Đối với Ôn Lý mà nói, điều mà cô không muốn đối mặt chính là nghe Trần Hạc Chinh nói rằng anh hận cô.
Từ "hận" mang âm thanh sắc bén, giống như một thanh kiếm có lưỡi sắc bén, chỉ cần lại gần một chút, cả hai người sẽ bị rỉ máu đến đau đớn.
Máu nhỏ từng giọt, vết thương hằn sâu rất lâu mới lành.
Cằm của Ôn Lý bị Trần Hạc Chinh nắm lấy, cô bị ép ngẩng đầu, đáy mắt có một tầng nước lấp lánh như sao sáng không thể che giấu được, mỗi lần biến hóa đều lộ ra giữa bầu trời mùa hạ, cũng lộ ra trong ánh mắt của Trần Hạc Chinh.
Anh ở trên cao nhìn xuống, đôi mắt nhìn vào mắt cô thật sâu, ánh mắt dường như có nhiệt độ cảnh báo trong khí trời mùa hè.
"Đừng khóc," Trần Hạc Chinh vuốt ve khóe mắt đỏ ngầu của cô, đầu ngón tay lạnh như ngọc, nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn làm em khóc, tôi nói những chuyện này không phải để nhìn thấy em rơi nước mắt, mà là để cho em biết những chuyện em làm tổn thương tôi sẽ khiến tôi vô cùng căm ghét, vậy nên mong em đừng lặp lại những chuyện như thế."
Ôn Lý cố gắng chớp chớp mắt, cố gắng làm mất đi vết nước ẩm ướt trên mắt, đồng thời dùng giọng nói như trẻ con trấn an anh: "Em không khóc." Dừng một chút, cô nói thêm: " Em nhất định sẽ không để cho anh chịu bất kỳ một tổn thương nào, nhất định không bao giờ."
Vẻ mặt của Trần Hạc Chinh dịu đi một chút. Anh thả cằm của Ôn Lý ra, ngược lại nhẹ đẩy bả vai của cô ra.
Ôn Lý nghiêng người, tư thế ngồi không vững cộng ngoại lực tác dụng lên cô không tự chủ được, ngả người về phía cửa xe. Trần Hạc Chinh dường như đã đoán trước được điều đó, động tác rất nhanh, đưa tay về phía đầu của Ôn Lý, trong nháy mắt đầu của Ôn Lý đập vào lòng bàn tay của anh.
Ôn Lý được bảo vệ rất tốt, nhưng các ngón tay của Trần Hạc Chinh lại đập rất mạnh vào cửa sổ tạo thành một tiếng "rắc", tựa hồ rất đau.
Anh không đành lòng nhìn cô khóc, càng không đành lòng để cô bị thương, nên anh chỉ có thể lấy những thứ đau đớn nhất về phần mình.
Thứ tình cảm này thật kỳ lạ, lại khiến cho con người ta phá vỡ nguyên tắc và tôn nghiêm của chính mình.
Vách ngăn giữa hai hàng ghế không hề được kéo lên, tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu có thể nhìn rõ cảnh tượng ở hàng ghế sau, rõ ràng người tài xế này thoáng chốc có phần kinh ngạc.
Chú Vu chứng kiến Trần Hạc Chinh lớn lên, chứng kiến anh mất cha mẹ khi còn nhỏ, cũng chứng kiến anh được sự bảo bọc của Trần Hạc Nghênh mà lớn lên. Thế nhưng, chú Vu chưa bao giờ nhìn thấy Trần Hạc Chinh như thế này.
Hung ác và tàn nhẫn, ấy nhưng lại thâm tình và cố chấp.
Toàn bộ hình dáng giống như một con thú bị mắc kẹt đã tới đường cùng, hết lần này tới lần khác dùng nanh vuốt của mình trồng một gốc cây hoa hồng, dùng răng nhọn làm tổn thương người khác trở thành một lá khiên bảo vệ. Thà làm tổn thương chính mình chứ nhất quyết không để cô gái kia bị tổn hại dù là nhỏ nhất, cam tâm tình nguyện hi sinh tất cả tình cảm và lòng thành kính của mình.
Ôn Lý dựa lưng vào cửa xe, tư thế có chút khó khăn, ngón tay vô thức nắm lấy quần áo quanh eo Trần Hạc Chinh, trên vải xuất hiện những nếp nhăn nhỏ. Trong đầu Ôn Lý nhanh chóng lóe lên mấy suy nghĩ, cô mơ hồ nhớ tới anh có vẻ không thích quần áo bị nhăn nheo, đang định buông tay ra, Trần Hạc Chinh nhận ra ý đồ của cô, nhích lại một chút, cúi đầu nhỏ giọng nói với cô.
