"Nghĩ kỹ lại, cậu không cảm thấy người này có chút đáng sợ à?" Quý Tử Uyên liếc nhìn hắn một cái: "Chúng ta đều là người ra sức làm ăn trên thương trường, người có thể thành công có ai mà không mưu ma chước quỷ, có lòng kiên định, Lương Duy Phong chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành xí nghiệp đứng đầu Nguyệt Hàn. Tôi nhớ mấy năm trước lúc tập đoàn Kim Tuệ vừa vào Kinh Đô đã bị rất nhiều người xem thường, bắt đầu từ khi nào mà anh ta đã yên lặng đứng vững gót chân ở Kinh Đô, bây giờ mỗi một lần tụ hội quan trọng của giới kinh doanh đều không thể thiếu bóng dáng của người này." "... Đúng thật." Tống Dung Đức bị anh ta nhắc nhở, cả người dường như bừng tỉnh ra. "Hơn nữa... cậu có nhớ ba năm trước, khi Khương Tuyết Nhu vừa mới đến từ thành phố Thanh Đồng, cô ấy là vợ chưa cưới của Lương Duy Phong, sau đó là Hoắc Anh Tuấn giật người từ trên tay của Lương Duy Phong, lần này ngay ngày kết hôn, Hoắc Anh Tuấn lại tới bắt người, quả thật là đánh vào mặt của Lương Duy Phong trước biết bao cặp mắt nhìn chăm chăm, cậu cảm thấy có bao nhiêu đàn ông có thể chịu đựng được." "Đúng vậy." Tống Dung Đức cũng nhớ đến, gật đầu: "Tử Uyên, theo như cậu nói thì tên Lương Duy Phong này thật ra lòng dạ rất thâm sâu, hơn nữa còn có thể duỗi tay vào trong cục cảnh sát, anh ta thật không đơn giản, nếu như anh ta vẫn luôn nhắm vào lão Hoắc, vậy thì thật sự có chút rắc rối rồi." "Càng rắc rối hơn nữa là anh ta âm thầm ra tay, bề ngoài lại không chút biểu hiện."
Trong nháy mắt hai người không ai nói chuyện, mãi đến khi Hoắc Anh Tuấn được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, anh không bị hôn mê thế nhưng mặt trắng bệch như tuyết.
Sau khi vào trong phòng bệnh, bác sĩ tiếc nuối nói: "Chúng tôi vừa mới làm phẫu thuật khâu vá vết thương, nơi đó của anh bị thương rất nghiêm trọng, sau này có còn dùng được hay không thì tôi cũng không thể nói trước được." "Anh là có ý gì, tôi sau này... sẽ không lên được nữa?" Hoắc Anh Tuấn như vừa gặp phải một cú sốc rất lớn. "Cũng không thể nói như vậy, chuyện này... không phải là hoàn toàn không" Bác sĩ liếc mắt thương hại nhìn anh: "Phải duy trì tâm trạng lạc quan."
Hoắc Anh Tuấn giận tới cười.
Mấy câu an ủi này của bác sĩ không phải anh nghe không hiểu
Vì thế nên bây giờ anh chỉ có thể dựa vào việc giữ tâm trạng lạc quan để duy trì? Anh thật ra cũng không phải là một người ham muốn, thậm chí lúc Khương Tuyết Nhu chưa về nước, anh gần như mấy năm cũng không chạm vào phụ nữ.
Chỉ là nếu như anh không được nữa rồi thì sau này anh lấy tư cách gì để đi níu kéo Khương Tuyết Nhu, tìm cô về làm gì, ở vậy sao?
Dường như ông trời cũng không muốn cho anh và Khương Tuyết Nhu quay về bên nhau, đầu tiên là nhà họ Hoắc sụp đổ, bây giờ ngay cả mình cũng không được là do trước đây anh đã tổn thương cô quá sâu, vì thế nên bây giờ phải chịu trừng phạt cô độc đến cuối đời.
Trong chớp mắt anh như mất hết tinh thần.
Lúc đầu còn muốn bất kể như thế nào cũng phải bắt đầu lại từ đầu, vì anh còn trẻ, phải để nhà họ Hoắc trở lại như xưa, như thế mới có sức mạnh và tự tin để giành lại Khương Tuyết Nhu, nhưng bây giờ anh đã mất đi động lực để cố gắng. "Lão Hoắc, cậu đừng như vậy!" Từ trước đến nay Tổng Dung Đức chưa từng thấy Hoắc Anh Tuấn có dáng vẻ như vậy, tên này vẫn luôn ăn trên ngồi trước, thậm chí là kiêu căng làm cho người ta muốn đánh anh, nhưng anh ta phát hiện, trong mắt của Hoắc Anh Tuấn đã không còn ảnh sáng tự tin đó, chuyện con chip bị đánh cắp trước đó cũng không thấy anh lộ ra dáng vẻ mất hết sức phấn đấu như thế này. "Đúng vậy đó, bây giờ khoa học phát triển, cậu xem bệnh tâm thần trước đó của cậu cũng có thể trị hết thì bệnh này cũng có thể" Quý Tử Uyên an ủi anh: "Tôi biết rất nhiều bác sĩ giỏi, cậu phải tin tưởng tôi." "Cám ơn." Hoắc Anh Tuấn cười khổ: "Nếu không phải nhờ có hai người, bây giờ tôi còn ngồi trông cục cảnh sát, không ngờ rằng, Hoắc Anh Tuấn tôi cũng sẽ có ngày hôm nay" "Đều là do phụ nữ làm hại." Tổng Dung Đức không nhịn được nói thầm: "Nếu như sau khi nghiên cứu chế tạo con chíp thành công, cậu không dẫn Khương Tuyết Nhu ra đảo mà vẫn luôn thủ ở nhà họ Hoắc thì cũng nhà họ Sở cũng sẽ không có cơ hội để lợi dụng." "Đừng nói nữa." Quý Tử Uyên nhắc nhở anh ta.
Tổng Dung Đức thở dài.
Hoắc Anh Tuấn im lặng không nói một lời, anh biết những lời Tống Dung Đức nói rất đúng, chỉ là anh không hối hận, nếu có thể quay lại một lần nữa, anh cũng sẽ làm như vậy, chí ít trong một tháng đó anh rất vui vẻ.