Anh cho rằng dù Nhạc Trạch Đàm không bồi thường, thì người có tấm lòng tốt như Nhạc Hạ Thu cũng sẽ bồi thường, dù sao cô ấy ở trước mặt mình vẫn luôn cảm thấy áy náy.
Khương Tuyết Nhu mặc kệ anh ta, xoay người đi vào phòng bếp để nấu ăn.
Hiểu Khuê ngồi trên sofa coi TV, chi một chốc sau mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra.
Buổi trưa Hoắc Anh Tuấn không ăn cơm, bụng bị kích thích kêu lên.
Hoắc Anh Tuấn nhìn trên bàn có món thịt kho tàu, sườn heo chua ngọt, cảm thấy quen thuộc không thể giải thích được.
Khương Tuyết Nhu lấy cho Hiểu Khuê một bát cơm, Hoắc Anh Tuấn không trông cậy cô sẽ lấy cho mình, vì thế anh đã tự mình đi lấy cơm, vừa mở nồi cơm ra thì phát hiện không có cơm ở trong đó.
“Khương Tuyết Nhu, cô không nấu cho tôi sao?” Mắt anh trừng lớn.
“Anh nói không muốn ăn mà, hơn nữa tôi chỉ đồng ý nấu cơm cho Hiểu Khuê. Không có đồng ý với anh, đã ba giờ chiều rồi, anh Hoắc còn chưa ăn cơm sao?” Khương Tuyết Nhu ôm ngực.
Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi: “Tôi mang con bé đi tìm cô, làm sao có thời gian ăn cơm được?”
“Xin lỗi, lúc anh đói bụng có thể đi tìm Nhạc Hạ Thu, tôi không có trách nhiệm” Khương Tuyết Nhu nghiêm túc gắp miếng sườn heo xào chua ngọt ngon nhất cho Hiểu Khuê, sau đó còn gắp cá cho con bé, còn cao xương cá từng miếng một.
Hai má của Hiểu Khuê ăn mà phồng lên, giống như một con sóc.
Sau khi nuốt hết rồi, Hiểu Khuê mơ hồ nói: “Đồ ăn của dì làm rất ngon”
Hoắc Anh Tuấn: "..”
Đúng là rất ngon, cho nên bây giờ anh cũng muốn ăn.
Hiểu Khuê có thể nghe được tiếng lòng của anh, có lòng tốt gắp cho anh một miếng thịt kho tàu: “Con thích nhất là món thịt kho tàu, bác nếm thử đi”
Sau khi Hoắc Anh Tuấn nếm một miếng, cảm thấy tất cả sự thèm ăn trong bụng đều bị móc hết ra ngoài.
Thật sự là ngon.
Quả thật có thể ăn được tám bát cơm.
Nhưng sau khi Hiểu Khuê gắp cho anh một miếng thì không để ý đến anh nữa.
Anh phải tự mình lấy một đôi đũa để gắp.
Không có cơm, nhưng cũng có thể ăn một chút thịt.
Vốn dĩ Khương Tuyết Nhu không nấu nhiều, hai bố con đều có sở