Khương Tuyết Nhu vội vàng ôm lấy cô bé, nhìn nước mắt của Hiểu Khê, cô tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Cũng không phải là chúng tôi chọc anh. Anh đối với chúng tôi nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì? Có bản lãnh thì anh đi tìm Nhạc Hạ Thu đi! Mỗi lần như vậy cũng chỉ biết trợn mắt to tiếng đối với tôi, anh cút đi cho tôi. Tôi mang Hiểu Khê đi chơi là được rồi, không cần anh chăm sóc”
Cô nói xong ôm lấy Hiểu Khê đi vào trong sân chơi.
Hoắc Anh Tuấn bị bỏ lại não nề nắm một quyền, nhìn bóng dáng hai người càng đi càng xa, anh sải bước dài nhanh chóng đuổi theo: “Hiểu Khê là cháu gái tôi, nếu con bé đi chơi cũng là cùng tôi đi chơi”
“Bác, con không muốn, bác quá hung dữ.” Hiểu Khê không chút lưu tình quay mặt cự tuyệt.
Hoắc Anh Tuấn mặt đầy cam chịu, không thể làm gì khác hơn là ôn nhu nói: “Hiểu Khê, bác mới vừa nãy không phải cố ý... ”
“Bác, con không muốn bác nói xin lỗi con, mà là nói xin lỗi với dì Khương í” Hiểu Khê nói nghiêm túc.
Hoắc Anh Tuấn liếc Khương Tuyết Nhu một cái, lại thấy cô vẫn cứ đi về phía trước, căn bản không muốn. nhìn thấy dáng vẻ của anh chút nào.
Trong lòng anh buồn bực không thôi.
Hiểu Khê khích lệ nhìn anh: “Thầy giáo nói biết lỗi rồi, dũng cảm nói xin lỗi mới thật sự là nam tử hán” Hoắc Anh Tuấn: "...".
Đối mặt với ánh mắt hồn nhiên của con nít, làm cho anh cảm thấy giống như không nói xin lỗi chính là không phải là một nam tử hán vậy.
Anh yên lặng thở dài, níu cánh tay Khương Tuyết Nhu lại, đè thấp giọng mở miệng: “Xin lỗi, tôi gần đây tâm tình không tốt, mới vừa rồi nói chuyện quá lớn tiếng, cô đừng so đo với tôi”.
Khương Tuyết Nhu nghe được lại thấy phiền lòng quay đầu trừng anh. Lúc này, Hiểu Khê còn nói: “Dì Khương, dì hãy tha thứ cho bác con đi. Thật ra thì bác rất đáng thương, một người tuổi đã lớn rồi còn thất tình. Dì nhìn bố con so với bác ấy nhỏ hơn, nhưng bác ấy lại con nít giống như con vậy.”
Vô hình chung, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy giống như lại bị một dao hung hãn cắm vào tim. Cả gương mặt tuấn tú cũng xanh mét.
Nếu không phải ban đầu anh vô tình đẩy một cái, đứa con của anh bây giờ cũng có thể lớn như Hiểu Khê rồi.
Nhưng bây giờ là có khổ không nói ra được.
Khương Tuyết Nhu nhìn hình dáng cam chịu đau khổ của anh, trong lòng lại cảm thấy đau: “Được rồi. Dì nể mặt Hiểu Khê nhà chúng ta. Dì cũng sẽ không so đo với bác con nữa. Nhưng mà nếu như bác con còn muốn theo chúng ta thì phải ra tiền đi”
Nói xong, cô dắt Hiểu Khế ngồi lên trên trò chơi phi cơ.
Hoắc Anh Tuấn chỉ có thể đi theo sau lưng hai người bọn họ, Khương Tuyết Nhu ẵm Hiểu Khê ngồi lên phi cơ, anh đếm tiền ở phía dưới nhìn.
Thời điểm Hiểu Khê cùng Khương Tuyết Nhu chơi xe đụng, anh đếm tiền ở bên ngoài nhìn.
Cho tới sau này thời điểm ngồi trên trò chơi đu quay cao chọc trời, Khương Tuyết Nhu để cho anh chơi với Hiểu Khê, cô sợ độ cao.
“Cái trò đu quay cao chọc trời này có cái gì đáng sợ chứ, con cũng không sợ” Hiểu Khê không đồng ý, Hiểu Khê là muốn cùng ngồi chung với cô, còn thuận đường đem Hoắc Anh Tuấn cũng kéo vào.
Trong chiếc ghế nho nhỏ chở ba người, Hoắc Anh Tuấn ngồi một bên, Hiểu Khê và Khương Tuyết Nhu ngồi một bên.