“Wc công cộng mà vừa rồi thấy cô hôn cũng vui vẻ lắm đấy” Tống Dung Đức nháy nháy mắt: “Phải để cho người ta cởi quần áo xong rồi mới lấy rượu hắt lên người người ta chứ, không lẽ cô thích loại cảm giác kích thích này?”
Nghe vậy, giám đốc phòng ăn và tổng giám đốc Hàn đều nhìn Lâm Minh Kiều bằng ánh mắt cổ quái, thật không ngờ hình dáng xinh đẹp mà nội tâm lại phóng khoáng như vậy.
“Có cái đầu nhà anh” Mặt Lâm Minh Kiều đỏ lên vì tức.
Tổng Dung Đức càng nhìn càng hả dạ, cặp mắt đào hoa mơ màng chợt lóe lên: “Được rồi, có mấy lời tôi cũng không muốn nói nhiều, dẫu sao dáng vẻ tới bây giờ đã có thể chứng minh tất ca."
“Bệnh thần kinh” Lâm Minh Kiều mắng anh ta một câu rồi xoay người rời đi.
“Haiz, chuyện về cách điều chế có suy nghĩ thế nào” Tống Dung Đức mặt dày mày dặn kêu với theo phía sau.
"Anh nằm mơ đi” Lâm Minh Kiều trực tiếp đi mất, tổng giám đốc Hàn cũng theo sau.
Người vừa biến mất, Tống Dung Đức lập tức nhảy mũi một cái, thân thể run run rống với trợ lý bên ngoài: “Tương Nam Bảo, mau cởi áo khoác của cậu đưa cho tôi”
Mẹ nó, sắp rét chết anh ta rồi.
Cơm cũng chưa ăn.
Tương Nam Bảo im lặng cởi áo khoác ra đưa cho anh ta: “Tổng giám đốc Tổng, chuyện cách điều chế nói thế nào rồi?”
“Nói cái rắm, lời còn chưa kịp đề cập đến người phụ nữ đó đã bắt đầu động thủ”
Tống Dung Đức lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Bên tổng giám đốc Hàn giao cho cậu, bất kể dùng biện pháp gì cũng không được để bọn họ ký được hợp đồng trong hôm nay, tôi phải về tắm đã”.
Quay về biệt thự, sau khi tắm xong, Tổng Dung Đức càng nghĩ càng giận, trực tiếp gọi cho Quý Tử Uyên: “Đang ở đâu đấy, tâm tình tôi không tốt, đi uống hai ly đi.”
“Chỗ cũ, tôi đang ở cùng với Anh Tuấn”
Sau khi anh ta chạy tới, liền phát hiện ra Hoắc Anh Tuấn và Quý Tử Uyên: “Sao chỉ có hai người, không kêu Thang Nhược Lan và Nhạc Hạ đi cùng à?”
Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn lặng im chìm trong bóng tối, biểu tình trên mặt anh khiến cho người ta không đoán ra.
Quý Tử Tuyên ngẩng đầu cười nhạt: “Làm sao mà phải mang phụ nữ tới, haiz, miệng cậu sao thế, hiếm thấy nha, đây là bị phụ nữ cắn à?”
Nghe vậy, Hoắc Anh Tuấn ngẩng đầu lười biếng nhìn anh ta một cái.
Tổng Dung Đức tức giận: “Đâu chỉ miệng, cậu nhìn tại tôi đi, còn bị cắn chảy máu đây này, tôi cũng hoài nghi kiếp này Lâm Minh Kiều là chó đầu thai thành đấy, vừa tới liền lấy một chai rượu hắt lên trên người tôi từ trên xuống làm tôi lạnh thấu tim”
“Đúng rồi, Tử Uyên, cậu phải kiểm tra cho tôi đi, phía dưới tôi đau cực kỳ, vừa mới bị Lâm Minh Kiều đá một cái. Anh Tuấn à, loại cảm giác đau này của cậu coi như tôi đã thấu hiểu rồi”
Anh ta vừa nói vừa xích tới.
Quý Tử Uyên chê cười liếc anh ta một cái: “Cút, ông đây không phải là bác sĩ nam khoa, có điều cậu yên tâm, lần trước Anh Tuấn bị đá đến mức đi bộ cũng không đứng thẳng được, sau đó không phải đã không sao rồi à, tôi thấy cậu không nghiêm trọng như cậu ta đâu”
Tổng Dung Đức nói lầm bầm: “Vậy tôi yên tâm rồi, Lâm Minh Kiều này không hổ là chị em. thân thiết của Khương Tuyết Nhu, ra chiêu đều giống nhau, sẽ không phải là mấy năm này cùng bái một thầy đấy chứ?
“Có lẽ thế” Quý Tử Tuyên ý vị sâu xa nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái.
Hoắc Anh Tuấn đốt một điếu thuốc nữa, nhớ tới dáng vẻ tức giận của một người nào đó, không tự chủ được mà nhếch mép lên cười.
“Anh Tuấn, cậu cười cái gì? Tổng Dung Đức hỏi.
“Không có gì” Hoắc Anh Tuấn mím môi dưới, vốn đang bực mình muốn ra ngoài thả lỏng chút, kết quả lại bị Tống Dung Đức làm cho rối tung, lòng càng phiền hơn.