Mỗi ngày ở bên cạnh Từ Di Nhiên, hiểu được thêm những gì cô trải qua, tình cảm của Cố Dã dành cho cô lại lớn hơn từng chút. Trong khi những người đàn ông khác bên ngoài xã hội đang cố đuổi theo những thứ xa hoa hào nhoáng, ước mơ tìm được một người đẹp bên cạnh, Cố Dã chỉ muốn cùng Từ Di Nhiên xây dựng một gia đình bình yên.
Ngay từ lần gặp lại, kể cả khi Cố Dã và Từ Di Nhiên chẳng hề nhận ra đối phương, duyên phận lại đẩy đưa đến cả hai đến với nhau. Dù khi ấy Cố Dã là mỹ nam, Từ Di Nhiên là đại gia, cả hai lại đến với nhau bằng cảm xúc mà không để tiền tài và nhan sắc chi phối.
Trong suốt quãng thời gian ở bên nhau, tuy xung quanh Cố Dã xuất hiện rất nhiều tình địch muốn cướp Từ Di Nhiên khỏi tay anh, ngay cả những mối quan hệ mập mờ của cô cũng không thiếu. Nhưng giờ phút này đây chỉ có một sự thật duy nhất, dù quá khứ Từ Di Nhiên từng lẫy lừng thế nào, ở hiện tại cô vẫn là một người phụ nữ của gia đình, an phận ở nhà sinh con.
Có điều, Cố Dã đoán được dường như Từ Di Nhiên đối với anh luôn có mục đích, trước đây vì anh khù khờ nghe lời, còn bây giờ vì anh là người cô có thể sàm sỡ hợp pháp.
Phút trước đang ấm áp ngọt ngào, phút sau Cố Dã phải hít sâu một hơi đè nén hơi thở nặng nề xuống dưới đáy lòng, dứt khoát tóm lấy bàn tay chưa từng biết an phận đang lần mò ở cơ thể anh.
Cố Dã thở ra cực nhọc, hạ thấp giọng nhắc nhở: “Đừng nghịch lung tung.”
Từ Di Nhiên chậc lưỡi một cái, bỗng thở mạnh ra, nghiêm túc hỏi: “Ông xã, anh có biết hai cái ngu lớn nhất của đời người là gì không?”
“Là gì?” Cố Dã hiếu kỳ hỏi ngược lại.
Từ Di Nhiên nhướn nửa người dậy, ánh mắt dưới ngọn đèn mờ trở nên nhạy bén, cô phả từng hơi nóng bỏng bên tai Cố Dã, chậm rãi thỏ thẻ: “Thứ nhất, thấy kẻ ngu hơn mình mà không biết rút kinh nghiệm. Thứ hai, thấy trai đẹp nằm bên cạnh mà không dê.”
Từ Di Nhiên vừa dứt lời lập tức ăn một cái “chát” của Cố Dã vào mông, cô kinh ngạc tròn mắt không thốt nên lời, anh lại bình tĩnh phun ra hai chữ: “Hư đốn!”
Buổi chiều hôm sau A Nhĩ mang tài liệu đến cho Từ Di Nhiên ký tên trước khi đến sòng bạc làm việc. Mẹ Cố Dã có hẹn cùng bà Từ đi mua sắm, ở nhà chỉ còn Cố Dã và Từ Di Nhiên, không gian yên ắng đến ngột ngạt.
Từ Di Nhiên trước đó chỉ quen với lối sống trái khoa học ngủ ngày thức đêm, kể từ lúc phát hiện mang thai trở về lối sống lành mạnh liền không quen. Chỉ khi thấy mặt A Nhĩ thì trong lòng Từ Di Nhiên mới được cảm giác an ủi về những ngày tháng tung hoành ngoài xã hội.
Trong lúc Từ Di Nhiên đang ký sổ sách, A Nhĩ nổi máu nhiều chuyện định kể về Lạc Nhân thì Cố Dã đến, trước mặt anh đành nhịn lại. Lần trước ở đồn cảnh sát tận mắt nhìn thấy Cố Dã nổi giận khi ghen, dù có thích chọc ghẹo thì A Nhĩ cũng không nhẫn tâm hại Từ Di Nhiên vào thời điểm này.
Cố Dã từ trên lầu đi đến chỗ Từ Di Nhiên và A Nhĩ ở phòng khách. Anh ngồi xuống cạnh cô, liếc sơ qua mớ giấy tờ dày cộp, lặng lẽ thở dài trong lòng, kể cả khi Từ Di Nhiên nghỉ phép dưỡng thai cũng không thể tạm gác công việc sang một bên.
Rời mắt khỏi Từ Di Nhiên, Cố Dã nhìn sang A Nhĩ, lại nhớ đến bộ dạng của Tu Kiệt đêm qua, anh liền lên tiếng hỏi: “A Nhĩ, dạo này cậu với Tu Kiệt ổn không?”
A Nhĩ có chút ngạc nhiên khi Cố Dã hỏi đến, cậu vẫn điềm tĩnh gật đầu nhưng biểu cảm lại mang sự bất mãn, nghĩ đến thái độ Tu Kiệt suốt thời gian gần đây chỉ có thể thở dài một hơi, ảm đạm đáp: “Mọi chuyện không có gì, trừ việc càng ngày càng lắm lời.”
