Câu nói "Vĩnh viễn em không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa" vừa thốt ra, Ôn Lý dường như nghe phải một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp.
Cô sợ hãi, hai má trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, trên mi còn đọng những giọt nước mắt chưa khô, trông cô vô cùng đáng thương.
Trần Hạc Chinh rũ mắt, đem Ôn Lý nhốt ở giữa người anh với vách tường, cẩn thận quan sát từng biểu tình trên mặt cô, nhìn chằm chằm từng giây từng phút.
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, đôi môi căng mọng vẫn còn vết hằn sâu do vết cắn của anh, chứng tỏ lúc nãy anh dùng lực rất mạnh.
Cố tình muốn làm cô tổn thương.
Cổ Ôn Lý gầy gò trắng nõn, dính vài sợi tóc, khiến cô trông có vẻ yếu đuối.
Không tự chủ được, Trần Hạc Chinh giơ tay lên, dùng ngón tay thon dài và mát lạnh nhẹ nhàng dán vào sau gáy của cô.
Đầu ngón tay anh chạm vào làn da cô, hơi thở của anh tràn ngập mùi thơm của cô.
Bản thân Trần Hạc Chinh cũng không thể biết mình cảm thấy khát hay không. Bên tai ngoại trừ tiếng thở dốc yếu ớt, bên tai không còn nghe được âm thanh nào nữa, ngay cả tiếng mưa ngoài cửa sổ cũng bị chặn lại.
Trong một môi trường hoàn toàn yên tĩnh và bầu không khí đầy hơi nước, anh đã nhốt cô khiến cô không thể trốn thoát được nữa.
Ôn Lý tựa hồ bị nhiệt độ trong lòng bàn tay đông cứng, hơi run lên.
Trần Hạc Chinh cúi đầu, chóp mũi chạm vào Ôn Lý, ngón tay của anh đi theo những đường nét trắng trẻo trên cổ cô, thẳng lên, nắm lấy cằm Ôn Lý, buộc cô phải ngẩng đầu lên.
Đây là một tư thế——
Rất thích hợp để hôn.
Thế nhưng, anh lại không hôn cô. Giống như một sự trừng phạt, không hôn.
Trần Hạc Chinh cụp mắt xuống, trịch thượng nhìn cô, ánh đèn nền khiến đường nét trên khuôn mặt anh tối sầm hơn, anh khàn giọng nói: "Nếu thật sự không bao giờ gặp lại tôi nữa, em có buồn không?"
Ôn Lý vẫn không chịu mở mắt, lông mi càng run rẩy kịch liệt, giống như đang run rẩy.
Cô gật đầu không chút do dự: "Có."
Cảm giác đó không thể diễn tả chính xác bằng từ "buồn".
Đau đớn, thống khổ, cùng với sự tra tấn kéo dài.
Thực sự đáng sợ.
Nói xong, Ôn Lý đưa tay nắm lấy quần áo quanh eo Trần Hạc Chinh, ôm thật chặt.
Hơi thở của cô rất nhẹ, lồng ngực phập phồng chậm rãi, giọng điệu vừa ủy khuất vừa mềm mại nói: "Đừng để em không nhìn thấy anh, đừng.... đưa em về năm năm trước."
Không chỉ Trần Hạc Chinh đã trải qua 5 năm đó trong đau đớn.
Đó là vết sẹo của hai người, đau đến nỗi không ai có thể quên được.
Khi không thể nhìn thấy Trần Hạc Chinh, Ôn Lý có thể làm mình tê liệt, không ngừng ám chỉ bản thân rằng mọi thứ đã trôi qua và cuộc sống phải luôn tiến về phía trước.
Tuy nhiên, khi gặp lại anh, nhìn thấy đôi mắt anh, cảm nhận được hơi ấm khi anh toàn tâm toàn ý yêu một ai đó, tất cả sự tê liệt phút chốc sụp đổ
Trịnh Gia Tuần nói đúng, được Trần Hạc Chinh cưng chiều trong tay, loại cảm giác đó Ôn Lý hiểu được.
