"Haiz, cậu đừng cứ im lặng như vậy mà."
Tống Dung Đức bị anh làm cho cảm thấy không yên lòng: "Bây giờ không phải là lúc buồn thương khổ sở, trên người cậu còn dính kiện cáo, nhà họ Sở có ý muốn làm lớn chuyện này, bây giờ bên ngoài đều đang chú ý tới, lần này nếu không phải cậu xảy ra chuyện ở trong đó thì cũng không có cách nào bảo lãnh cho cậu ra ngoài." "Cục cảnh sát đã có lệnh cấm cậu rời khỏi Kinh Đô Quý Tử Uyên than thở: "Hoắc Phong Lang đến cũng là đã xảy ra chuyện gì, sao một người lớn như vậy lại đột nhiên mất tích?"
Tống Dung Đức nói: "Có phải là Hoắc Phong Lang và Sở Minh Khôi cố ý hãm hại cậu, Hoắc Phong Lang thật ra là đã trốn đi."
Hoắc Anh Tuấn nhắm chặt mắt lại, lông mi đen sẫm tạo nên bóng mờ đầy vẻ mệt mỏi: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi có một linh cảm, chuyện này có khả năng liên quan đến Sở Minh Khôi, tâm trạng của Sở Minh Khôi thế nào?"
Quý Tử Uyên nhớ lại: "Lúc gặp mặt ông ta ở cục cảnh sát, ông ta có vẻ như rất tức giận, nhưng... không thấy ông ta đầu buồn bao nhiêu. "Chắc chắn là trốn đi rồi." Tống Dung Đức tức giận nói. "Chưa chắc đâu." Hoắc Anh Tuấn lắc đầu: " Lúc đó
Hoắc Phong Lang bị thương rất nặng, nếu như cậu ta trốn đi, Sở Minh Khôi chắc chắn cũng phải tìm bác sĩ cho cậu ta, nhưng tôi cho người đi nghe ngóng, bên phía nhà họ Sở, thậm chí là người bên cạnh Sở Minh Khôi cũng không có ai đi tìm bác sĩ, tôi nghi là... Hoắc Phong Lang có khả năng thật sự... bị hại rồi."
Nói xong ba chữ cuối cùng, giọng của anh hết sức u tối, thậm chí tim cũng có chút nhói đau.
Tống Dung Đức hết hồn: "Bị ai hại?"
Quý Tử Uyên phân tích: "Tên Hoắc Phong Lang này ngoại trừ bình thường không hợp với lão Hoắc ra thì thật ra cũng không có kẻ thù gì, người muốn hại cậu ta có thể là muốn mượn cái chết của cậu ta để tổng lão Hoắc vào ngục giam.
Dù sao thì người ở khách sạn đều thấy người của lão Hoắc dẫn Hoắc Phong Lang đi, Hoắc Phong Lang mất tích thì cậu là kẻ tình nghi số một, nghĩ lại ở Kinh Đô này lão Hoắc có kẻ thù nào." "Lương Duy Phong?" Tống Dung Đức tặc lưỡi: "Hay là Sở Minh Khôi, Sở Minh Khôi cũng không có khả năng lắm, Hoắc Phong Lang là con của ông ta." "Hiềm nghi của Lương Duy Phong rất lớn." Quý Tử Uyên nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Hai mắt của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhúc nhích, một lúc sau anh cắn răng nói: "Có thể, còn có lần này tìm người ra tay với tôi ở trại tạm giam rất có thể là Lương Duy Phong"
Sau khi anh bình tĩnh suy nghĩ lại, Sở Minh Khôi với anh là kẻ thù trên thương trường, sẽ không ra tay với anh cũng sẽ không đánh chỗ đó của anh, người duy nhất có khả năng thật sự là Lương Duy Phong.
Đối với người tên Lương Duy Phong này, anh vẫn rất bất ngờ.
Ở trong mắt anh, Lương Duy Phong giống như con giun con dế, có thể tùy anh anh giẫm đạp, thậm chí cướp đi người phụ nữ của anh ta, trong một tháng này, ngay cả thả b anh ta cũng không dám.
Nhưng nghĩ kĩ lại, người này thật ra rất khủng bố, bề ngoài thì lịch sự nho nhã, sau lưng không ai biết anh ta đang nghĩ gì, giống như... giống như Sở Minh Khôi trước đây.
Anh bỗng nhiên có chút lo lắng cho Khương Tuyết Nhu, lần trước anh gửi đoạn video kia cho Lương Duy Phong, Lương Duy Phong có khi nào cũng hận Khương Tuyết Nhu không?
Nói không chừng tương lai của Khương Tuyết Nhu chính là Hoắc Nhã Lam của bây giờ. Anh phải nhắc nhở cô một chút mới được, có điều chỉ sợ Khương Tuyết Nhu sẽ không tin tưởng mình. "Tôi sẽ tìm người điều tra Lương Duy Phong, chỉ là hiện tại quan trọng nhất là Hoắc Phong Lang sống phải thấy người, chết phải thấy xác, mặt khác bên phía nhà họ Sở chắc chắn sẽ chống án, tôi sẽ giúp cậu tìm một luật sư giỏi một chút." Quý Tử Uyên nói. "Cảm ơn" Hoắc Anh Tuấn làm sao cũng không ngờ rằng bản thân anh là luật sư giỏi nhất Nguyệt Hàn thế mà cũng có một ngày hãm sâu vào kiện cáo: "Trong lòng tôi đã có kế hoạch ứng phó, nếu thật sự phải cùng nhà họ Sở lên tòa, dưới sự chỉ huy của tôi, tôi sẽ không thua." "Vậy thì tốt.
Trong cửa hàng quần áo nam nổi tiếng.