Anh Tuấn thật lòng thích em....
Cô nhất thời đóng băng, trong lòng ập tới một trận bão táp
“Nhận được chưa, anh mới đổi tên trên điện thoại của em”Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn cô một cái.
“Anh muốn làm gì?” Khương Tuyết Nhu mơ hồ.
“Học em"
Khương Tuyết Nhu chợt nhớ tới trước kia lúc mình theo đuổi anh, còn lấy một cái tên là “Vừa gặp đã yêu Tuấn”
Lúc ấy cảm thấy không có gì, nhưng mà sao bây giờ nhớ lại bỗng nhiên mặt đỏ tới mang tai, rất mắc cỡ. Khi đó là mình ăn trứng cái gì phát điên rồi hay sao. “Nhìn trong tin nhắn đi” Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở.
Khương Tuyết Nhu run rẩy mở ra nhìn một cái: Nếu như tù chung thân là yêu em cả đời, anh cam tâm tình nguyện nhận trừng phạt.
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu họ nhẹ một tiếng: "Thích không?"
Làm một luật sư, đây là dùng luật pháp để có thể nghĩ tới lời tỏ tình lãng mạn nhất đích hay sao.
Khương Tuyết Nhu sờ trán anh một cái.
“Em làm gì?".
"Xem một chút anh có lên cơn sốt hay không.”
Hoắc Anh Tuấn sắc mặt tối sầm: “Đủ rồi, em có biết vì muốn làm những thứ này anh đã dành thời gian cả đêm đó, đối với anh mà nói, chỉ nhiêu đây thời gian cũng đủ để anh thu vào cả trăm tỷ bạc."
Khương Tuyết Nhu trong lòng khinh bỉ.
Ý là vì cô mà làm trễ nãi anh hơn thu vào hơn trăm tỷ.
“Được rồi, ai bảo vì em là vợ anh cơ chứ”Hoắc Anh Tuấn đem hộp cơm thu lại: "Buổi tối về sớm một chút, anh ở nhà nấu cơm cho em"
"Cám ơn, không cần, tôi đã hẹn Tiêu Nhi đi làm SPA"
Hoắc Anh Tuấn cau mày, quay đầu, vừa muốn mở miệng, Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh: “Tôi biết anh lại muốn ngăn cản tôi chơi với cô ấy, còn phải nói cô ấy nói xấu, xin lỗi, cô ấy bây giờ chính là bạn tôi, ở trong mắt tôi, cô ấy trượng nghĩa, hào phóng, hiền lành, không kiểu cách, rất nhiều ưu điểm"
Hoắc Anh Tuấn thật muốn đẩy cô rồi gõ đầu một cái: "Anh thấy em chính là bị cô ta tẩy não, người phụ nữ này không đơn giản như vậy."
"Tôi cam tâm tình nguyện bị cô ấy tẩy não, anh có ý kiến gì?” Khương Tuyết Nhu tự cười châm biếm: "Có phải anh lại phải gọi người anh em tốt của anh đến dạy bảo tôi hay không"
"Em có ý gì?” Hoắc Anh Tuấn cau mày.
“Lần trước, tôi chỉ là nói anh bảo Ninh Nhạc Tuyền rời đi, người anh em Tống Dung Đức liền không kịp đợi tìm tới công ty mắng tôi” Khương Tuyết Nhu ôm ngực, mặt đầy châm chọc: “Hôm nay tôi cùng Nhạc Tiêu Nhi đi chơi với nhau, đoán không chừng bọn họ cũng sẽ khuyên tôi ly dị với anh."
Hoắc Anh Tuấn ánh mắt hơi trầm xuống.
Anh cũng không biết chuyện này.
"Anh nhanh đi đi, đừng tới quấy rầy tôi nữa, tôi cũng không muốn lại bị huynh đệ anh mắng tôi đầu óc có bệnh, bọn họ nói không chừng còn cảm thấy tôi nhiều chuyện, dẫu sao để anh có thể để ý tới tôi, đó là vinh hạnh của tôi, tôi hẳn đã biết đủ."
Khương Tuyết Nhu vừa nói vừa mở văn kiện ra.
Hoắc Anh Tuấn chân mày nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi, Quý Tử Uyên nghĩ như thế nào anh không biết, nhưng Tống Dung Đức đúng là như cô nghĩ vậy.
Khương Tuyết Nhu: "..."
Chuyện tốt thì chẳng nói gì. Chuyện xấu thì cái gì cũng có thể chụp lên trên đầu cô.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn, thấy gương mặt tuấn tú của anh trở nên căng thẳng đen kịt, khó hiểu buồn cười.
“Không phải vậy, là chính tôi làm"Hoắc Anh Tuấn thật muốn đem cái tên này đi phanh thây: “Đừng dài dòng, tôi hỏi cậu, cậu lần trước tới tập đoàn Hồng Nhân tìm Khương Tuyết Nhu gây phiền toái?"
“Người đàn bà kia cáo trạng, xong chưa... "
Hoắc Anh Tuấn ánh mắt càng ngày càng lạnh: “Cậu cùng cô ấy nói cái gì?"
“Không nói gì nhiều, không nhớ, dù sao thì tôi chính là cảnh cáo cô ấy đừng nhằm vào Ninh Nhạc Tuyền, đừng tưởng rằng trở thành Hoắc phu nhân thì ngon...."
"Tống Dung Đức... "Hoắc Anh Tuấn cắn răng từng chữ từng câu cắt đứt lời anh ta: “Tôi cùng Khương Tuyết Nhu gây gổ là chuyện của chính chúng tôi, không tới phiên cậu tới lắm mồm, ngoài ra, nếu như cậu không yên lòng về Ninh Nhạc Tuyền như vậy, cậu đem cô ấy nhận lấy đi, tôi sẽ để cho cậu chăm sóc cô ấy thoải mái"
- ----------------------