Không có được cũng không sao, nhưng hết lần này tới lần khác, chính bản thân cô đã từng có tất cả sự dịu dàng, ôn nhu và tình yêu của Trần Hạc Chinh.
Có những thứ một khi đã có được thì không bao giờ có thể quên được nữa.
Có những người dù chỉ gặp một lần cũng sẽ cẩn thận giấu vào lòng.
Làm sao cô có thể bằng lòng để anh đi, làm sao cô có thể bằng lòng để anh yêu người khác.
Cô không làm được, không những không làm được mà còn sẽ để tâm, ghen tị, thậm chí là đố kị.
Để ý anh ôm lấy Ngũ Nhân Nhân rời đi, để ý việc anh được mọi người ghép với Ngũ Nhân Nhân, họ nói hai người thật xứng đôi.
Xứng cái gì mà xứng! Rõ ràng là không hợp chút nào!
Trần Hạc Chinh là của cô ấy, năm năm trước!
Là cô không tốt, nửa chừng lại vứt bỏ anh.
Vị chua lại dâng lên, Ôn Lý lại muốn khóc, cô dùng tay đẩy tay Trần Hạc Chinh, cố gắng quay đầu để không khóc trước mặt anh, không muốn anh thấy cô thảm hại thế nào.
Trần Hạc Chinh không để cô đạt được mong muốn của mình, ngón tay dùng lực nhiều hơn, ngăn không cho cô quay đầu.
"Thì ra em cũng sợ hãi và buồn bã," Trần Hạc Chinh cố ý đến gần cô, lúc nói chuyện, môi anh cố tình như có như không chạm vào môi cô, nhưng lại không dứt khoát hôn xuống, "Trước đây em không phải rất cứng rắn sao? 'Đã năm năm trôi qua và mọi thứ thay đổi, mình hy vọng anh ấy sẽ tiến về phía trước và không bao giờ nhìn lại' —— những lời này có phải em nói không?"
Ôn Lý lúc này mới mở mắt ra, kinh ngạc nhìn anh, có chút khó tin.
Những lời này quả thực là do cô nói ra.
Hôm đó cô đến Đại học Đồng Án, chính là lúc Trần Hạc Chinh ôm Ngũ Nhân Nhân rời đi, cô ở phòng y tế nói ra, có Phó Nhiễm Ninh ở bên.
Rõ ràng là anh không có ở đó, làm sao anh có thể...
"Làm sao anh biết?" Ôn Lý mở to hai mắt, vẻ mặt có chút choáng váng. Sau đó, cô không biết mình đang nghĩ gì, lại bắt đầu cảm thấy ủy khuất, nước mắt rơi xuống: "Ngày hôm đó, anh rõ ràng đã bỏ đi, còn bế người khác trước mặt em, cũng không để ý gì đến em. Em cũng bị thương vậy, tại sao anh không quan tâm em?"
Vừa nói, vừa rơi nước mắt, trong mắt ngấn nước, vẻ mặt tràn đầy bi thương: "Anh ôm người khác. Năm năm qua em không gặp anh, cũng không dám bước lên ôm anh một cái, vậy mà anh trước mắt em lại đi ôm người khác."
Trần Hạc Chinh mím môi, vẻ ngoài vẫn im lặng, nhưng đôi mày nhíu lại và sự dịu dàng trong mắt đã bộc lộ phần nào tâm trạng thực sự của anh.
Anh nhắm mắt lau đi những cảm xúc không nên bộc lộ, rồi ngập ngừng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô. Anh dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại kìm lại, quai hàm căng thẳng, nhìn từ bên cạnh có một đường nét sắc lạnh.
Ôn Lý khóc lớn, có chút nghẹn ngào, đôi mắt ươn ướt, cũng rất bướng bỉnh.
