Lần cuối Ôn Lý và Diệp Thanh Thời liên lạc là lần cô tới đưa thuốc cho hắn, cả hai gặp nhau không có chút vui vẻ gì nên đã không còn liên lạc với nhau từ lúc đó.
Đột nhiên nhìn thấy tên và số điện thoại của hắn, Ôn Lý có cảm giác xa lạ, thậm chí còn có chút bối rối.
Trước mặt Trần Hạc Chinh, Ôn Lý luôn luôn biết điều, tính tình mềm mềm nhũn nhũn, đó là bởi niềm tin và sự an toàn mà cô cảm nhận được.
Đối mặt với những người khác, đặc biệt là Diệp Thanh Thời, Ôn Lý cũng có sự nhạy cảm của một con thú nhỏ, cô có thể cảm nhận được khí chất nguy hiểm và sự hung hãn mạnh mẽ ở Diệp Thanh Thời.
Cảm giác đó khiến cô khó chịu.
Nhạc chuông điện thoại di động của cô vẫn tiếp tục vang lên, Ôn Lý quyết định làm một con đà điểu, cô nhét điện thoại vào ghế sô pha rồi lấy gối đè lên, sau đó cô đứng dậy cầm quần áo vào nhà tắm.
Một khi đã không nghe thấy, thì chính là không biết.
Lúc Ôn Lý vừa tắm xong, chuông điện thoại đã ngừng reo. Ôn Lý không nhìn xem trong điện thoại của mình có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ. Cô chỉ đơn giản lau tóc bằng khăn tắm và lấy ra một chiếc hộp nhỏ ở góc bàn máy tính. Bên trong có một cái nút và một chiếc bật lửa có số tận cùng là 15.
Ôn Lý dùng khăn giấy cẩn thận lau chiếc bật lửa, sau đó tìm một sợi dây chuyền bạc mỏng, luồn qua khuy áo, buộc vào giữa cổ.
Nút được làm bằng vỏ, tròn và nhẵn, đeo ở xương quai xanh tô lên điểm sáng nhẹ.
Ôn Lý ấn đầu ngón tay lên đó, nhẹ nhàng vuốt ve.
Chiếc cúc áo này, là khởi nguồn cho sự gặp gỡ của cô và Trần Hạc Chinh, cô vẫn cẩn thận giữ gìn. Hôm nay, họ trải qua cuộc hội ngộ tương phùng, cũng phải để cho nó chứng kiến.
Hãy phù hộ cho mình nhé!
Ôn Lý sấy khô tóc, đứng trước gương, dùng ngón tay móc sợi dây chuyền, đưa cúc áo lên môi, nhẹ nhàng hôn lên.
Hãy phù hộ cho mình nhé, hãy giúp mình dỗ dành anh ấy, hãy đưa anh ấy quay trở về, trở về là của mình.
Dọn dẹp xong, Ôn Lý không cảm thấy đói, cũng không muốn làm bữa tối. Cô mở hộp sữa chua không đường, vài lát bánh mì nguyên hạt, ngồi trên chiếc ghế ở quầy bar, chậm rãi ăn uống. Chiếc iPad được đặt bên cạnh, phần mềm âm nhạc đang phát bài hát "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý", với lời bài hát đang nhảy theo từng câu hát.
Hãy giữ bí mật rằng anh yêu em, sẽ không ai biết nếu anh không nói cho em biết.
Ôn Lý cho rằng cách tốt nhất để an ủi người bị tổn thương là đồng cảm với họ.
Nếu bạn nếm trải nỗi đau khổ mà anh ấy đã chịu đựng, bạn sẽ hiểu tại sao anh ấy lại rất căm hận.
Hơi thở của Hồng Tiêu Lý, có nghĩa là tin tức bị đoạn tuyệt.
Trần Hạc Chinh nói rằng bài hát này được sáng tác trong lúc anh hận cô, nhưng đồng thời lại nhớ nhung cô rất nhiều. Khi đó anh đang ở Đức, ở một đất nước xa lạ, trên người đầy rẫy những vết thương, uể oải, đau xót, cảm giác cô độc mãnh liệt cùng với nỗi đau mất mát to lớn khi bị bỏ rơi.
