Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng khởi động xe, qua kính chiếu hậu thấy Hiểu Khuê rúc vào trong lồng ngực của Khương Tuyết Nhu.
Giờ phút này, anh mới hoảng hốt cảm thấy họ giống như một nhà ba người, anh đưa vợ con đi mua đồ.
Loại cảm giác này khiến anh không ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy lồng ngực được lấp đầy.
Ở ghế sau, Khương Tuyết Nhu đang kề tại Hiểu Khuệ nói nhỏ: “Đồ nhóc con này, con không sợ bị lộ sao?”
“Sẽ không đâu mẹ à, bọn họ đều tin rằng con là con gái của chú” Hiểu Khuế nhỏ giọng nói: “Buổi sáng người phụ nữ xấu xa đó tới công ty tìm ông bố cặn bã, con không thích cô ta nên con đã lừa bố đi ra ngoài. Mẹ ơi, con đã giúp mẹ báo thù rồi.”
Khương Tuyết Nhu dở khóc dở cười, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Con gái tinh ranh của mình thật là thông minh: “Được rồi, con tránh xa người phụ nữ đó một chút. Con còn nhỏ, không hiểu con người rất xấu xa, mẹ không muốn mất con”
“Sẽ không đâu ạ, ông bố cặn bã đó rất thích con, con nhất định sẽ làm cho ông ấy thích con hơn người phụ nữ xấu xa kia” Hiểu Khuê chắc chắn nói.
Nghe vậy Khương Tuyết Nhu nghiêm túc nhìn cô bé: “Hiểu Khuê, không phải con rất thích Hoắc Anh Tuấn sao?”
“Cũng được, trông rất đẹp trai, nhìn không cay mắt”
Đôi mắt của Hiểu Khuê sáng lấp lánh, bộ dạng kai rõ ràng là rất thích.
Khương Tuyết Nhu: "..."
Ôi, mắt nhìn của con gái cô đúng là tùy tiện mà, chỉ xem bề ngoài, để ý đến giá trị nhan sắc, không thèm để ý đến phẩm chất, sau này phải giáo dục con bé cho thật tốt mới được.
Sau khi đến siêu thị, Khương Tuyết Nhu lấy một cái xe đầy, muốn bỏ Hiểu Khuê ngồi lên.
Nhưng mà Hiểu Khuệ quá nặng, cô ôm nửa ngày cũng không bỏ vào được, mãi đến khi Hoắc Anh Tuấn vươn tay tới, sau khi vững vàng đón lấy, mới bỏ Hiểu Khuê vào xe đẩy một cách dễ dàng.
Cô liếc nhìn cánh tay của anh, Hoắc Anh Tuấn chú ý đến, khóe môi cong lên: “Đàn ông mạnh hơn”
Khương Tuyết Nhu mỉm cười. “Đúng vậy, sức rất lớn, nếu không lúc trước sẽ không bị anh đẩy ngã”
Nụ cười nơi khóe miệng của Hoắc Anh Tuấn dần biến mất.
Anh biết cô nói chuyện ba năm trước đây, anh đẩy ngã cô, sau đó đứa nhỏ cũng không còn.
Giữa hai lông mày, một luồng khí lạnh tràn ra.
Hiểu Khuê ngây thơ không biết hỏi: “Bác à, tại sao bác lại đẩy dì Khương, trước đây hai người có quen biết nhau sao?”
“Đâu chỉ là quen biết, trước kia bọn dì... rất quen thuộc với nhau là đằng khác” Khương Tuyết Nhu nói đầy ẩn ý.
“Ô, con biết rồi, hai người đã từng yêu nhau” Hiểu Khuê chợt nhận ra.
Khương Tuyết Nhu nghẹn họng.
Hoắc Anh Tuấn không dám tiếp tục giao tiếp với bọn họ, nhanh chóng đổi chủ đề, nhìn đông nhìn tây nói: “Sườn mua ở đâu?”
“Còn có chocolate, con cũng muốn mua” Hiểu Khuê đột nhiên chỉ tay vào phía trước nói.
“Không được, sẽ bị sâu răng” Khương Tuyết Nhu hoàn toàn từ chối.
“Bác ơi, con muốn ăn chocolate” Hiểu Khuê bĩu môi dễ thương với Hoắc Anh Tuấn.
“Được, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao” Hoắc Anh Tuấn dung túng chiều chuộng cô bé vô điều kiện.
Khương Tuyết Nhu đau đầu, cô cảm thấy nhất định Hiểu Khuê sẽ bị bọn