn người dân phải sống đời nô lệ qua nhiều thế hệ.
Dĩ nhiên, nô lệ cũng có đẳng cấp, vì vậy phải có một tấm bằng, giống như con dấu đóng trên lợn ở chợ.
Ngày hôm đó, Tùng Tâm thấy các học sinh đứng cuối lớp tự nguyện ở lại sau giờ học, từng đứa một đọc thuộc lòng và viết chính tả. Cô cảm thấy hơi có động lực.
Cô như một người già đời, nói với học sinh rằng mình sẽ về trước.
Những đứa trẻ thì thầm với nhau rằng, cô giáo về nhà để sinh con.
Tùng Tâm nghe thấy chỉ mỉm cười, thật đúng là những đứa trẻ tò mò. Edit: FB Frenalis
Không lâu sau, hiệu trưởng lại tìm Tùng Tâm nói chuyện: "Cô Tùng Tâm, không phải nhà nào cũng có điều kiện cho con đi học thêm ở thành phố, đừng làm các phụ huynh lo lắng quá mức."
Tùng Tâm chỉ "ồ" một tiếng, đoán rằng lại có phụ huynh nào mách lẻo rồi.
Dù sao thì triết lý của người hiện đại là càng nói nhiều càng sai, càng làm nhiều càng sai, không nói thì không sai, không làm thì không sai.
Nhưng Tùng Tâm không phải là người bình thường, ngay từ giờ học đã bắt đầu gây rối, cô lấy đề thi của trường tiểu học trọng điểm trong thành phố cho học sinh làm.
Cả những học sinh giỏi cũng chỉ được khoảng bảy, tám mươi điểm, chứ không phải ai cũng đạt chín mươi điểm như mong đợi.
Cô nói: "Mang bài thi về cho bố mẹ xem, ký tên rồi đem trả lại."
Rất nhanh, phụ huynh càng thêm lo lắng, liên tục hỏi giáo viên, không biết vì sao điểm số của con họ lại giảm sút.
Tùng Tâm nói: "Chưa bao giờ giảm, vẫn luôn là điểm số này. Đề thi của trường tiểu học ở quê và trường trọng điểm thành phố không cùng độ khó."
Những phụ huynh đó im lặng, sự tự hào ngày thường của họ đã lắng xuống chút ít.
Tùng Tâm không muốn hòa mình vào những cuộc trò chuyện vô bổ với phụ huynh, một số người khó tránh khỏi nói cô có tính cách khó chịu, một số khác thì thầm hiểu chuyện, lén lút đưa con đi học thêm ở huyện hoặc thành phố trong các kỳ nghỉ đông và hè.
Tùng Tâm đã làm hết trách nhiệm nhắc nhở, sau giờ học, tương lai của từng gia đình không phải là việc của cô.
Cô lái xe về thành phố tìm chị cả Thiếu Nhu và anh hai Gia Lân. Con gái của Thiếu Nhu ngày càng tiến bộ, đang học ở trường tiểu học trọng điểm thành phố.
Nghe nói việc thi vào trường này rất khó, vừa phải phỏng vấn học sinh, vừa phải phỏng vấn phụ huynh.
Chiều hôm đó, ngay khi tan học, có mấy chiếc xe buýt lớn đậu trước cổng, trên kính xe có ghi rõ điểm đến, chuyên chở đi lại giữa các khu dân cư cao cấp dựa núi gần sông.
Tùng Tâm theo Thiếu Nhu đón cháu gái, trường học không gần khu náo nhiệt, cạnh khu danh lam thắng cảnh, núi sông đẹp mắt.
Bạn học của cháu gái cũng chỉ mới sáu, bảy tuổi, nhưng mỗi đứa đều như những người lớn nhỏ, ăn nói lưu loát tự tin, không hề ngại ngùng.
Tùng Tâm thở dài, Thiếu Nhu hỏi cô có chuyện gì.
Tùng Tâm nói: "Em đang nhìn những người sẽ thống trị các ngành nghề trong bốn mươi năm nữa."
Thiếu Nhu nói cô bệnh tâm thần.
Tùng Tâm lại nói: "Vương hầu và quan lại vốn dĩ có xuất thân."
---------------------------------------