Dáng vẻ Cố Dã như người trong cuộc, việc Tu Kiệt và A Nhĩ gặp gỡ, tiến tới với nhau cũng một phần xuất phát từ việc Cố Dã và Từ Di Nhiên không muốn bị phá đám, tính ra cả hai cũng có một phần trách nhiệm trong mối quan hệ kia.
Cố Dã khẽ cười, chậm rãi rót trà ra ly đặt đến trước mặt A Nhĩ, đưa ra lời khuyên chân thành: “Cậu quan tâm đến anh ta một chút, anh ta tự khắc nói ít lại thôi.”
A Nhĩ buồn cười lắc đầu, cầm ly trà nhỏ nốc cạn một hơi, từ biểu cảm đến lời nói đều vô cùng khẳng định: “Càng quan tâm, anh ta chỉ thêm cơ hội nói nhiều thêm.”
Từ Di Nhiên ngồi một bên nghe thấy cũng không nhịn được nữa, đặt tập hồ sơ cuối cùng lên chồng sổ sách đã ký. Cô lấy ly trà trong tay Cố Dã uống một ngụm cho thông họng, lên tiếng trách: “Mày không quan tâm anh ta, nửa đêm anh ta lại làm phiền chồng tao.”
“Hả?” A Nhĩ ngớ người nhìn thẳng vào Cố Dã và Từ Di Nhiên ngồi đối diện, biểu cảm hoang mang mơ hồ: “Anh ta tìm anh rể làm gì?”
Cố Dã mặc sơ mi trắng toát lên vẻ thư sinh, bộ dạng ung dung ngồi vắt chéo chân, tựa lưng vào thành ghế, một tay giang ngang đặt sau lưng Từ Di Nhiên. Ngoài mặt anh tỏ ra bình thản, trong lời nói từ tốn lại mang theo ý vu vơ oán trách: “Không có gì, đều là những người đàn ông bị ngó lơ, không nhận được tình cảm nên thấu hiểu tâm trạng, tâm sự vài câu lại phát hiện vài điểm chung trong một cuộc tình...”
“Ông xã!” Từ Di Nhiên nóng lòng ngắt lời Cố Dã, biểu tình của cô hết sức bất đắc dĩ, cố nặn ra nụ cười cứng nhắc biện minh cho hành động trong quá khứ: “Bọn em đều có lý do chính đáng mà.”
Cố Dã ảm đạm “Ồ” một tiếng, ngón cái khẽ gõ từng nhịp trên đầu gối, cố tình thở dài một hơi đầy não nề: “Anh cũng đâu dám nói gì, anh chỉ đang tự than thân trách phận thôi.”
Bầu không khí trở nên gượng gạo, A Nhĩ ngửi được mùi không lành liền lén lút ôm mớ hồ sơ Từ Di Nhiên đã ký tên bỏ trốn khỏi hiện trường. Từ Di Nhiên xoay đầu nhìn A Nhĩ, cậu ra được đến cửa liền quay mặt lại mừng rỡ cười chọc tức, còn cô ở cạnh Cố Dã nước mắt chảy ngược vào trong.
Từ Di Nhiên xoay hẳn người sang Cố Dã, dùng gương mặt vô tội nhìn anh, giọng điệu ỉu xìu phân bua: “Ông xã, chẳng phải đang nói chuyện Tu Kiệt với A Nhĩ sao, đột nhiên lại lôi chuyện cũ ra trách em?”
“Anh đâu có trách em.” Biểu cảm Cố Dã vẫn cực kỳ bình thản, nhưng lời nói như đang không ngừng ám chỉ sự vô tâm của Từ Di Nhiên: “Chỉ là qua chuyện hai người họ, anh lại nhớ đến chuyện chúng ta, từ đó nhớ lại tủi thân một mình phải chịu.”
Từ Di Nhiên dở khóc dở cười, tiến người gần đến người Cố Dã, bàn tay hư hỏng mon men luồn dưới áo anh, nụ cười trên mặt dần thiếu đứng đắn, buông lời gạ gẫm: “Đều là lỗi tại em, em đền cho nhé?”
Cố Dã hướng mắt nhìn điệu bộ gian tà của Từ Di Nhiên, anh nhếch môi cười lạnh, vòng tay ôm cổ cô ép chặt vào ngực mình, nghiêm mặt đe dọa: “Suốt ngày suy nghĩ linh tinh, em không sợ dạy hư con sao?”
Từ Di Nhiên không ngần ngại lắc đầu, gương mặt tràn trề tự tin như nắm chắc phần thắng, dõng dạc tuyên bố: “Anh đừng lo, con chúng ta lựa chọn đầu thai vào bụng em, chứng tỏ nó cũng là dân chơi.”
Nét mặt Cố Dã lập tức cứng đờ, hoàn toàn chịu thua với lý lẽ của Từ Di Nhiên. Đến tận giây phút này, anh mới hiểu được ý nghĩa của những lời nhận xét, khen ngợi rằng anh thật dũng cảm khi yêu được Từ Di Nhiên.