Anh đang vùng vẫy trong vũng lầy giống như ác mộng, đường về bị hủy hoại, tương lai không rõ ràng, anh bị mắc kẹt trong đó, không ai có thể cứu được anh.
Tiếng nhạc văng vẳng bên tai. Nữ ca sĩ chính của ban nhạc Sirius tên là Chung Oanh. Cô ấy có một giọng hát hay và truyền cảm, hát từng lời trong lời bài hát một cách cảm động.
Ôn Lý nghe xong, trước mắt tựa hồ hiện ra một hình ảnh——
Trần Hạc Chinh vừa mới tắm xong, đang mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản. Không có nhiều đồ đạc trong phòng khách, sách, đàn guitar và bản nháp các bản nhạc bị anh tùy ý vứt bỏ lung tung. Anh nhặt mấy bản nhạc lên, lật qua, sửa thêm hai bản nữa, chắc là cảm thấy không hài lòng nên xé thành từng mảnh.
Gió thổi qua cửa sổ đang mở, những mảnh giấy bay tứ tung, giống như một đám tuyết lạ thiếu hơi ấm. Trần Hạc Chinh đứng giữa những mảnh giấy, thật kiêu ngạo và cô độc.
Hầu hết những người sáng tạo đều nghiện thuốc lá hoặc cà phê, Trần Hạc Chinh lại có thói quen rất lạ, anh lại rất thích nhai kẹo cao su, đặc biệt là kẹo cao su vị bạc hà. Anh rất hay viết nhạc bằng tay, những bản nhạc anh viết mang đậm ảnh hưởng khí chất và cảm hứng của anh, ngoại trừ chính anh thì không ai hiểu được. Mỗi bản nhạc anh viết, không có ngoại lệ đều mang hơi thở sảng khoái của bạc hà.
Sau này, khi anh và Ôn Lý ở cùng nhau, anh lại có một thói quen nhỏ khác - ở góc trên bên trái của mỗi bản nhạc đều có chữ "Lý" viết bằng bút mực đen.
...
Bánh mì và sữa chua, cô chỉ ăn được vài miếng rồi không ăn được nữa. Bàn ăn được lau dọn sạch sẽ, Ôn Lý cong lưng, đặt mu bàn tay lên trán, nửa nằm nửa người trên đó, trong lòng có cảm giác chua xót.
Cô không dám nghĩ tới, liệu những bản nhạc vứt rải rác ở Đức và ở các góc của những tờ giấy trắng đó cũng có chữ "Lý" màu đen được viết bằng bút hay không?
Thấy không, Trần Hạc Chinh có quá nhiều thứ để ghét cô, nếu không ghét chắc chắn là điều không bình thường.
Lúc này điện thoại vang lên, Ôn Lý lau mắt, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Phó Nhiễm Ninh. Cô nói tối nay cô sẽ ở lại ký túc xá của trường và không về nhà, bảo Ôn Lý tối nay nhớ nghỉ ngơi sớm.
[Ôn Lý: Mình biết rồi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm nhé.]
Trả lời Phó Nhiễm Ninh xong, Ôn Lý không thoát khỏi giao diện WeChat ngay lập tức. Cô vuốt nhẹ đầu ngón tay lên màn hình, ảnh đại diện của Trần Hạc Chinh hiện ra trong tầm mắt cô. Khi cô bấm vào, vẫn chỉ có sticker trái tim đào nhỏ, từ đó tới bây giờ vẫn chưa nhắn câu nào.
Ôn Lý muốn nói chuyện gì đó với anh, miễn cưỡng gõ một câu, lại thấy không hài lòng liền xóa đi.
Kỳ thật, điều cô muốn nói với anh nhất chính là xin lỗi, nhưng đó cũng là câu anh không thích nghe nhất.
