Người dịch: Chuk chuk
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
"Đing" một tiếng, thang máy đã đến.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, giống như chiếc hộp Pandora, rất nhiều thứ hắc ám và mạnh mẽ được phóng ra, ở trong không khí, ở trong hơi thở, nặng nề đè nén nhịp tim.
Thiết kế của khu chung cư này là mỗi thang máy lên một tầng là một căn hộ, xung quanh bốn bề đều yên tĩnh.
"Cô có thể đi theo tôi," nói xong lời này, Trịnh Gia Tuần quay đầu lại, nhìn bộ móng tay mới của mình dưới ánh sáng, "Cũng có thể đi theo cái thang máy này đi xuống, ra khỏi khu chung cư, rẽ phải năm trăm mét, chỗ đó có một tàu điện ngầm. Đừng nói tôi không giúp cô, tôi đã cho cô một cơ hội rồi đóooooo."
Cô còn cố ý kéo dài âm cuối với giọng điệu nũng nịu khiến người ta buồn nôn.
Ôn Lý ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Gia Tuần trong gương, gương mặt với nét cười thoáng quá, khiến cho người khác mất hồn.
Cửa thang máy sắp đóng lại, Trịnh Gia Tuần giơ tay ngăn lại, cô đang định đi ra ngoài thì nghe thấy một giọng nói trầm tĩnh phía sau, bởi vì giọng điệu hơi nhẹ nhàng nên có vẻ hơi mềm mại.
"Tôi chưa bao giờ không trân trọng anh ấy. Ngược lại, không ai trân trọng anh ấy hơn tôi."
Lời còn chưa dứt, Ôn Lý đã vòng qua Trịnh Gia Tuần, đi ra khỏi thang máy trước mặt cô.
Ôn Lý rất gầy, bước đi nhẹ nhàng, tóc giữa ống tay áo có mùi thơm dịu nhẹ. Cô đi ngang qua Trịnh Gia Tuần, mái tóc buộc nửa đầu hơi xõa xuống, tóc đen được chăm sóc cẩn thận. Cổ trắng như tuyết, thon dài, nhìn từ bên cạnh như một đường nét đẹp đẽ và tao nhã.
Vào nhà chỉ có một cửa, không cần lo lắng nhận sai, Ôn Lý đi tới gần, không chút do dự nhấn chuông.
Trịnh Gia Tuần ở phía sau, đầu ngón tay vẫn cầm chìa khóa xe, xoay chìa khóa phát ra tiếng lạch cạch.
Khi chuông cửa reo lần thứ hai, Trịnh Gia Tuần lẩm bẩm: "Đáng lẽ mình nên gọi điện trước khi đến đây. Nếu có người khác ở đó thì xấu hổ quá."
Thời điểm này, mà nói những lời như thế, khiến người ta hít thở không thông.
Thật tệ.
Giọng nói của Trịnh Gia Tuần không to cũng không nhỏ, Ôn Lý không thể nào không nghe thấy, cô vén mớ tóc xõa ra sau tai, đồng thời nửa nghiêng người liếc nhìn Trịnh Gia Tuần.
Một đôi mắt rất trầm tĩnh, màu sắc không nồng nàn, trong trẻo, trong đó mang theo ý tứ mềm mại tinh tế, giống như một bức tranh sơn dầu tràn ngập màu sắc, thật dịu dàng và bình tĩnh.
Rất tinh tế, khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Trịnh Gia Tuần ngừng xoay chìa khóa.
Hôm nay, kể từ khi gặp Trịnh Gia Tuần, Ôn Lý có chút bị động, bị lôi kéo, bị cuốn theo. Lúc này, cô cuối cùng cũng lấy lại được phong độ, cười nói: "Trịnh lão sư, quen biết với cô ba năm, đến bây giờ tôi mới phát hiện, cô thật ấu trĩ."
Lời này vừa nói ra, cửa liền mở ra.
Người mở cửa là một phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị, có lẽ là bảo mẫu mới, lần đầu tiên bà nhìn thấy Ôn Lý, hiển nhiên là giật mình, sau đó khi nhìn thấy Trịnh Gia Tuần ở phía sau, bà mỉm cười nói: "Trịnh tiểu thư, cô đã tới."
Trịnh Gia Tuần tiến lên một bước, gọi: "Dì Đồng."