Cô nhìn vào đôi mắt cụp xuống của Trần Hạc Chinh, đưa tay ra chạm vào hàng mi đen dài của anh, cùng với những đường cong hơi hướng lên ở đuôi mắt anh. Đầu ngón tay dừng ở đó hồi lâu, đồng thời Ôn Lý nhẹ nhàng hỏi: "Anh thật sự, rất thích Ngũ Nhân Nhân sao? Thích tới mức nào? Có bằng lúc anh thích em không?"
Chỉ nói mấy câu, cô nói có chút khó khăn, cảm giác lảo đảo, hơi thở hỗn loạn, trên mặt hiện rõ sự hoảng sợ.
Trần Hạc Chinh dường như luôn rất ổn định, mọi cảm xúc thăng trầm đều bị đè nén dưới đôi mắt đen, ngăn cản người ngoài nhìn thấy gì.
Anh quay đầu lại, dùng chóp mũi cạ vào ngón tay và lòng bàn tay của Ôn Lý, cố ý nói nhỏ: "Em nghĩ thế nào? Liệu tôi có thích em ấy không?"
"Em không biết, cũng không dám đoán." Ôn Lý vẻ mặt bất đắc dĩ, chậm rãi nói: "Anh thích người khác, chuyện này —— em cũng không dám nghĩ tới."
Năm năm sau khi chia tay, Ôn Lý đã nhiều lần mơ thấy Trần Hạc Chinh ở bên người khác. Trong mơ, anh nắm tay một cô gái khác, thờ ơ đi ngang qua cô.
Mỗi lần nằm mơ như vậy, Ôn Lý đều sẽ khóc, lần tệ nhất là khóc đến phát sốt.
Đau, trái tim này rất đau.
Phó Nhiễm Ninh sợ hãi khi nhìn thấy Ôn Lý khóc như vậy.
Trước khi gặp Trần Hạc Chinh, Ôn Lý không thích khóc.
Cô rất ít khóc, nước mắt chỉ khiến cô trông dễ bị tổn thương và dễ bị bắt nạt hơn.
Sau này Ôn Lý yêu Trần Hạc Chinh, cô rất yêu anh, muốn ở bên anh thật lâu nhưng cuối cùng lại mất đi anh.
Cha mẹ cô đã mất, chị gái cô cũng không còn, cô không thể giữ được người mình yêu thương.
Tại sao cô cứ không giữ được, cô đã làm gì sai?
"Em rất muốn giữ anh lại," giọng mũi Ôn Lý rất nặng, nghẹo ngào nói, "Nhưng đối với anh em cảm giác như mình phạm phải sai lầm, từng bước, từng bước, không thể cứu vãn."
Những giọt nước mắt rơi xuống, từng giọt một, như những vì sao phát sáng.
Ôn Lý không ngờ mình có thể khóc nhiều như vậy, nhưng càng cố kìm lại càng không cầm được, cúi đầu lau nước mắt rồi nói tiếp: "Ngày anh bị bệnh phải nhập viện, em có thấy trên hot search, làm em sợ phát khiếp. Lúc chúng ta gặp nhau ở Tứ Xuân* không phải anh rất tốt hay sao, thế nào vừa quay lưng anh đã ngã bệnh? Có phải do bệnh cũ năm năm trước của anh tái phát lại? Em rất muốn đi thăm anh, muốn lo cơm nước cho anh nhưng lại không biết anh ở bệnh viện nào."
*Mình xin đổi tên nhà hàng từ Four Spring sang Tứ Xuân nghe cho nó hay.
"Hơn ai hết, em chỉ mong anh có cuộc sống tốt đẹp, không bệnh tật, khỏe mạnh bình an." Ôn Lý gần như không ngừng khóc, cô chớp mắt, lông mi ướt đẫm, nhẹ nhàng nói: "Nhưng, những gì em làm đều vô ích thì phải."
Lời nói vừa dứt, trong bếp trầm mặc một lát.
Ôn Lý quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng hai người phản chiếu trên cửa kính.
Hai bóng người mơ hồ rất gần nhau, làm ra một không khí thân mật.
Tình hình thực tế không phải như thế này.
