Sau hơn một năm, Đông Tuyết đã có thể hóa thành hình dáng của một thiếu niên.
Cứ thế ngày tháng chậm rãi trôi qua, Đông Tuyết cùng ở cạnh Cố Minh trong gian phòng nhỏ hẹp này, ngày thường khi Cố Minh ra ngoài săn thú thì y ở nhà dọn dẹp nhà cửa.
Gần đây y có đam mê nấu cơm, mỗi ngày đều nấu đa dạng các món ăn khác nhau, dù y nấu như thế nào thì Cố Minh cũng sẽ khen ngon, đồng thời ăn không sót lại miếng nào.
Đông Tuyết không biết tại sao nhưng khi nhìn Cố Minh ăn hết đồ mình nấu, trong lòng y đều sẽ có cảm giác thỏa mãn đến kỳ lạ..
“Mùi vị như thế nào?” Đông Tuyết chống mặt nhìn Cố Minh cười khanh khách, vài sợi tóc đen rơi trên vành tai trắng nõn như lóe lên một tia ánh sáng ấm áp.
“Ăn ngon lắm!”
“Đông Tuyết, ngươi nói thử xem chúng ta như thế này có giống một đôi vợ chồng bình thường không?” Cố Minh mỉm cười nhìn Đông Tuyết nhưng trong lời nói lộ ra một tia dò hỏi.
“Vợ chồng? Vợ chồng là cái gì?” Đông Tuyết có chút không hiểu, y ngồi ngay ngắn lại hỏi.
“Vợ chồng là người mỗi ngày ở bên nhau, cùng nhau sinh hoạt, là người sẽ làm bạn đời của nhau.” Cố Minh nhìn ánh mắt mơ hồ của người đối diện rồi nở nụ cười gượng gạo, trong giọng nói mang theo một chút mất mát mà hắn của không nhận ra.
“Vậy là ngươi muốn cùng ta trở thành vợ chồng sao?” Đông Tuyết cảm thấy Cố Minh đột nhiên ủ rũ, do dự một lúc rồi chậm rãi hỏi.
“Muốn.” Cố Minh đặt đũa xuống, nghiêm nghị nhìn Đông Tuyết.
Nói không chừng từ lần đầu nhìn thấy Đông Tuyết, hắn đã có lại suy nghĩ này rồi.
“Được, vậy chúng ta sẽ xem như là vợ chồng.” Đông Tuyết suy nghĩ một lúc, mình và Cố Minh đã ở cùng nhau lâu như vậy, có phải đã là vợ chồng chưa?
Ai ngờ Cố Minh đột nhiên thất vọng lắc đầu rồi từ chối lời đề nghị của Đông Tuyết, nhìn vẻ ngoài quá đỗi chân thành và trong sáng của Đông Tuyết, hắn không muốn lừa dối y.
“Tại sao?” Cố Minh vốn luôn thuận theo ý mình thế mà lại từ chối mình, Đông Tuyết cảm thấy trong lòng như bị gai nhọn đâm vào, có một chút không thoải mái.
“Nếu chúng ta muốn thành hôn thì trước tiên chúng ta phải lưỡng tình tương duyệt.” Cố Minh sợ Đông Tuyết nghe không hiểu nên bổ sung thêm một câu.
“Đông Tuyết, có nghĩa là ngươi phải thích ta.”
“Thích?” Đông Tuyết mang theo một chút nghi hoặc, chớp chớp đôi mắt nhìn hắn.
“Vậy thì Đông Tuyết, ngươi có thích ta không?” Tim Cố Minh đập liên hồi, hắn hít một hơi thật sâu rồi lấy hết dũng khí, chậm rãi hỏi.
Dù hắn biết đó có thể không phải đáp án mà hắn mong muốn.
“Ta không biết.”
Y không biết “thích” là gì, nhưng y biết rằng y không thể làm Cố Minh luống cuống.
Bởi vì Cố Minh là người đối xử với y tốt nhất trên thế gian này, ngay cả tộc trưởng cũng thể sánh bằng.
“Vậy thì Cố Minh, người có thích ta không?”
“Thích, từ cái nhìn đầu tiên đã thích, cũng sẽ thích cả đời này.” Cố Minh dịu dàng nhìn Đông Tuyết, đây là điều hắn đã giữ trong lòng lâu nay, cuối cùng hôm nay hắn cũng có thể nói ra.
Sau khi nghe được những lời này, toàn thân Đông Tuyết từ đầu đến chân đều đã đỏ bừng, trái tim ở lồng ngực nhảy loạn, y thậm chí còn cảm giác có chút khó thở.
Y không biết nên nói gì.