*
Sau khi bước vào cửa, bước qua tiền sảnh, có thể nhìn bao quát toàn bộ cách bố trí phòng khách.
Thiết kế tối giản, chủ yếu với tông màu xám trắng, sạch sẽ, ngăn nắp, không nhìn ra một chút ấm áp, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Có hai cuốn sách đang mở trên tấm thảm sang trọng cạnh ghế sofa, một vài tờ giấy A4 có viết chữ nằm rải rác gần đó và một chiếc gối béo, như thể ai đó đã làm gì đó ở đây.
Nhìn vào góc nhỏ đó, Ôn Lý sửng sốt một chút - đây là thói quen xấu mà Trần Hạc Chinh không thể bỏ được.
Anh ấy luôn để bừa một nửa số sách đã đọc, không nhớ để ở đâu, không để người khác giúp mình dọn dẹp, nếu không tìm được thì anh ấy sẽ không vui.
Khi không còn cảm hứng để viết nhạc, anh ấy sẽ nằm trên thảm thư giãn, phải ôm thứ gì đó trên tay, có khi là một cái gối, nhưng nhiều nhất là ôm cô vào lòng, còn cô thì không được đi đâu hết.
Trần Hạc Chinh bên ngoài nhìn bá đạo bên trong thì lại ấu trĩ, như một một tên nhóc chưa lớn.
Người ngoài chỉ có thể thấy được sự kiêu ngạo, lạnh lùng, chỉ những người thân cận mới thấy được khía cạnh trẻ con và ngây thơ của anh, giống như một con chó lớn uy nghiêm và trung thành.
Sau khi dì Tống đón khách vào, cũng nhìn thấy sách trên thảm, nhìn qua có chút bừa bộn nên dì ấy có vẻ định đi lại dọn dẹp
Ôn Lý theo bản năng ngăn cản: "Dì, đừng..."
Cùng lúc đó, một giọng nam từ trong cầu thang xoắn ốc truyền đến, giọng hơi khàn khàn lọt vào tai, mang theo một loại cảm giác chán nản.
"Dì Đồng, ai ở đây vậy?"
Vừa nghe được giọng nói này, Ôn Lý sững người, lông mi khẽ run lên, như bị gió thổi bay.
Dì Đồng vừa định đáp lại, Trịnh Gia Tuần đã giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai dì ấy, ra hiệu im lặng, sau đó nghiêng đầu sang một bên ra hiệu cho dì làm việc khác, không cần để ý đến bọn họ.
Dì Đồng rất quy củ, không bao giờ hỏi quá nhiều về cuộc sống của người thuê mình, tức khắc quay người bỏ đi.
Khí hậu mùa hè thay đổi thất thường, không biết từ lúc nào, sắc trời đã tối sầm xuống, mọi thứ trở nên đục ngầu và mờ ảo trong ánh sáng nửa vời.
Ôn Lý đang đứng trước cầu thang xoắn ốc, hơi ngước mắt lên có thể nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đó.
Anh vừa mới tắm xong, khắp người còn đọng lại hơi ẩm, hai tay giơ lên một nửa, dùng khăn che tóc lại, chậm rãi lau đi.
Bàn tay cầm khăn là những ngón tay thon dài, khớp xương mảnh khảnh khiến nhìn có vẻ hơi gầy.
Cho đến bây giờ, Ôn Lý vẫn còn nhớ rõ hơi ấm trong tay Trần Hạc Chinh. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, ngón tay vẫn luôn lạnh như vậy, nhưng khi chạm vào má cô, chúng lại ấm áp trở lại.
Như thể toàn bộ cơ thể của Trần Hạc Chinh cam tâm tình nguyện vì cô mà nóng lên, tình cảm, sự bao dung và thậm chí cả mạng sống của anh đều có thể trao cho cô một cách vô điều kiện, bất kể được hay mất.
Lúc này ở nhà, Trần Hạc Chinh ăn mặc giản dị, mặc một chiếc áo phông cotton mềm mại, trong suốt, sạch sẽ, theo động tác mặc vào làm cho anh có vài phần bình thản.
