Thì ra, cô không phải là không có đã cho anh cơ hội, cô cũng không phải là không có từng mềm lòng.
Nhưng bởi vì đêm hôm đó anh ở Lư Sơn, anh không chút do dự bỏ lại cô mà rời đi, cho nên đã bỏ lỡ.
Hoắc Anh Tuấn a Hoắc Anh Tuấn, anh rốt cuộc vì Nhạc Hạ Thu, đem người đàn bà đã từng yêu anh này tổn thương sâu sắc biết bao.
" Hoắc Anh Tuấn, tôi biết anh sẽ không bỏ rơi không quản Nhạc Hạ Thu, sau này chúng ta chính là đối thủ"
Khương Tuyết Nhu rút tay minh về cũng không quay đầu lại rời đi.
" Tuyết Nhu, đừng đi. " Hoắc Anh Tuấn muốn đuổi theo lần nữa, nhưng vết thương sau khi phẫu thuật đã nứt ra, màu tươi thấm đẫm đồng phục bệnh nhân, mỗi bước một anh đi, vết thương giống như bị đao cửa ra vậy, đau đến sắc mặt như giấy trắng.
Nhưng mà anh vẫn là muốn nói cho cô biết, anh không muốn làm đối thủ của cô, anh muốn cô làm vợ mình, bạn gái mình, anh không muốn xen vào chuyện của Nhạc Hạ Thu nữa.
Nhưng thân thể đã không cho phép anh đi lên nữa.
Anh đau té lăn trên đất, anh ngẩng đầu, trong tầm mắt mơ hồ, thấy Khương Tuyết Nhu ở phía xa quay đầu nhìn anh một cái, nhưng ánh mắt rất lạnh nhạt, cô không có nghĩ qua muốn quay trở lại, sau đó là rời đi.
Cô đi.
Kia là sợ gặp mình trên y phục đều là máu tươi, thấy mình đau muốn té xíu, cô cũng không quay đầu lại, thậm chí ngay cả cuống cuồng, lo lắng, hay sợ cũng không.
Hốc mắt anh lần nữa đỏ lên.
" Cậu cả Hoắc, vết thương anh nứt ra." Bên tai quanh quẩn giọng nói lo lắng của Ngôn Minh Hạo: " Bác sĩ, tới đây nhanh lên một chút."
Rất nhanh, có người đem anh đưa lên giường, đưa đến phòng cấp cứu lần nữa vá lại vết thương.
Anh để cho bác sĩ đừng tiêm thuốc tê cho anh.
Vết thương đau đớn, có lẽ lòng cũng sẽ không đau như vậy nữa.
Khương Tuyết Nhu mua chút thức ăn trở về trên lầu.
Ông cụ Diệp đã từ phòng cấp cứu đi ra, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà người vẫn là chưa tỉnh.
Bà cụ Diệp ưu tư không tốt cảnh cáo Diệp Gia Thanh: " Nếu như không phải là mày đem cổ phần bán đi, vậy sau này mày liền không còn là con trai tao nữa, cũng không cần trở về nhà họ Diệp nữa."
Đáy mắt Diệp Gia Thanh thoáng qua quặn đau, không trả lời, chẳng qua là để cho bác sĩ chữa bệnh thật tốt cho ông cụ Diệp, sau đó mang Khương Tuyết Nhu chuẩn bị rời đi.