“Tuyết Nhu, Tuyết Nhu...”
Hoắc Anh Tuấn dường như không nghe thấy gì, ngấu nghiến hôn cô, như thể đây là nụ hôn sinh ly tử biệt cuối cùng giữa hai người.
Khi đến, Khương Tuyết Nhu, cũng có chút sợ hãi, không biết phải làm sao.
Mãi cho đến khi cô cảm thấy nghẹt thở thì anh mới chịu buông cô ra và dùng hết sức ôm cô vào lòng.
“Tuyết Nhu, anh có chuyện phải đi.” Hoắc Anh Tuấn nói nhỏ vào tai cô.
Khương Tuyết Nhu cũng ngẩn người một lúc, toàn thân thả lỏng, giọng nói lạnh lùng:
“Được rồi, anh mau đi đi, vừa hay tôi cũng không muốn mỗi ngày phải nhìn thấy anh.”
“Anh sẽ về sớm nhất có thể” Hoắc Anh Tuấn khẽ cắn vào tai cô.
Cơ thể cô như có dòng điện chạy qua, nhưng cô không thể đẩy anh ra được.
“Chờ anh.”
Hoắc Anh Tuấn buông cô ra, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô hơn mười giây, sau đó xoay người rời khỏi phòng tắm.
Khi nghe tin công ty sẽ phá sản, một số cổ đông lớn tiếng mắng mỏ:
“Hoắc Thị, tất cả chuyện này là do anh gây ra. Lẽ ra trước đây anh không
nên bỏ ra nhiều tiền như vậy để phát triển chip, giờ lại làm khổ cả chúng tôi.”