Vào những ngày trong tuần, Trần Hạc Chinh chắc chắn không thể làm cho người khác cảm thấy bản thân mình dễ gần, nhưng chàng trai trẻ trước mặt cởi bỏ lớp áo giáp phòng thủ bên ngoài, vô tình để lộ vẻ ngoài dịu dàng dường như lại càng hấp dẫn hơn.
Cảm giác hiện thực đó mang lại cho anh cảm giác tươi mới bên cạnh sự phóng túng, bí ẩn.
Giống như một chàng trai trẻ.
Có lẽ là do chiếc khăn che khuất tầm nhìn của anh, hoặc có thể là do cơn sốt làm chậm phản ứng nên Trần Hạc Chinh không nhận ra sự hiện diện của Ôn Lý.
Anh lau tóc hai lần, thản nhiên đặt chiếc khăn sang một bên, với tay lấy cốc nước trên kệ, cốc nước được ngâm trong những viên đá còn chưa tan, bên ngoài phủ một lớp sương mù ẩm ướt.
Khi đang cầm chiếc cốc, Trần Hạc Chinh vô tình liếc nhìn qua, ánh mắt rơi vào người đứng bên cạnh, Trần Hạc Chinh sững người.
Ngay sau đó, với khoảng cách không xa hai người liền đồng thanh lên tiếng.
"Tại sao em lại ở đây?"
"Anh đừng để mình bị bệnh, cũng đừng uống nước lạnh nữa."
Trịnh Gia Tuần lấy một quả táo trên đĩa trái cây vừa ăn vừa xem hết sức thích thú, gần như bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Haha, chia tay đã mấy năm rồi, chế độ đồng bộ vẫn chưa tắt.
Ngoài cửa sổ, gió thổi rất nhanh, mây thấp, hình như sắp có mưa lớn.
Trong phòng, hai người lên tiếng cùng một lúc, bầu không khí không khỏi trầm mặc hai giây, sau đó lại trở nên yên tĩnh như cũ.
Nhìn thẳng vào mắt Ôn Lý, Trần Hạc Chinh đưa tay cầm ly nước lên.
Các viên đá trong suốt như pha lê, phát ra âm thanh nhẹ khi chạm vào đáy cốc. Anh cố tình di chuyển chậm lại, từ từ đưa cốc lên môi, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, uống hết cốc nước.
Trong suốt quá trình uống nước, ánh mắt của Trần Hạc Chinh luôn dán chặt vào Ôn Lý, anh nhìn cô bằng đôi mắt hung hãn, sâu trong con ngươi đen như có ngọn lửa hừng hực.
Cô không muốn anh làm cái gì, anh càng muốn làm.
Cảm giác như đấu chọi gay gắt, phân thắng thua rõ ràng.
Trịnh Gia Tuần ở một bên nhìn rõ ràng, cảm thấy buồn cười, không khỏi nghĩ Ôn tiểu thư này thật có bản lĩnh.
Tính xấu của Trần Hạc Chinh trỗi dậy, ánh mắt của anh lúc nào cũng ngẩng lên, khi người khác lao vào cầu xin anh, anh còn không để người vào mắt huống chi là đứng đây so đo với cô.
Trần Hạc Chinh nhanh chóng uống hết ly nước, nhanh đến mức khiến anh bị sặc, dùng bàn tay lau đi giọt nước trên môi, hỏi Ôn Lý một lần nữa: "Sao em lại ở đây? Ai cho phép em vào đây?".
Giọng điệu rất gay gắt, khiến Ôn Lý xấu hổ, ngay lúc cô không biết phải giải thích thế nào thì Trịnh Gia Tuần đã tiến lên một bước.
"Anh không phải bị bệnh à?" Trịnh Gia Tuần một tay cầm quả táo, bàn tay còn lại đặt lên lưng Ôn Lý, nhẹ nhàng đẩy Ôn Lý về phía Trần Hạc Chinh, cười nói: "Tôi đưa người tới cho anh! Đây là thuốc đặc biệt, có thể trừ bách bệnh!".
Theo sức đẩy của Trịnh Gia Tuần, Ôn Lý tiến lên một bước.
Cô cách anh rất gần, cũng nguyện đến gần anh hơn một chút.
Chuyện còn lại là chuyện riêng của hai người, không tiện cho Trịnh Gia Tuần tiếp tục tham gia, cô cắn một quả táo rồi đi đến cửa, trước khi ra ngoài cô nghĩ đến điều gì đó, quay người lại gọi tên Ôn Lý.