Do dự hồi lâu, liên tục thay đổi, Ôn Lý mới gọi tên anh.
[Ôn Lý: A Chinh]
Trần Hạc Chinh nói buổi tối có cuộc họp, có lẽ lúc này anh ấy đang bận, Ôn Lý không nghĩ rằng anh trả lời cô ngay lập tức.
[A Chinh: Chuyện gì?]
Hộp thoại màu trắng đột nhiên xuất hiện, Ôn Lý có chút kinh ngạc, cảm thấy trong đầu mình có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ câu nào. Sau một lúc bối rối, cô chỉ chọn ra câu quan trọng nhất và trả lời——
[Ôn Lý: Trần Hạc Chinh, em rất thích anh.]
Sau khi câu nói được gửi, Ôn Lý cắn môi, có chút đỏ mặt. Cô cảm thấy mình càng ngày càng vô liêm sỉ.
Trần Hạc Chinh vẫn phản ứng nhanh chóng.
Anh chỉ nói, Ừ.
Có chút lãnh đạm.
Chủ đề dừng lại ở đây, Ôn Lý không biết nên tiếp tục nói chuyện thế nào, nhưng cô cũng không đành lòng bỏ cuộc.
Cô muốn có nhiều đoạn tin nhắn với Trần Hạc Chinh, như trước đây cô với anh ấy đã từng. Kiểm tra đoạn tin nhắn cũ, cô hoảng hốt khi nhận ra cô và anh ấy nhắn tin với nhau rất nhiều.
Điện thoại di động được đặt trên bàn, Ôn Lý chống cằm nhìn chằm chằm vào màn hình, có chút đau lòng không biết nên tìm chủ đề gì để tiếp tục trò chuyện.
Trời đã tối, ngoài cửa sổ có vầng trăng ánh vàng. Đúng lúc Ôn Lý đang định chụp ảnh gửi đi, còn trẻ con nhắn: "Mời A Chinh ngắm trăng", cô vô tình phát hiện dòng chữ "Đối phương đang gõ" xuất hiện phía trên hộp trò chuyện.
Ôn Lý theo bản năng ngồi thẳng dậy, cảm thấy căng thẳng và có chút mong chờ, nóng lòng muốn biết Trần Hạc Chinh định nói gì với cô.
Một lúc sau, một hộp thoại mới xuất hiện trên màn hình.
Ánh sáng trên đầu cô nhấp nháy, độ sáng của màn hình đột nhiên tăng lên.
[A Chinh: Ôn Lý, muốn dỗ hay theo đuổi tôi, không phải cứ nói vài câu êm tai là được.]
Sau một thời gian dài chờ đợi, chỉ nhận được câu như thế.
Ôn Lý không khỏi chán nản nằm ở trên mặt bàn, một tay cầm điện thoại, chậm rãi gõ bàn phím soạn thảo văn bản.
[Ôn Lý: Trần Hạc Chinh, anh thật sự rất nghiêm túc.]
[Ôn Lý: Theo đuổi anh khó quá!]
Lần này Trần Hạc Chinh phản ứng nhanh chóng.
[A Chinh: Ừ]
Ôn Lý nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, coi đi coi lại đoạn tin nhắn mới nãy, đột nhiên cười lớn.
Thật kiêu ngạo!
Trần Hạc Chinh, anh năm nay bao nhiêu tuổi? Thật là con nít.
Tuy nhiên, anh chỉ kiêu ngạo với cô, nếu là người khác, có lẽ anh đã không để ý đến cô.
Cũng giống như trái tim, vòng tay và nụ hôn của anh chỉ dành cho cô.
Nghĩ đến đây, mọi suy nghĩ u sầu trước đó đều biến mất.
Cái gì mà Hồng Tiêu Lý, cái gì mà đoạn tuyệt tin tức, từ đây cô và anh đều đã ở cùng nhau.
Trong khi trò chuyện, iPad vẫn đang phát nhạc, Ôn Lý ngẩng đầu lên thì thấy danh sách phát đã được chuyển qua bài hát "Ấm áp" của Lương Tĩnh Như thể hiện.
