" Chuyện thứ ba, anh bức bách tôi ly dị, anh muốn cùng Nhạc Hạ Thu kết hôn cũng được đi, nhưng vì cái gì để cho Trình Nhã Thanh xé quần áo của tôi? Đúng vậy, anh là giúp tối báo thù, có thể anh lý không hiểu người bị áp ở dưới sàn nhà, quần áo từng chút một bị xé ra đó là loại đau khổ cùng khó chịu như thế nào, anh là đem sự tôn nghiêm của tôi quăng xuống đất chà đạp"
" Chuyện thứ tư, thì càng khỏi phải nói, chuyện Lục Thiên Bảo cái này, Nhạc Hạ Thu bị bắt cóc, ở Lư Sơn vào lúc hơn nửa đêm anh liền bỏ lại tôi chạy đi, tôi đã cầu xin anh không cần đi, nhưng mà anh cứ vô tình như vậy mà đi.
Lục Thiên Bảo là người nhà của tôi, nhưng mà anh là làm sao đối với cậu ấy như vậy, anh đem ngón tay của cậu ấy chém đứt cầm đi lấy lòng Nhạc Hạ Thu, Hoắc Anh Tuấn, anh không cảm thấy mình rất kinh khủng sao?"
Kinh khủng?
Anh kinh khủng?
Hai tay Hoắc Anh Tuấn đang run rẩy.
Nếu như không phải là cô từng chút chuyện một đếm ra, anh cũng sắp quên mình đối với cô đã làm nhiều chuyện tồi tệ như vậy.
Anh rõ ràng cũng không phải là một người tàn nhẫn, chẳng qua là ở trong chuyện có mặt cô, luôn là có thể dễ dàng biến thành một con ma quỷ.
" Tuyết Nhu, thật xin lỗi, anh sau này cũng sẽ không thế nữa, anh thề... "
"Anh đừng nữa thề, anh trước kia thời điểm cùng tôi ở chung với nhau, anh cũng cam kết dễ nghe biết bao a, nhưng mà ở chung một chỗ mới bao nhiêu ngày"
Khương Tuyết Nhu mặt đầy chán ghét: " Hoắc Anh Tuấn, là anh để cho tôi biết, miệng của anh, vĩnh viễn cũng không thể tin tưởng được, bởi vì cũng không ai biết anh một giây sau sẽ trở mặt lúc nào"
" Anh sẽ không trở mặt, anh bảo đảm." Hoắc Anh Tuấn không biết làm sao bắt lấy ống tay áo cô: " Em không phải đã nói muốn báo thù anh cùng Hạ Thu sao, không phải nói muốn cướp anh đi sao, để cho Hạ Thu thống khổ sao, anh cho em cơ hội này."
Dù là bị cô sau này hành hạ đau đến không muốn sống, anh cũng không muốn cùng cô tách ra.
Giờ phút này Hoắc Anh Tuấn, giống như một đứa trẻ không ai giúp vậy, chỉ muốn để cho cô cho mình thêm một cơ hội nhỏ.
" Cảm ơn, tôi không muốn cơ hội này"
Khương Tuyết Nhu nhìn cái bộ dạng hết sức muốn giữ mình lại của Hoắc Anh Tuấn, nếu như là trước kia, cô sẽ cảm thấy rất sung sướng.
Hoắc Anh Tuấn, anh đã từng khinh thường tôi như vậy, cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ có thời điểm sợ đáng thương như vậy.
Nhưng mà cô không thừa nhận cũng không được, để cho anh lại lần nữa yêu mình quá trình này, cô cũng bị thương. " Tại sao, em không muốn báo thù anh sao?"
Hoắc Anh Tuấn vì mình cảm thấy buồn cười, cao cao tại thượng như anh lại đi tới hôm nay.
Nhưng mà anh sợ hơn chính là, khi cô đối với mình ngay cả trả thù cũng không muốn làm, cũng không có ý nghĩa nữa, thật là đáng sợ.
Khương Tuyết Nhu rủ xuống lông mi thật dài: " Hoắc Anh Tuấn, tôi cũng là một con người, trước kia trong quá trình cùng anh tiếp xúc, khi biết được anh cùng Nhạc Hạ Thu mấy năm này không có phát sinh qua quan hệ, khi anh cõng tôi đi lúc ở Lư Sơn, tôi không phải là không có giao động qua.