Ôn Lý dường như không nghe thấy, hoặc dường như luyến tiếc không muốn rời mắt khỏi Trần Hạc Chinh, hoàn toàn không quay đầu lại.
Trịnh Gia Tuần liếc mắt, lớn tiếng nói: "Vòng cổ thú cưng trên cổ của con chó của tôi là tôi mượn từ Trần Hạc Chinh, vài hôm nữa tôi trả lại. Tôi vốn không có hứng thú nên chưa từng có ý nghĩ cướp người đàn ông của cô!".
Lúc này, Trịnh Gia Tuần hạ giọng, nói nhỏ: "Tên đó tính xấu như vậy, chỉ có mình cô là coi thành bảo bối, còn tôi thì mãi chê!".
Dì Đồng cũng cùng Trịnh Gia Tuần rời đi, người ngoài đều đã rời đi, trong căn nhà khổng lồ chỉ còn lại Ôn Lý và Trần Hạc Chinh.
Bên ngoài càng lúc càng u ám, gió gào thét, bên trong im lặng đến ngột ngạt.
Ôn Lý cùng Trần Hạc Chinh rất thân cận, cô nhìn anh, nhất thời đầu có chút trống rỗng, căn bản nghĩ không ra nên nói cái gì.
Bị cô nhìn như thế này, Trần Hạc Chinh cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh, như thể mất kiểm soát. Anh sợ cô phát hiện nên chỉ có thể cố ý cau mày, lùi lại vài bước rồi đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Ôn Lý đứng ở nơi đó nhìn anh cúi đầu ho khan một hồi mới dừng lại.
Nhịp tim cô bất giác thắt lại theo tiếng ho, cô không khỏi hỏi: "Anh có bị sốt không?"
Trần Hạc Chinh không trả lời.
Anh bật TV nhưng tắt âm thanh, im lặng phát một bộ phim cũ không rõ tên.
Độ sáng của màn hình khiến phòng khách vừa mờ vừa sáng, như thể bị ngâm trong hơi nước nào đó, khiến mọi thứ đều ẩm ướt.
Hơi thở, nhịp tim, ánh mắt thăm dò đối phương đều tràn ngập sương mù.
Có một cảm giác vương tơ lòng khó nói.
Ôn Lý không để ý đến sự thờ ơ của anh, hay nói cách khác, cô đã đoán trước được sự thờ ơ của anh, lại hỏi: "Anh ăn trưa chưa? Có bệnh thì không thể nhịn đói được."
Thanh âm trầm thấp ôn hòa, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm, không thể che giấu giữa lời nói.
Tâm ý này, cho người nào đó, liếc mắt có thể nhìn ra được
Trần Hạc Chinh ngước mắt lên.
Anh ngồi trên ghế, từ dưới nhìn lên, dừng trên gương mặt của Ôn Lý. Góc độ trong có vẻ yếu ớt, Trần Hạc Chinh kiềm chế sự tức giận, giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Quan tâm tôi?".
Ôn Lý nắm chặt ngón tay, thọc đầu ngón tay vào lòng bàn tay đến mức da đỏ bừng.
Cô khẽ gật đầu: "Ừ."
Trần Hạc Chinh mỉm cười nhẹ, nhìn về phía cô, "Quan tâm rất nhiều sao?"
Câu hỏi của anh có phần mỉa mai, cũng có chút ác ý.
Ôn Lý cảm thấy tim mình thắt lại, ngón tay càng siết chặt hơn, gần như là có thể cạy ra miếng da trong lòng bàn tay.
Cô còn chưa kịp nói, Trần Hạc Chinh đã nói thêm: "Lúc trước, tôi bị bệnh phải nhập viện, vừa hay có hot search, em có thấy không? Hôm đó em làm gì?".
Ngày hôm đó ——
Trần Hạc Chinh bị đưa vào danh sách hot search vì ngất xỉu, trong danh sách còn có Diệp Thanh Thời.
Diệp Thanh Thời ——
Nhịp tim đột nhiên ngừng đập, rơi thẳng xuống, Ôn Lý vội vàng nói.
"Em có thể giải thích —— "
"Em chạy đến thăm Diệp Thanh Thời, thậm chí còn mua thuốc cho anh ta uống!"