"Không sao, em có thể làm những chuyện mà người khác không được", anh nói, "Em có thể làm mọi thứ mà em muốn, tôi không có bất kỳ nguyên tắc nào với em."
Không ai có thể chịu đựng được sự dung túng này.
Ôn Lý cảm giác được hô hấp của mình yếu ớt, không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn anh, liên tục gọi tên anh: "Trần Hạc Chinh."
A Chinh...
Như một lời cầu xin tha thứ, cũng giống như làm nũng.
Trần Hạc Chinh chạm vào tóc Ôn Lý, ngón tay anh dừng lại giữa tóc cô một lúc lâu, anh đột nhiên thở ra một cách nhẹ nhàng, "Dạy lâu như vậy, dẫn đường nhiều đến vậy, rốt cuộc cũng tiến bộ một chút, không còn phải theo tôi mà xin lỗi nữa."
Trước đây, những lúc như thế này, cô luôn nói xin lỗi anh một cách không kiềm chế được, như thể cô nợ anh rất nhiều, cảm giác tội lỗi của cô đã tích tụ đến mức không thể chịu nổi.
"Em biết anh không thích nghe em nói lời xin lỗi," giọng Ôn Lý rất nhẹ, hơi thở yếu ớt, cô túm lấy quần áo bên hông không buông, tiếp tục nói: "Cũng không thích em áy náy hay tự trách, em sẽ cố gắng thay đổi, nên anh hãy tin tưởng em."
Cô bé rất chân thành, háo hức nhìn anh, như thể muốn nói với anh: Trần Hạc Chinh, anh nhất định phải tin em.
Em sẽ không để anh chịu bất kỳ tổn thương nào, xin anh hãy tin tưởng em.
Yết hầu của Trần Hạc Chinh khẽ chuyển động lên xuống, anh càng ngày càng gần, áp trán mình vào trán Ôn Lý, nhỏ giọng nói với cô: "Em có thấy tôi rất xấu xa không? Một mặt nói yêu em, nhớ em, một mặt lại muốn nói cho em biết, tôi thật sự rất hận em."
Người đưa kẹo ngọt là anh, người đưa dao đâm vào cô không chút lưu tình nào, cũng là anh.
Thật mâu thuẫn.
Thế nhưng tất cả tâm tình đều là thật.
Yêu, nhớ nhung, hận thù, anh đều đã trải qua.
Ôn Lý lập tức lắc đầu: "Anh không có xấu, là em không học được cách yêu anh, vậy nên... cho em một chút thời gian, em nhất định sẽ học được. Mặc kệ anh muốn cái gì, em cũng đều cho anh."
Trần Hạc Chinh không nói mà chỉ nhìn cô, trên môi có chút nhợt. Có vài phần lạnh nhạt, nhưng Ôn Lý biết, Trần Hạc Chinh thật sự rất ấm áp, cơ thể, máu, xương cốt, tất cả những gì thuộc về anh đều ấm áp, vẻ ngoài lạnh nhạt bất cần đó đều là anh cố gắng tạo ra.
Anh là người ấm áp nhất mà cô từng gặp, luôn luôn như vậy.
Hai người gần nhau đến mức hơi thở hòa quyện vào nhau, hỗn loạn và thân mật.
Ôn Lý nhìn đôi mắt như sơn mài của anh, ngửi được trên người hơi thở sảng khoái của lá bạc hà, hai má không khỏi đỏ lên, ngay cả cổ đều có màu hồng nhạt.
"Trần Hạc Chinh, em có phải là người không biết điều không?" Ôn Lý chớp mắt, chậm rãi nói: "Em đã nghiêm túc sửa sai."
Trần Hạc Chinh vẫn không nói gì, chỉ có yết hầu trượt lên xuống trong bóng tối, đôi mắt đen tuyền không còn sự lạnh lùng mà thay vào đó là sự im lặng ôn hòa.
"Em có thể hôn anh được không?" Ôn Lý thử thăm dò, dáng vẻ có chút gấp gáp, to gan nói: "Anh ở gần em như vậy, không được hôn thì thật là tiếc!".
Từ "Thật là tiếc" vừa mới dứt, Trần Hạc Chinh cuối cùng cũng bật cười, bị cô chọc mà cười khẽ.