"Em sẽ tin bất cứ điều gì anh nói bởi vì em hoàn toàn tin tưởng anh."
...
"Anh quan trọng hơn chính em, và em cũng hy vọng chúng ta sẽ tốt hơn."
...
Ôn Lý nghe một lúc, sau đó vô tình mở thanh menu của phần mềm âm nhạc, chia sẻ "Ấm áp" với bạn bè của mình, rồi nhập nội dung chia sẻ ——
"Hy vọng ai đó có thể nghe được bài hát này, hy vọng ai đó có thể bớt giận".
Bài viết này đã được thiết lập quyền để chỉ Trần Hạc Chinh và một số người bạn thân mới có thể xem được, còn tất cả bạn bè hay đồng nghiệp khác đều không thể xem được.
Sau khi chia sẻ thành công, màn hình iPad quay về giao diện phát nhạc. Vừa lúc Ôn Lý chuẩn bị đi ra ngoài, trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, cô có chút mất tập trung, không nhìn kỹ màn hình ghi chú liền nhấc máy lên, trực tiếp trả lời.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, tựa như có mùi rượu, nói: "Ôn Lý, cô đúng là một con cá vô ơn!".
Một câu nói khiến cho không khí lạnh lẽo mãnh liệt đến mức khiến Ôn Lý ớn lạnh từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.
Diệp Thanh Thời.
Cô trốn rất lâu nhưng vẫn không thoát được.
Trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt, Ôn Lỵ mở cửa kính đi ra ban công, gió thổi tung tóc cô, cùng lúc đó, Ôn Lý lại nghe thấy Diệp Thanh Thi nói: "Tối nay có trò chơi, đến ngồi với tôi đi." ."
Giọng điệu này dường như đang gọi một con thú cưng bốn chân tới.
Ôn Lý cảm thấy bụng hơi đau, có lẽ là bữa tối ăn quá ít. Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trả lời: "Diệp lão sư, bây giờ đã muộn, ngày mai tôi còn phải đi làm, nên không tiện."
Lúc này, giọng nói của cô hơi dừng lại, trước khi Diệp Thanh Thời kịp chế nhạo cô, Ôn Lý đã chủ động nói với hắn: "Hơn nữa, tôi đang theo đuổi Trần Hạc Chinh, làm một việc khiến cho anh ấy hiểu lầm, tôi không làm được. Diệp lão sư, ý kiến của tôi mong anh tôn trọng."
Lời vừa dứt, xung quanh yên tĩnh, điện thoại di động cũng rất yên tĩnh, như không có tiếng thở.
Một lúc sau, Ôn Lý nghe thấy một tiếng cười lạnh.
Không giận dữ, không cuồng loạn, chỉ cười, ngắn gọn và chế giễu.
"Ôn Lý," Diệp Thanh Thời cười nói, "Cô xứng sao?"
Ôn Lý sửng sốt, như bị tát vào mặt. Sự nhục nhã và đau đớn tột độ gần như khiến mắt cô đỏ bừng.
"Anh em Trần gia, một người đứng đằng sau sự thành công của ảnh đế và ảnh hậu, một người là nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng," Diệp Thanh Thời chậm rãi nói, tỉ mỉ như muốn cô phải nghe cho rõ, "Hai người cộng lại có giá trị lên tới hơn 10 tỷ nhân dân tệ. Theo đuổi Trần Hạc Chinh? Ôn Lý, cô xứng sao?".
Lời nói đến mức này, không hiểu sao có cảm giác cầm dao nhìn thấy máu.
Diệp Thanh Thời dường như đã dùng hết sức lực để nhìn Ôn Lý kêu lên đau đớn và khiến cô phải chảy máu.
Chỉ bằng cách này hắn mới có thể thỏa mãn được "Yêu mà không được" đã chôn sâu trong lòng của hắn.