Hai người lại đồng thời lên tiếng, cảm giác căng thẳng khiến bầu không khí lập tức trở nên khó thở.
Từ góc nhìn của Ôn Lý, chỉ có thể nhìn thấy đường cong lạnh lùng trên quai hàm của Trần Hạc Chinh, một luồng khí u ám bao trùm lấy anh khiến anh trông giống như một bức tượng làm từ băng.
Ôn Lý nhìn bộ dáng của anh có chút đáng sợ, khóe mắt dần dần đỏ lên, thấp giọng giải thích: "Lúc mới gia nhập đoàn múa, em nợ Diệp Thanh Thời một ân tình, hôm đó anh ấy bị bệnh, mà trợ lý của anh ấy không có..."
"Ôn Lý," Trần Hạc Chinh lạnh lùng ngắt lời cô, anh đứng dậy khỏi ghế sô pha đi về phía cô, khuôn mặt vô cảm phản chiếu dưới bầu trời mờ mịt, "Tôi chỉ muốn biết, em nói những lời này —— anh có phải đang bị bệnh không, có sốt không, những lời hỏi thăm như vậy, em đã từng nói với Diệp Thanh Thời chưa?".
Khi Trần Hạc Chinh đến gần, Ôn Lý bất giác lùi lại.
Ngoài cửa sổ đang nổi cơn giông, mọi thứ đều tối đen, đèn trong phòng khách không bật, chỉ có chút ánh sáng từ màn hình TV.
Ánh sáng trắng đen xen kẽ chiếu vào Ôn Lý, hàng mi run rẩy, đôi mắt ẩm ướt, khiến cô trông thật bất lực, không thể che giấu sự bất bình và tổn thương của mình.
Trần Hạc Chinh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nhìn cô như thế này.
Cực kỳ đau lòng.
Nhưng anh phải cứng lòng, đem chuyện nói ra.
"Ôn Lý, con người của tôi vô cùng kén chọn, những thứ em cho tôi không phải độc nhất vô nhị, không phải là của riêng tôi, bản thân tôi cũng không lạ gì. Vậy nên nếu em dùng những chiêu trò lấy lòng người khác vẫn y như trước, không có thay đổi mà dùng trên người tôi, tôi không cần."
Giọng anh hơi khàn, có hơi trầm, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng.
Cụm từ "không lạ gì" giống như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim Ôn Lý.
Cô đau đến không thở được, hai má tái nhợt, sương mù trong mắt trở nên dày đặc biến thành ánh sáng lấp lánh.
Nước mắt phủ kín đầy trong con mắt, tầm nhìn mờ đi, Ôn Lý nhìn không rõ cái gì, cô chỉ muốn rời đi, rời khỏi căn nhà này, tránh xa Trần Hạc Chinh, và không bao giờ muốn nói chuyện với cái người vô lý này nữa.
Nếu anh không lạ gì, vậy cô cũng không cần phải quan tâm anh nữa.
Suy nghĩ trở nên lộn xộn.
Trong lúc hoảng loạn, ngoài cửa sổ đột nhiên lóe lên một tia sét, ánh sáng trắng chói lóa chiếu sáng gần hết phòng khách.
Trong mắt Ôn Lý đầy hơi nước, phản ứng của cô có chút chậm chạp, mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Tai chợt thấy ấm nóng.
Có ai đó bịt tai cô lại.
Bàn tay thon dài sạch sẽ, nước da trắng nõn, nhìn có chút gầy gò, cao quý không thể giải thích được.
Khoảnh khắc anh khép tay lại, sấm sét ập xuống dữ dội ngoài cửa sổ.
Cơn mưa lớn kéo dài suốt cả ngày đã trút xuống thành dòng xối xả.
Ôn Lý khó hiểu ngước mắt lên, cô nhìn thấy đôi mắt đen của Trần Hạc Chinh, cô cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay anh, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể anh.
Khoảnh khắc tia chớp lóe lên và tiếng sét nổ ra, Trần Hạc Chinh vô thức đưa tay ra bịt tai Ôn Lý, ngăn chặn âm thanh của sấm sét.
Anh lo lắng sẽ làm cô hoảng sợ.
Cô được anh ôm trong tay, bảo vệ cẩn thận và tỉ mỉ.