Buổi tối trước khi ngủ, Từ Di Nhiên nhắn vài tin với A Nhĩ, biết được chuyện liên quan đến Lạc Nhân vừa chớm nở tia hy vọng, lại vừa lo lắng Cố Dã biết cô còn dính dáng đến tình cũ, thế nên nói xong điều cần nói cô liền xóa sạch dấu vết.
Cố Dã mặc đồ ngủ bằng thun mềm từ phòng tắm đi ra, đến thẳng chỗ Từ Di Nhiên đang ngồi nghịch điện thoại ở mép giường, túm gọn tóc của cô ra sau đầu buộc gọn lại. Anh vừa cúi người chỉnh ngay dép lại cho Từ Di Nhiên mang vào, cô bỗng ôm chầm anh, ngả đầu lên vai anh tìm điểm tựa.
Nếu trước đây người luôn làm nũng là Cố Dã thì hiện tại người chủ động luôn bám dính đối phương là Từ Di Nhiên. Thật ra Cố Dã thừa biết Từ Di Nhiên không có gì làm liền buồn chán mới cần đến anh, còn như trước đây anh chỉ có thể ngậm ngùi xếp sau công việc của cô.
Cố Dã nhấc bàn chân của Từ Di Nhiên mang dép vào cho cô, cô bỗng lên tiếng gọi: “Ông xã, chúng ta chưa đi hưởng tuần trang mật đúng không?”
“Ừm, em muốn đi sao?” Cố Dã mang dép xong cho Từ Di Nhiên liền ngước mắt nhìn cô, không nhanh không chậm tiếp lời: “Nhưng phải đợi qua ba tháng đầu mang thai đã, cử chỉ em thô bạo như vậy, để em ra ngoài anh càng sợ thêm.”
Từ Di Nhiên buông tay đang ôm cổ Cố Dã ra, mặt mày cau có không vui, giọng nói bất mãn: “Anh chê em?”
“Anh nói sai sao? Mỗi lần giao thân cho em, “anh em” của anh đều bị em cắn.”
Nghe Cố Dã nói, Từ Di Nhiên đột nhiên nở nụ cười đầy gian tà.
Buổi sáng hôm sau ở nhà chỉ còn bà Từ và mẹ Cố Dã, Cố Dã cùng ông Từ sang chỗ Tu Kiệt và lão Tu để phụ giúp chuyện tổ chức hôn lễ. Từ Di Nhiên nhân lúc Cố Dã không ở nhà liền gọi điện cho A Nhĩ sang đón, viện cớ giúp cậu chuyện kết hôn mới có thể thông qua cửa kiểm soát của bà Từ.
Trên đường đi, Từ Di Nhiên mang chuyện Tu Kiệt than thở với Cố Dã đêm hôm kia kể lại cho A Nhĩ nghe. Cậu nghe xong liền cười lạnh, chỉ có thể ngao ngán lắc đầu: “Cũng chẳng biết trong đầu anh ta chứa gì, suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện em thay lòng đổi dạ.”
Từ Di Nhiên bật cười, ánh mắt dõi bên ngoài đường phố xe cộ lưu thông, biểu cảm chớp mắt rơi vào trầm tư, không nhanh không chậm tiết lộ bí mật: “Mày là tình đầu của Tu Kiệt, anh ta làm sao không giữ kỹ?”
“Không thể nào!” A Nhĩ ngạc nhiên lên giọng, trên mặt có chút hoang mang, lời nói mang theo sự khẳng định: “Anh ta nói lúc ở nước ngoài là sát thủ tình trường đấy.”
Từ Di Nhiên nghiêm túc lắc đầu phủ nhận, từng câu từng chữ nói ra đều vô cùng rõ ràng, không hề có ý che giấu: “Con người Tu Kiệt trước đây không hề có chính kiến, tất cả đều thuận theo ý lão Tu, kể cả khi thích ai đó thật lòng cũng không dám mạnh dạn theo đuổi, chỉ có mày là ngoại lệ. Thế nên, làm gì thì làm, để ý đến anh ta một chút, đàn ông ba mươi tuổi yêu vào thì cũng sẽ trở thành một đứa trẻ thích gây sự chú ý.”
Nét mặt A Nhĩ trầm lại, không nói gì thêm.
Đến một khu dân cư cũ nằm trong đoạn đường ồn ào, tiếng la hét, tiếng máy móc inh ỏi của công trình, khói bụi mù mịt khiến nơi đây càng thêm phần hỗn loạn.
Từ Di Nhiên cùng A Nhĩ lên tầng sáu của chung cư, đến trước căn hộ số 17, không khách khí gõ mạnh vào cửa. Rất nhanh cánh cửa được mở ra, nhìn thấy Từ Di Nhiên và A Nhĩ, Nhã Tịnh kinh ngạc ngớ người.
Trong căn hộ nhỏ chỉ đủ một người ở, không gian vô cùng chật hẹp, Từ Di Nhiên đi xung quanh căn hộ một lượt, cuối cùng quay lại phòng khách ngồi xuống ở chỗ bàn ghế bằng tre.
