Sau khi Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, cô không thể làm gì khác hơn là phải nói với hai nhóc nhà mình: “Cơ thể ông ngoại các con không thoải mái, bây giờ mẹ phải đến bệnh viện một chuyến, hai con ngoan ngoãn ngồi trong nhà đợi mẹ nuôi về được không?
“Mẹ, chúng con có thể đến thăm ông ngoại không? Hiểu Lãnh nhướn mày nói.
“Bây giờ không phải lúc, hơn nữa sức khỏe ông ngoại không tốt, cũng không có thời gian nói chuyện với các con, đợi vài ngày nữa đi”
Khương Tuyết Nhu sau khi trấn an hai đứa nhỏ liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Trên đường, cô gọi điện thoại cho Lâm Minh Kiều, nói cô ấy về sớm một chút.
Sau khi Khương Tuyết Nhu rời đi.
Hiểu Khuê liền nhấc băng ghế nhỏ ra ngoài, leo lên ngang với tầm của tủ trước mặt, lấy chút quà ăn vặt ra: “Haha, thật ra em đã sớm biết mẹ giấu quà vặt ở chỗ này rồi, mẹ cứ nghĩ là em không biết ư”
Hiểu Khuê ném một bọc khoai tây chiên cho Hiểu Lãnh: “Anh có ăn không?”
“Anh không ăn mấy thứ đồ ăn rác trong quảng cáo, hạ thấp trí thông minh” Hiểu Lãnh liếc em gái một cái, không hiểu sao con bé có thể thích ăn thứ này như vậy, rõ ràng là mẹ không như thế, nhất định là giống Hoắc Anh Tuấn.
Cậu suy nghĩ một chút rồi mở máy tính ra, đánh hai chữ Hoắc Anh Tuấn vào.
Trong chốc lát bên trong liền hiện lên một khuôn mặt đàn ông lạnh đẹp đẽ cao quý, người đàn ông đó mặc tẩy trang màu đen được cắt may thủ công, ánh mắt sâu thẳm.
Hiểu Khuê ăn miếng khoai tây rồi xích lại: “Oa, đẹp trai quả à, còn đẹp trai hơn so với chú Lương, sau này em nhất định phải tìm một người bạn trai đẹp như thế”.
“Đây là Hoắc Anh Tuấn” Hiểu Lãnh liếc đứa em một cái: “Mẹ đại khái cũng vì có ý nghĩ giống như em mới bị lừa gạt đến thương tích đầy mình”
"Ông bố cặn bã?” Hiểu Khuê trợn to hai mắt.
Hiểu Lãnh nhẹ giọng ừ một tiếng: “Trên báo nói tháng sau ông ta kết hôn, cưới người phụ nữ tên là Nhạc Hạ Thu, Nhạc Hạ Thu trông như vậy này.”
Nói xong nhanh chóng tìm một tấm hình của Nhạc Hạ Thu.
Hiểu Khuê cắn chặt cái miệng nhỏ nhắn: “Xấu xí thật đấy, còn không đẹp bằng một nửa mẹ, ánh mắt của ông bố cặn bã quá kém”
“Ừ” Hiểu Lãnh nheo mắt: “Mẹ bị bọn họ làm tổn thương, chúng ta nên báo thù cho mẹ”
“Được được, anh nói xem nên báo thù thế nào? Hiểu Khuê hứng thú hỏi.
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền ra tiếng động lạ, có người tới!
Hiểu Lãnh thầm than “không ổn rồi”, nhanh chóng khép máy tính lại, kéo Hiểu Khuê chạy thật nhanh vào trong phòng.
Tròng mắt cậu đảo quanh một vòng, đem Hiểu Khuê giấu vào trong vali, kéo khóa từ bên trong, hai người co lại thành một đoàn.
Hiểu Khuê co ro nín thở rất không thoải: “Anh làm gì thế, nhất định là mẹ nuôi quay lại... Um..."
Lời còn chưa nói hết, liền bị Hiểu Lãnh dùng một tay bịt miệng lại.
“Im miệng, mẹ nuôi không có chìa khóa” Hiểu Lãnh vừa mới thấp giọng nói xong, cửa bên ngoài liền bị người ta dùng sức đá Âm một tiếng. Ngay sau đó, có thanh âm của người đàn ông xa lạ vang lên.
“Anh Thái, không thấy người, nhưng đèn vẫn sáng”
“Sẽ không phải trốn đi rồi đấy chứ.”
“Tìm một chút.”
Mấy tiếng bước chân đi vào phòng ngủ, lật tung toàn bộ tủ quần áo, gầm giường để tìm.
“Anh Thái, không có ai”.
Ánh mắt của người nói chuyện nhìn qua một lượt rồi rơi vào cái vali nhỏ bên cạnh tủ treo quần áo: “Sẽ không phải trốn trong này đấy chứ”
Hắn ta đang muốn lại kiểm tra, người tên anh Thái liền đạp cho hắn một cái lộn nhào: “Đồ óc heo, hành lý nhỏ như vậy mà giấu được người sao?
Dừng một chút, anh ta nhìn xung quanh rồi nói: “Được rồi, đập hết nơi này.”
Vừa nói xong anh ta trực tiếp dùng côn thép trong tay đập lên vali...