“Lão Hoắc, đây là lần thứ hai cậu vì người đàn bà kia chỉ trích tôi” Tống Dung Đức cũng tức giận: “Ninh Nhạc Tuyền là em gái Nhạc Hạ Thu, Hạ Thu không có ở đây, tôi làm như vậy là cũng muốn bảo vệ người nhà cô ấy".
“Đúng vậy, tôi cũng cho là cậu nghĩ như vậy, cho nên vì Nhạc Hạ Thu mà tôi buông tha cho cậu một lần cuối cùng này, đây cũng là giới hạn cuối cùng của tôi.
Còn nữa Nhạc Trạch Đàm những năm này làm bao nhiêu chuyện ác! Bốn năm gần đây cậu ta nháo nhào xảy ra án mạng, tất cả tội chứng chỉ hướng về anh ta, tôi vì ra mặt cãi kiện cho anh ta mà bị cả nước Nguyệt Hàn này chỉ trỏ, chuyện này làm tôi thống hận nhất khi làm nghề này, thối lui khỏi giới luật sư, những năm này tôi mặc cho Giang Thư Hằng giết tôi, cậu không phải là không biết"
Tổng Dung Đức trầm mặc.
Hoắc Anh Tuấn nắm chặt tay Khương Tuyết Nhu: “Tôi bảo vệ Nhạc Trạch Đàm bốn năm trời, thậm chí nhà họ Nhạc bị người nhà họ Nhạc chèn ép, tôi cũng xuất thủ dạy dỗ, nhưng là lại vì thế mà huyên náo dẫn đến hôn nhân của mình cũng xảy ra vấn đề, người dù sao cũng phải nhìn về phía trước, tôi không thể nào cả đời vì Nhạc Hạ Thu đã ra đi, mà đối với Tuyết Nhu không công | bằng"
Tống Dung Đức không cam lòng cắn răng: "Đây chính là tình yêu cậu đã từng nói với Nhạc Hạ Thu hay sao, tại sao lại như vậy."
"Cô ấy đã chết, có lẽ... Cậu so với tôi yêu cô ấy hơn"
Tống Dung Đức thân thể chấn động một cái, cậu ấy lại biết.
"Nếu như đã là anh em của tôi, mong cậu sau này đối với vợ tôi tôn trọng một chút."
Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại, đối diện nhìn chằm chằm vào Khương Tuyết Nhu hoàn toàn ngây ngẩn người.
Đầu óc cô bây giờ rất loạn.
Cô đã từng nghe nói qua Hoắc Anh Tuấn được coi như luật sư đứng đầu đất nước Nguyệt Hàn, chợt im hơi lặng tiếng, thì ra là bởi vì Nhạc Trạch Đàm.
Còn nữa, Tổng Dung Đức thích Nhạc Hạ Thu?
Cái câu chuyện cẩu huyết gì đây.
“Tuyết Nhu, sau này anh sẽ vì em, buông xuống những chuyện trước kia, chúng ta nhìn về phía trước được không?” Hoắc Anh Tuấn nói nghiêm túc.
Khương Tuyết Nhu trong chốc lát có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh rút tay về, cô bây giờ thật không biết câu nào của anh là thật câu nào là giả.
“Không quan trọng, chúng ta còn có nhiều thời gian” Hoắc Anh Tuấn đứng lên: “Em làm công việc trước đi, anh không quấy rầy em nữa."
Anh nói xong, cài cửa lại rời đi.
Sở Minh Khôi cũng vẻ mặt đau khổ đi theo phía sau Hoắc Nhã Lam: “Tôi biết cậu một mực trách tôi và mẹ của cậu ở chung một chỗ, không thích tôi cũng bình thường, nhưng là người nhà họ Sở là vô tội, Hoắc Anh Tuấn, coi là chú cầu cậu, bỏ qua cho Sở thị đi."
“Minh Khôi, ông chớ cầu nó” Thấy đàn ông mình yêu làm một bộ dạng thấp kém, tim Hoắc Nhã Lam đau lòng một trận.
Hoắc Anh Tuấn khóe miệng nghiền ngẫm: “Chú Sở, dù là trách tôi nhiều chuyện, tôi bình thường thấy rất nhiều trà xanh là đàn bà luôn tỏ thái độ đáng thương, đây là lần đầu thấy trà xanh nam giả bộ đáng thương, thật là thú vị."
Sở Minh Khôi nho nhã gương mặt tuấn tú cứng đờ.
Hoắc Nhã Lam cũng sắp giận điên lên: “Miệng mày sạch một chút, chú Sở từ trước cho tới nay ở trước mặt tao nói tốt cho mày không ít, vốn là khoảng thời gian này tao còn đối với mày có chút mềm lòng, bây giờ mới phát hiện tạo đã suy nghĩ nhiều, mày chính là lạnh lùng vô tình, không nhân tính."
Hoắc Anh Tuấn ôm ngực: "Tại sao không ai hiểu cho tôi, hai mươi nghìn tỷ, đúng là những năm này Hoắc thị cùng Sở thị hợp tác nhiều hạng mục mà kiếm được, tôi chỉ là dựa trên giấy tờ tính toán rõ ràng, là Sở thị bọn họ chưa đưa cho chúng ta, tôi đòi lại tiền cho Hoắc thị lại còn phải bị chửi, mẹ, tôi làm như vậy cũng là vì lợi ích Hoắc thị"
“Hoắc thị không cần loại này lợi ích, hai nhà Hoắc Sở chúng ta vốn là thân thích, những hạng mục này đều là tao năm đó cố ý nâng đỡ nhà họ Sở mà đưa ra quyết định, chuyện này ông nội mày cũng biết chuyện...".
“Vậy mẹ có thể đi tìm ông nội tôi, tới tìm tôi làm gì?” Hoắc Anh Tuấn khóe miệng nhếch lên giọng đầy mỉa mai.
- ----------------------