“Đông Tuyết, không sao đâu, ta sẽ luôn đợi câu trả lời của ngươi.” Cố Minh vươn tay vuốt ve mái tóc Đông Tuyết, cố gắng che đi vẻ phiền muộn rõ ràng của mình.
Đông Tuyết có chút mất ăn mất ngủ suốt hai ngày nay, y suy nghĩ “thích” đó rốt cuộc là cái gì.
Hôm nay ngoài trời mây đen dày đặc, Cố Minh nói rằng muốn ra sau núi thu lại bẫy thú hắn đặt hôm qua, nói xong thì đã đẩy cửa ra đi ra bên ngoài đầy gió lạnh.
Y lén lút lấy ra rượu Quế Hoa mà Cố Minh đặt trong ngăn tủ, tuy Cố Minh chưa từng để y động vào rượu nhưng y đã thèm khát nó từ lâu.
Hôm nay, y chính là muốn nếm thử.
Mở nắp ra, một hương thơm thoang thoảng của rượu Quế Hoa Tửu nhẹ nhàng lan tỏa, y uống cạn một ngụm cũng không thấy gì, lại uống vào mấy ngụm, ngoại trừ cổ họng có chút nóng rát thì y không còn cảm giác gì nữa, uống không ngon.
Đông Tuyết đặt rượu xuống, chợt cảm thấy dưới chân chao đảo, mọi thứ trước mắt như đang xoay tròn.
Y từ từ nằm xuống ghế, hắn nên nằm nghỉ ngơi một lát…
Những hạt mưa to như hạt đậu rơi trên mái nhà tạo ra âm thanh lốp ba lốp bốp.
Đông Tuyết cau mày mở mắt ra, bây giờ là giờ nào rồi?
Bên ngoài sắc trời đã tối, gió lớn thổi loạn, mưa to như trút nước.
Đông Tuyết đột ngột ngồi dậy, Cố Minh vẫn chưa quay lại!
Mưa lớn thế này, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Hai ngày trước, Từ đại gia ở cổng thôn chính là bị mưa lớn đánh rơi xuống vách núi mất mạng. Đông Tuyết lo lắng nhăn mày, một nỗi sợ không tên chợt dâng lên.
Một tia sấm chớp đột nhiên xẹt qua, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Đông Tuyết, Đông Tuyết chợt rùng mình, không được, y phải đi ra ngoài tìm hắn.
Y chỉ biết rằng Cố Minh đã vào núi, lập tức lách mình đi tới sau núi.
Những hạt mưa to như hạt đậu đập mạnh vào người, Đông Tuyết không kịp bung dù, chỉ đi vào trong rừng cây lớn và gọi lớn tên Cố Minh.
“Cố Minh!”
“Cố Minh, ngươi có ở đây không?” Từng tiếng gọi đều không được đáp lại, Đông Tuyết cảm giác càng lúc càng nặng nề, chân cũng hơi nhũn ra.
Giọng gọi của y càng lúc càng khàn, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi đầy mặt.
“Ta ở đây!” Cố Minh vốn đang trốn trong một hang động, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì có chút khó tin, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài tìm.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cả người Đông Tuyết cứng đờ tại chỗ, nỗi lo lắng của y cuối cùng cũng được buông xuống.
Một cảm xúc không rõ trong lòng từ từ lấp đầy hồ trái tim, có chút chua, có chút ngọt, có chút sợ sệt, còn có chút thỏa mãn.
Cái này chẳng lẽ chính là thích sao?
“Ta còn cho rằng ngươi xảy ra chuyện gì rồi.”
Đông Tuyết vừa khóc vừa quay đầu lại, nhào vào lồng ngực của Cố Minh, có trời mới biết vừa nãy y sợ hãi như thế nào, sợ rằng người vẫn luôn yêu thương y biến mất.
“Không sao, không sao, ta ở đây!” Cố Minh đau lòng ôm Đông Tuyết thật chặt, hắn hơi hối hận vì đã để Đông Tuyết lo lắng như vậy.
Đông Tuyết từ từ bình tĩnh lại trong vòng tay của Cố Minh, mắt đột nhiên ngấn lệ, lấp lánh nhìn về phía Cố Minh.
“Cố Minh, ta dường như biết thích là thế nào rồi.”
“Thích cái gì?” Cố Minh có chút sững sờ, cầm lấy đôi tay đang run rẩy của người kia.
Đông Tuyết nhìn kỹ gương mặt của Cố Minh rồi nhẹ nhàng nhón chân lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn xen lẫn nước mắt.
“Đây chính là thích.”
“Cố Minh, ta nghĩ ta thích ngươi…”
Còn chưa nói xong, Cố Minh đã giữ lấy chặt gáy của Đông Tuyết kéo về hướng mình, hắn ngậm lấy đôi môi hắn khao khát nhớ mong mỗi đêm.