Sắc mặt Nhã Tịnh kém sắc đi rất nhiều, kể từ ngày lão bố nuôi bị bắt thì cuộc sống của cô ta cũng bị ảnh hưởng, không còn chỗ nương tựa, tài sản ông ta bị niêm phong nên không còn nguồn thu nhập.
Trôi qua một lúc yên tĩnh, Từ Di Nhiên vẫn phải là người mở lời trước: “Cô không hỏi vì sao tôi đến đây sao?”
“Tôi biết, nhưng nếu cô tin tưởng Cố Dã, chắc chắn cô không đến đây để hỏi tôi về chuyện anh ta trước đây.” Nhã Tịnh bình tĩnh trả lời, không để lộ bất kỳ lo lắng nào trong lòng ra ngoài.
Từ Di Nhiên thản nhiên cong môi cười, nhìn thấu được ý nghĩ bất an trong lòng Nhã Tịnh, cô không nóng không lạnh nói: “Tôi đương nhiên tin chồng tôi, tôi chỉ muốn biết mối quan hệ giữa cô và anh ấy.”
Nhã Tịnh lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Từ Di Nhiên, tự tin đáp: “Nếu cô đến để đánh ghen thì nhầm người rồi, con người chồng cô rất vô vị, theo tôi thì anh ta chẳng hiểu gì về chuyện tình yêu thật sự đâu.”
Từ Di Nhiên cười ẩn ý, quả nhiên cô là mối tình đầu cũng là duy nhất của Cố Dã. Cô lấy từ trong túi áo ra một chiếc thẻ tín dụng đặt lên bàn trước mặt Nhã Tịnh. Trước gương mặt đầy căng thẳng của Nhã Tịnh, Từ Di Nhiên từ tốn bàn vào vấn đề chính.
"Tôi biết được, trong khoảng thời gian cô nằm viện, một nam cảnh sát trẻ tên Lạc Nhân là người lấy lời khai và bảo vệ cô làm nhân chứng, mối quan hệ của hai người từ đó cũng khá tốt. Tôi muốn cô tiếp cận anh ta, điều tra lý do anh ta chuyển công tác đến thành phố này là gì, và mục đích thật sự của anh ta đang nhắm vào ai."
Nhã Tịnh lưỡng lự nhìn tấm thẻ trên bàn rồi lại nhìn thẳng vào mắt Từ Di Nhiên, chuyện bị cuốn vào vòng xoáy đấu đá giữa xã hội đen và cảnh sát chưa từng có cái kết đẹp.
Từ Di Nhiên yên lặng quan sát Nhã Tịnh một lúc, không đợi nữa mà trực tiếp lên tiếng: "Đây không phải thoả thuận, mà là bắt buộc. Tôi chỉ cần cô điều tra giúp tôi hai việc ấy, xong xuôi cô có thể dùng số tiền này tạo lối đi riêng. Còn không, tôi sẽ không nể tình bất kỳ ai, nhất là kẻ dính líu tới kẻ thù của chồng tôi."
Đôi mày Nhã Tịnh chợt cau chặt hoài nghi, lòng dạ thấp thỏm không yên. Tin đồn và độ dã man của Từ Di Nhiên, Nhã Tịnh đã có cơ hội tự mình xác nhận, nay chính cô ta cũng không ngờ bản thân có ngày sẽ trở thành tay sai cho Từ Di Nhiên.
Dù lo sợ, Nhã Tịnh vẫn không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Rốt cuộc... giữa cô với Lạc Nhân có quan hệ gì?"
Từ Di Nhiên không vội đáp, cô đứng lên chuẩn bị rời đi, trên mặt lộ rõ tia lạnh lẽo, bất chợt để lộ nụ cười ẩn ý, nửa thật nửa giả tiết lộ: "Đến khi cô đủ quan trọng trong lòng Lạc Nhân, tự khắc cô sẽ biết tôi và anh ta có quan hệ gì."
Để lại một ý mập mờ, Từ Di Nhiên cùng A Nhĩ ra về, chỉ riêng Nhã Tịnh bất động một chỗ để thông suốt lời nhắn nhủ vừa rồi.
Xuống dưới, vừa ngồi vào xe A Nhĩ đã nóng lòng mở lời hỏi: "Chị, chị thật sự muốn tác thành cho hai người họ sao?"
Không gian xung quanh ầm ĩ, Từ Di Nhiên phóng tầm mắt ra xa, trong lòng sớm đã có câu trả lời chắc chắn, phong thái điềm tĩnh đáp: "Có nợ phải đòi, có ơn phải trả. Chuyện giữa tao và Lạc Nhân đã kết thúc từ lâu, anh ta chưa hiểu rõ lòng mình, tao sẽ giúp anh ta nhìn rõ."
"Nhưng mà..." A Nhĩ ngập ngừng, thái độ lo lắng thay cho Từ Di Nhiên: "Nếu anh rể phát hiện chị còn liên quan đến tình cũ, có khi nào anh ấy nhốt chị trong nhà luôn không?"
"Mày nói xem?"
Dáng vẻ của Từ Di Nhiên dương dương tự đắc, điện thoại vừa đổ chuông, ngay khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị hai chữ "Ông xã", khuôn mặt cô lập tức biến sắc.