Hội nghị bắt đầu, Khương Thái Vũ trực tiếp ngồi vào phía bên phải chủ tịch Diêu
Chủ tịch Diêu uống một ngụm trà rồi hỏi: “Mọi người đều tới đông đủ rồi phải không?” “Ngoại trừ Trịnh Xuyên, tất cả đều tới rồi.” Ông Trần nói: “Có điều mọi người đều biết ông Tổng không thường xuyên tham gia đại hội cổ đông thường niên. Việc công ty ông ta cũng không tham dự, chỉ nhận cổ tức hàng năm mà thôi.” “Nếu đã vậy, đại hội có thể bắt đầu rồi.”
Chủ tịch Diêu nói: “Tôi hiện giờ đã 70 tuổi, sức khỏe đã không còn như trước. Tôi muốn từ chức, chăm lo cho cuộc sống cá nhân nhiều hơn. Vị trí chủ tịch này cần một người có năng lực thay tôi đảm nhiệm. Vừa đúng lúc bà Khương mới qua đời, 60% cổ phần của bà ấy đã chuyển cho con trai là ông Khương Thái Vũ, từ nay ông ấy chính là cổ động lớn nhất của công ty, được hưởng quyền kiểm soát tuyệt đổi quyền lực"
Các cổ đông trong phòng tức khắc đều hướng nhìn Khương Thái Vũ với ánh mắt ghen tị. Khương Thái Vũ cong cong khỏe miệng, ghen tị thì có ích lợi gì chứ, chỉ ông ta mới có số mệnh may mắn như vậy.
Ông Lưu cười nói: "Ông Khương đây cũng vừa ở độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông, trưởng thành lại có năng lực, chúng tôi cảm thấy ông ấy tiếp nhận vị trí chủ tịch chính là không còn gì có thể tốt hơn. chỉ có hằn có loại này mệnh. "Đúng vậy, chúng tôi tên thành. "Hãy chọn ông Khương đi, chúng tôi không có ý kiến.
Tiếng nói ủng hộ lần lượt vang lên trong phòng hội nghĩ lớn.
Chủ tịch Diêu gật đầu nói: “Vì là một buổi bầu cử nên vẫn phải tiến hành theo quy trình. Mọi người đều giơ tay biểu quyết
Các cổ động trong hội đồng quản trị đều đồng loạt giơ tay, chủ tịch Diêu bắt đầu đếm: “Có tất cả mười lăm cổ đông, mười phiếu ủng hộ. Xem ra vị trí của tôi sẽ để lại cho ông Khương rồi, à, tôi nên gọi là chủ tịch Khương mới đúng.
Khương Thái Vũ vẻ mặt đắc ý đứng dậy: “Nhận được tín nhiệm của mọi người, nếu tôi có thể ngồi vào vị trí chủ tịch, tôi nhất định sẽ dẫn dắt Hồng Nhân đi vào danh sách 300 công ty lớn nhất toàn cầu, hoặc mạnh hơn nữa là vào top 100. Tôi sẽ khiến mỗi năm mọi người đều nhận được hoa hồng nhiều hơn. “Chúng tôi đều tin tưởng anh. Mọi người ào ạt vỗ tay. Khương Thái Vũ cười đến quả thực không khép miệng được, cả người dường như đang bay trên mây.
Trước đây ở Khải Phong, ông ta cũng làm chủ tịch gần nửa đời người, nhưng nếu so với Hồng Nhân, Khải Phong thực chẳng đáng so sánh.
Sau này, toàn bộ người của Thanh Đồng đều phải nhìn sắc mặt ông ta.
Ông ta quay đầu nhìn Khương Kiều Nhân nói: “Ai không giơ tay tán thành, con nhớ kỹ cho bố. Những cổ đông đó không ủng hộ bố, toàn bộ người thân của họ, dọn sạch khỏi công ty này. “Bố, bố yên tâm, con đều nhớ kỹ” Đôi môi đỏ của
Khương Kiều Nhân cong lên: “Bố, vậy hôm nay con có thể nhận chức tổng giám đốc không? Với vị trí tổng giám đốc của công ty bất động sản, con cũng không lạ lẫm gì.” “Ngoan, đợi một lát nữa trong cuộc họp bố sẽ nói
Khương Kiều Nhân cả người cũng kích động tới run rầy, sắp tới cô ta chính là thiên kim đại tiểu thư trị giá hàng chục nghìn tỷ. Đừng nói tới Thanh Đồng, e rằng trong danh sách nhân vật nổi tiếng toàn quốc cũng sẽ có tên cô.
So với Khương Tuyết Nhu lúc này đã chỉ còn là một con kiến mà thôi. “Chủ tịch Khương, hãy ngồi ghế của tôi, chiếc ghế này đã thuộc về ông rồi.” Chủ tịch Diêu đứng dậy: “Đại hội cổ đông cũng sẽ giao lại cho ông chủ trì” “Chủ tịch Diệu, ông quá khách khí rồi.” Khương Thái Vũ ngoài miệng nói vậy, nhưng hai chân đã lập tức đi qua bên cạnh, đang định ngồi xuống.
Cửa lớn phòng họp liền kêu lên một tiếng, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây màu đen, khí thế áp đảo đi đến. Phía sau ông, một người phụ nữ trẻ tuổi đang theo sát. Cô mặc một bộ đồ công sở màu xanh ngọc rất nữ tính, làn da trắng nõn, mãi tóc dài mượt mà xổa trên vai, gương mặt xinh đẹp tỏa sáng đến lóa mắt. Lúc này, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó tràn ngập vẻ kiên quyết, rõ ràng như sắp lâm trận.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Khương Thái Vũ và Khương Kiều Nhân đều đã thay đổi hoàn toàn.
Khương Kiều Nhân lớn tiếng trách mắng: "Khương Tuyết Nhu, cô tới nơi này làm gì, mau cút đi. Đây là phòng họp của Hồng Nhân, ai cho phép cô bước vào. Lập tức biển đi.”
Giọng nói của cô ta kiêu ngạo ương ngạnh, Khương Tuyết Nhu chỉ khinh thường liếc nhìn. Trịnh Xuyên đột nhiên không vui: “Có chuyện gì vậy? Mấy năm nay tôi không tới công ty, thì ra bây giờ ngay cả khả năng đưa một người vào cuộc họp hội đồng quản trị cũng không còn nữa sao?"