Một khi người ta đã yêu, ngay cả một cái bóng cũng có thể gợi lên nỗi buồn vô tận.
Ôn Lý nhẹ nhàng thở ra, gọi tên anh: "A Chinh, xin lỗi."
Vì những tổn thương đó, vì sự chia ly lâu dài, vì quá khứ.
Cô phải gánh lấy cảm giác tội lỗi vì điều này.
Nghe được lời xin lỗi, vẻ mặt của Trần Hạc Chinh không hề thay đổi. Anh cau mày, mím chặt môi, trong mắt hiện lên những cảm xúc sâu sắc, giống như những cơn sóng dữ sau cơn bão đi qua.
Ôn Lý khóc quá lâu nên giọng khàn khàn, cúi đầu ho khan vài tiếng.
Trần Hạc Chinh thở dài, giọng nói trầm thấp, có chút bất đắc dĩ, nhưng gần như là không đành lòng.
Ôn Lý đang cúi đầu bình tĩnh lại, lòng bàn tay bỗng nhiên ấm áp, có người nắm lấy tay cô.
Trần Hạc Chinh đã học piano từ khi còn nhỏ, ngón tay của anh đặc biệt đẹp, thon dài, nước da trắng lạnh, ngay cả các khớp xương cũng thanh tú, mọi bộ phận đều sạch sẽ không tì vết.
Anh đặt lòng bàn tay mình lên mu bàn tay của Ôn Lý, vòng những ngón tay quanh người cô rồi nắm lấy.
Ôn Lý nhất thời không kịp phản ứng, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, khóe mắt hiện lên một vệt đỏ tươi.
Trần Hạc Chinh không nói gì, chỉ nắm tay Ôn Lý, dẫn cô đến phòng ăn thông với nhà bếp, kéo ghế cho cô ngồi.
Từ phòng bếp đến phòng ăn chỉ cách mấy bước chân, trong khoảng thời gian này Ôn Lý không ngừng nhìn hai người nắm tay, tựa hồ không hiểu sự tình, không thể tin được.
Cô ngập ngừng uốn cong các đốt ngón tay, Trần Hạc Chinh nhầm tưởng rằng cô sắp thoát ra nên anh lại siết chặt tay hơn.
Chặt đến mức đau đớn, như sợ cô sẽ bỏ chạy.
Cách trang trí của nhà ăn cũng chủ yếu là tông màu trắng xám, sạch sẽ, tinh tế. Trên chiếc bàn gỗ dài có những chân nến, vài cây xanh và vài chiếc cốc thẳng tắp.
Ôn Lý ngồi xuống vẫn có chút căng thẳng, Trần Hạc Chinh cụp mắt nhìn cô, sau đó buông tay, quay người bước đi.
Khoảnh khắc anh quay người, Ôn Lý vô thức nắm lấy cổ tay của Trần Hạc Chinh.
Lòng bàn tay của cô áp vào da cổ tay anh, nhích xuống một chút rồi quay trở lại lòng bàn tay anh, sau đó, năm ngón tay xuyên qua khe hở giữa các ngón tay anh, trở thành mười ngón đan vào nhau.
Tiếng mưa bên ngoài dường như yên tĩnh hơn, nhà ăn cũng yên tĩnh hơn.
Trần Hạc Chinh đứng, cao hơn rất nhiều, Ôn Lý ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen láy trong veo của anh, thì thầm: "Anh đừng đi."
Cả giọng nói và vẻ mặt của cô đều đáng thương.
Đủ để làm tan nát trái tim của Trần Hạc Chinh hoàn toàn.
Anh buộc mình phải đứng vững, không để lộ quá nhiều cảm xúc dao động, dùng giọng bình tĩnh nói với cô: "Tôi đi hâm lại sữa cho em, giọng em đã khàn rồi."
Cuối cùng, anh nói thêm: "Tôi sẽ không rời đi nữa."
Đừng sợ, anh sẽ không để em ở đây một mình nữa đâu.
Anh đã quay về, ở ngay bên em, không rời.