Hoắc Anh Tuấn cắn răng hung ác cảnh cáo. Đôi mắt lóe lên sự hung ác rét lạnh còn có chút mờ mịt không nên nên làm sao.
Lời cô nói giống như cây đao vậy.
Mấy ngày nay, cô luôn thuận theo anh, cô luôn tĩnh lặng khiến cho anh nghĩ cô đã quen. Không ngờ tới hôm nay anh mới hiểu chỉ có một phía tình nguyện.
Nghĩ đến nếu như cô rời đi khỏi cõi đời này, Hoắc Anh Tuấn bị sự khủng hoảng làm cho u mê, thậm chí miệng nói những lời kia cũng không ngăn cản.
"Khương Tuyết Nhu, nếu như em dám làm thế, tôi sẽ để cho những người bên cạnh em, bạn bè em đều sẽ chôn theo em”
“Anh là đồ điện, đồ ma quỷ” Khương Tuyết Nhu phát ra những lời nguyền rủa độc ác: “Tôi nguyền rủa anh sớm muộn gì anh cũng có một ngày bị bạn bè xa lánh, không có bất kỳ người nào ở bên cạnh. Tất cả mọi người đều sẽ chán ghét anh, phỉ nhổ anh. Công ty của anh cũng mất đi, anh cái gì cũng không có.”
“Em cứ chửi đi. Em có mắng ác độc đến thế nào anh cũng không buông tayl
Hoắc Anh Tuấn cố nén con tim bị thương cảnh cáo: “Nếu lần này em không có thai, vậy lần sau. Một tháng không được thì hai tháng. Cho đến khi nào em có thai thì mới ngưng. Anh có đủ thời gian hầu hạ em”
Anh nói xong liền sải bước đi ra ngoài.
Lúc rời đi còn nghe được tiếng đập đồ điên cuồng bên trong, còn có âm thanh phụ nữ khóc nức nở.
Anh tràn đầy đau khổ, thậm chí ngay cả hốc mắt cũng không tránh khỏi nóng lên.
Bị người phụ nữ mình yêu thương nguyền rủa.
Aizz, anh cũng nghĩ tới buông tay. Nhưng khi thấy cô cùng Lương Duy Phong ở cùng một chỗ, anh thà đời này kéo cô vào địa ngục.
Trong thư phòng, Hoắc Anh Tuấn ngồi trên bàn rót một ly lại một ly rượu
chát.
Trước kia anh không thích uống rượu và hút thuốc. Nhưng bây giờ chỉ có những thứ này mới có thể khiến anh bình tâm.
Điện thoại di động reo lên, anh nhẩn nghe máy, bên kia là âm thanh sốt ruột truyền tới.
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn mờ mịt nhìn cô.
Trước đây anh nghĩ lợi dụng tấm chip liền có thể dẫn Hoắc thị leo lên vị trí đứng đầu toàn cầu. Như vậy sẽ không có bất kỳ ai có biện pháp đem cô từ tay anh dẫn đi.