Ôn Lý đặt một tay lên lan can ban công, ngón tay dùng sức nắm chặt, các khớp xương trắng xanh như sắp gãy, mặt lạnh hỏi: "Diệp Thanh Thời, coi thường, chèn ép tôi khiến cho anh cảm thấy vui sao? Cảm thấy rất có thành tựu sao?".
"Coi thường?" Diệp Thanh Thời cười nói, "Chỉ là mấy câu nói thật mà thôi, cái gì mà hạ thấp cô? Là do cô tự ảo tưởng vị trí của bản thân quá cao thôi, tiểu cô nương à."
Ôn Lý không muốn nghe hắn nói những lời kỳ quái nữa, muốn cúp điện thoại.
Diệp Thanh Thời dường như hiểu được suy nghĩ của cô, đột nhiên nói: "Chuyện giữa cô và Trần Hạc Chinh đã không còn là bí mật nữa."
Ngón tay Ôn Lý cứng đờ, động tác tắt điện thoại chậm một bước, làm cho cho Diệp Thanh Thời nhân cơ hội nói tiếp.
" Trần Hạc Chinh vội vã rời khỏi nước, là bởi vì anh ta suýt chút nữa giết chết một tên điên tên là Giang Ứng Lâm, đúng không? Những người biết chuyện này đều coi anh ta như một kẻ hề, mà cô có nhớ Giang Ứng Lâm không?".
Ôn Lý, cô còn nhớ Giang Ứng Lâm không?
Giang, Ứng, Lâm.
Ôn Lý cảm thấy lồng ngực như đông cứng lại, lạnh lẽo và đau đớn. Cơn gió từ cửa sổ ùa vào không ngừng thổi vào người cô, nhịp tim cô vội vã theo gió, chìm xuống điểm thấp nhất.
"Anh ta kết hôn với chị cô, còn sinh ra quý tử, cô một mặt trêu chọc Giang Ứng Lâm, một mặt lại đùa bỡn Trần Hạc Chinh. Kết quả Giang gia nhà tan cửa nát, Trần Hạc Chinh suýt nữa mất đi một cái mạng. Thật sự là một câu chuyện cũ đặc sắc nha."
Bên ngoài cửa sổ kính ban công, ánh đèn thành phố chói lóa. Trên những con đường phía xa, từng chiếc xe nối tiếp nhau chạy qua, những chùm ánh sáng từ phía sau xe trải dài như dải Ngân hà.
Ôn Lý nhìn chằm chằm vào ánh sáng, tầm nhìn đột nhiên mơ hồ, cô chớp mắt nhanh chóng.
"Cô nghĩ rằng Trần Hạc Chinh ở Đức một lòng một dạ với cô sao?" Diệp Thanh Thời khẽ cười, giọng nói của người dẫn chương trình truyền hình Cụ Phong rất dễ nghe, hắn nói "Ca sĩ chính của ban nhạc Sirius – Chung Oanh từng là du học sinh ở Đức, cô ta làm thêm bằng việc hát ở quán bar và được Trần Hạc Chinh chú ý đến. Tiểu thiếu gia trước sau như một, theo đuổi người ta đến oanh oanh liệt liệt, chuyện đó ở thời điểm đó không ai không biết."
Ôn Lý tựa hồ hoàn toàn không có nghe thấy Diệp Thanh Thời nói gì, trên cửa kính có chút sương mù, còn có bóng người. Trong vô thức, cô dùng đầu ngón tay xóa đi hai chữ trên đó——
A Chinh.
Tay cô viết lòng cô.
"Tại lễ trao giải Kim Mạch, chiếc cúp dành cho nhà sản xuất xuất sắc nhất đã được Chung Oanh đại diện cho Trần Hạc Chinh đến nhận." Diệp Thanh Thời nói, "Ôn Lý, trên đời này không có cái gọi là độc nhất vô nhị, thứ mà hắn có thể cho cô, cũng có thể dễ dàng cho người khác."
Từ giờ giải Golden Wheat Awards mình sẽ đổi lại thành giải Kim Mạch cho thuận miệng nhân vật nhé ^^