Lòng bàn tay của anh ôm lấy sau đầu Ôn Lý, khiến cô không cách nào trốn thoát, chỉ có thể nhìn vào mắt anh, cố ý hỏi: "Muốn hôn tôi phải không?"
Đôi môi của Trần Hạc Chinh ở trong tầm tay, rất gần, nhưng không có cách nào hoàn toàn chạm vào chúng.
Đuôi mắt Ôn Lý đỏ đến đáng thương, tai không nghe được những âm thanh khác. Không có tiếng còi của ô tô, không có tiếng động, chỉ có tiếng thở và lời nói của Trần Hạc Chinh.
Cô gật đầu, thật ngoan ngoãn, nhẹ nhàng: "Ừ."
"Bởi vì em rất thích tôi," Trần Hạc Chinh cụp mắt xuống, nhìn vào mắt và môi cô, "Em muốn hôn tôi à?"
Giọng điệu trầm thấp và mềm mại của anh khiến xương cốt của cô như bị nghiền nát. Ôn Lý không phải đối thủ của anh. Cô đã bị đánh bại một cách thảm hại.
Cô nhẹ nhàng hô hấp, một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng thoát ra.
Đặc biệt ngoan ngoãn.
Trong xe chật chội, hết thảy thay đổi đều không thể che giấu, bao gồm nhịp tim, hơi thở, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên.
Trần Hạc Chinh nhìn cô và từ từ tiến lại gần, nhưng không đủ gần, chóp mũi của anh dường như chạm vào cô, anh cố tình câu dẫn dụ dỗ cô.
Suy nghĩ của Ôn Lý hoàn toàn hỗn loạn, trong đầu giống như nước chảy ra lấp lánh, vô số bong bóng trong suốt ngọt ngào phun ra.
Ngay lúc cô cho rằng nụ hôn của Trần Hạc Chinh sắp rơi xuống thì anh liền rời đi, liếc ra ngoài cửa sổ xe và nói: "Chúng ta đến rồi."
Về đến nhà, nhà Ôn Lý.
Ôn Lý có chút bối rối. Những bong bóng trong đầu vẫn chưa lắng xuống, vẫn còn hỗn loạn.
Trần Hạc Chinh hoàn toàn buông cô ra, ngồi thẳng dậy, cài lại chiếc cổ áo lỏng lẻo. Anh không cần phải cố tình duỗi thẳng lưng, khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo của anh đã tỏa ra, xa xăm, không có cách nào chạm tới được.
Xe dừng lại, bên ngoài là một khung cảnh quen thuộc với Ôn Lý, bao gồm phòng bảo vệ, biển báo và một số đèn đường cũ kỹ.
Ôn Lý ngơ ngác nhìn những thứ đó.
Trần Hạc Chinh đưa tay tới, sờ sờ tóc cùng gò má của cô, nói: "Tôi định đưa đến nhà hàng mà em thích, nhưng ở trường quay còn có cuộc họp, thời gian không nhiều nên trước mắt chỉ có thể đưa em về nhà."
Vành tai Ôn Lý mềm mại, trắng nõn, Trần Hạc Chinh không khỏi nhéo một chút, lại tiếp tục muốn nhéo thêm, nói tiếp: "Buổi tối đi ngủ sớm, đừng thức khuya, có việc gì thì có thể gọi cho tôi, hoặc có thể gọi cho chú Vu, điện thoại chú ấy không bao giờ tắt máy."
Nói xong những điều cần nói, chiếc xe quay trở lại tĩnh lặng.
Lúc này Ôn Lý mới hoàn hồn lại, tức giận trừng mắt, ánh mắt chứa đầy sự tức giận, tức giận chỉ có thể trừng mắt mà không nói được câu nào.
Bây giờ nên nói cái gì?
Nói Trần Hạc Chinh là một kẻ lừa đảo, cô nói cô muốn hôn anh, anh lại làm hành động mập mờ, rốt cuộc lại không hề hôn cô lấy một cái! Cô còn không nhận được một nụ hôn nào từ anh, anh đúng là một tên lừa đảo!
Những lời như vậy không thể nói trước mặt người tài xế được!
Thật là bực bội!
Ô tô không thể dừng ở cổng khu dân cư lâu được, Ôn Lý vẻ mặt tức giận, đưa tay đẩy cửa.
Cửa xe đã bị khóa, không thể mở được.
Một người dù có tính tình tốt đến đâu thì lúc này cũng phải khó chịu, Ôn Lý không khỏi tức giận nói với anh: "Trần Hạc Chinh, anh có thể đừng bắt nạt người khác được không!"
