Khương Thái Vũ chỉ cảm thấy người này có điểm quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ tới, nhưng lúc này chủ tịch Diêu liền đứng dậy nói: “Giám đốc Trịnh tổng, không phải nh ở Thanh Hải sao, hôm nay rảnh rỗi thế nào mà tới được công ty.
Khương Kiều Nhân sắc mặt cứng lại, lập tức hiểu được người này là vị cổ đông tên Trịnh Xuyên rất ít khi xuất hiện tại công ty.
Chẳng qua ông ta cũng chỉ nằm trong tay 10% cổ phần mà thôi, sao có thể so với 60% cổ phần của bố cô được. Hơn nữa, Khương Thái Vũ hiện giờ đã là chủ tịch hội đồng quản trị rồi.
Cô ta hoàn toàn không để Trịnh Xuyên vào mắt, không chút khách khí cất tiếng châm chọc: “Đương nhiên cổ đông của công ty có thể tiến vào, nhưng không thể dựa vào vị trí cổ đông này mà có thể đem loại rác rưởi gì vào cũng được.
Cô nói xong liền đưa mắt liếc nhìn Khương Tuyết Nhu một cái.
Khương Tuyết Nhu nhướng mày, châm biếm: “Chị đang nói chính mình sao?” "Khương Tuyết Nhu, cô có phải vẫn còn ngủ mơ chưa tỉnh không?” Khương Kiều Nhân cười lạnh: “Bố tôi hiện giờ là chủ tịch của Hồng Nhân rồi, nơi này tôi muốn tới thì tới, thứ như cô mới không là gì cả.” “Tôi còn chưa hề biểu quyết, sao ông ta có thể trở thành chủ tịch kế nhiệm được.” Trịnh Xuyên chậm rãi nói, kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
Khương Thái Vũ căn bản không để tâm tới Trịnh Xuyên: “Xem ra giám đốc Trịnh không hài lòng với tôi. Có điều, hôm nay công ty đã có tới mười người bỏ phiếu cho tôi, cho dù tính cả phiếu phủ quyết của ông cũng chỉ vô dụng. “Đúng vậy.” Chủ tịch Diêu ngượng ngùng: “Ông Khương Thái Vũ đây đã là tân chủ tịch đây, ai cũng không thay đổi được kết quả này “Ông ấy vẫn là đại cổ đông, nằm trong tay 60% cổ phần, ông so sánh sao được chứ.”
Có người bắt đầu châm chọc.
Khương Thái Vũ sắc mặt kiêu căng: “Giám đốc Trịnh, nếu ông còn làm loạn, đừng trách tôi gọi người đưa ông ra ngoài.” “Ai nói ông là đại cổ đông.” Trịnh Xuyên cười cười: “Ông nhiều nhất cũng chỉ nằm trong tay 30% cổ phần mà thôi”
Khương Thái Vũ nhíu mày: “Người mẹ đã khuất của tôi nằm giữ 60% cổ phần, toàn bộ đều giao cho tôi" “Ông đã nói nhầm rồi.” Trịnh xuyên trực tiếp đem tài liệu trong tay ném trên bàn: “Bà cụ Khương khi còn sống đã lập di chúc, bà ấy đã qua đời, 60% của bà ấy được chia đều cho ông và Khương Tuyết Nhu, mỗi người 30%. Thế nào đây? Ông định không nói không rằng chiếm lấy toàn bộ ư?”
Lời vừa nói ra, toàn trường sôi nổi ồ lên.
Sắc mặt Khương Thái Vũ cùng Khương Kiều Nhân đồng thời thay đổi nghiêm trọng. Chủ tịch Diêu cầm lấy tài liệu, sắc mặt tối sầm: “Đúng là như vậy. Trên đây còn có cả dấu và chữ ký của ông cụ Khương “Không thể nào, không thể nào..
Khương Thái Vũ đập tay vào bàn đứng lên. “Không có chuyện gì là không thể” Khương Tuyết Nhu bước tới nhìn mọi người: “Tôi tin rằng tất cả các vị cổ đông ở đây đều biết Hồng Nhân hơn hai mơi năm trước là do một tay mẹ tôi sáng lập. Tôi chính là con gái của Khương Thanh Thư. Đây là công ty của mẹ tôi. Ông bà ngoại tôi vì Khương Thái Vũ đã nuôi tôi từng ấy năm, đã để lại cho ông ta 30% cổ phần. Nhưng ông ta lòng tham không đáy, muốn độc chiếm toàn bộ” “Mày câm miệng.” Khương Thái Vũ vung tay tát về phía cô, nhưng lại có người nhanh hơn ông ta một bước. Kiều Vỹ bắt lấy tay ông ta, dùng sức vặn ngược, ông ta tức khắc kêu thảm thiết vì đau. “Cô là ai, mau thả tôi ra, nếu không muốn tôi xử đẹp cô." “Nếu tôi còn nhìn thấy ông lại muốn đánh thân chủ của tôi một lần nữa, tôi sẽ đánh gãy tay ông
Kiều Vỹ lạnh nhạt cảnh cáo, sau đó mới buông tay ra. Khương Thái Vũ lui ra phía sau vài bước, tay đều đau tới tế rân.
Khương Kiều Nhân đỡ Khương Thái Vũ, ngạc nhiên nói: "Khương Tuyết Nhu, cô ở đây nói bậy gì đó, chỉ vì tiền bạc làm lóa mắt mà ngay cả bố đẻ mình cũng không nhận sao. Ai mà chẳng biết cô Thanh Thư không hề kết hôn, làm thế nào lại có con gái. Cô đúng là điên rồi.” “Lúc trước chị đâu có nói như vậy. Chính miệng chị đã nói tôi không phải con gái của Khương Thái Vũ.
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu đầy vẻ trào phúng "Huống chi tôi cũng không hề nói bừa, di chúc của ông bà tôi đã viết rõ ràng.
Chủ tịch Diêu một lần nữa bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy, mặt trên có viết, Khương Tuyết Nhu xác thật là con gái của Khương Thanh Thư.