Cô gái thật dễ thương, ngay cả khi mất bình tĩnh cũng rất dễ thương.
Từ "bắt nạt" mà sử dụng trong mối quan hệ nam nữ, lại cảm thấy có chút tình tứ mơ hồ.
Trần Hạc Chinh thản nhiên nhướng mày, hơi nâng cằm, cố ý hỏi: "Tôi bắt nạt em khi nào? Không phải tôi đã đưa em lành lặn trở về nhà rồi hay sao?"
Ôn Lý bị anh nói một câu, tức giận mà lồng ngực lên xuống, nghẹn mà không thể nói được một câu.
Trần Hạc Chinh nhìn cô, tỏ vẻ sửng sốt, "A, em muốn hôn tôi nhưng mà tôi không cho, đây có tính là bắt nạt không?"
Ôn Lý mặt đỏ bừng, hận không thể cắn chết anh, Trần Hạc Chinh khẽ cười, giơ tay định xoa đầu nhưng cô đã tránh được.
Chú Vu cẩn thận mở khóa cửa vào lúc này, Ôn Lý nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa bước xuống xe.
Trời đã gần tối, phía chân trời đã có ánh hoàng hôn rực rỡ, dưới ánh sáng màu cam ấm áp chiếu sáng làn da trắng như tuyết của cô gái, làn da mềm mại và thanh tú cùng đôi mắt đen láy.
Ôn Lý đóng sầm cửa xe lại, âm thanh tràn ngập tức giận, sau đó bước vào tiểu khu mà không hề quay đầu lại, lại không để ý đến Trần Hách Chính.
Khi cô vừa rời đi, chú Vu vừa cười nói: "Đang yên đang lành, hà cớ gì phải chọc giận người ta như vậy?"
Xe vẫn đang đậu.
Trần Hạc Chinh tựa đầu vào cửa sổ nhìn bóng lưng của Ôn Lý rời đi. Hình ảnh có chút gầy gò cô độc, vòng eo thắt lại rất đẹp, nhưng mà đang rất tức giận nên bước chân đi rất nhanh.
"Tôi đã chết vì cô ấy một lần," Trần Hạc Chinh xoa trán, nhẹ nhàng nói: "Dĩ nhiên cũng phải lấy lại chút lãi chứ."
Bắt nạt cô ấy một chút, coi như cho mình hả giận một chút.
Trừ lần này ra, sao anh nỡ bắt nạt cô lần nào nữa.
*
Lúc Ôn Lý về đến nhà, Phó Nhiễm Ninh vẫn chưa về, phòng khách trống rỗng. Ôn Lý rửa tay, thay quần áo ở nhà, sau đó vào bếp rót cho mình một cốc nước đá, uống một hơi, nhưng vẫn cảm thấy cơn giận vẫn chưa nguôi.
Cô lấy điện thoại di động ra, vốn định gọi cho Trần Hạc Chinh, định nói vài lời tức giận anh. Khi màn hình bật lên, cô nhìn thấy quảng cáo của một app âm nhạc——
Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác vừa tỉnh táo vừa nghiện một người chưa?
Mini-album "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý" do Trần Hạc Chinh sản xuất đã trở thành một hit khắp nơi. Tất cả các bài hát của anh đã được nghe ở nhiều nơi, bao gồm cả taxi, trung tâm mua sắm và thậm chí cả cửa hàng tiện lợi 24 giờ đối diện, thế nhưng cô chưa bao giờ dùng điện thoại để tìm kiếm về nó.
Vẫn không dám, vẫn trốn tránh, vì sợ đau đớn và hối hận.
Bây giờ, đã đến lúc phải đối mặt với nó.
Trên giao diện tìm kiếm của phần mềm âm nhạc, Ôn Lý bấm vào bàn phím, chậm rãi nhập vào - Hồng, Tiêu...
Dừng một chút, cô lại xóa nó đi và nhập vào một cái tên.
---Trần Hạc Chinh.
Tên của anh ấy còn tồn tại trong lịch sử tìm kiếm của Ôn Lý trong một thời gian dài.
Không có nhiều đĩa đơn liên quan đến cái tên đó, đầu tiên là "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý".
Ngón tay Ôn Lý lơ lửng phía trên màn hình, đang định bấm vào thì giao diện đột nhiên thay đổi, có cuộc gọi đến.
Con số đến từ - Diệp Thanh Thời.