Thuở xưa có ngọn núi, trên núi có tòa miếu đổ nát gọi là “Hồ tiên miếu”.
Bên cạnh tòa miếu đổ nát dựng một gian nhà, có một nam nhân mặc quần áo tả tơi ngồi bên ở bàn đá trước cửa, xung quanh là một vòng tròn tiếng cười nói của những tiểu hài đồng.
“Sư phụ, sư phụ, người kể tiếp chuyện hôm qua chưa nói xong đi!”
Nam nhân mặc quần áo tả tơi cười cợt, hắng giọng một cái rồi từ từ nói với giọng trầm thấp
Ngày xưa có ngọn núi gọi là Hồ Sơn.
Dưới chân Hồ Sơn có một thôn làng tên là “Tiên Hồ thôn”, trong thôn có một vị người đàn ông kỳ quặc tự xưng là “Thần Tiễn Thủ”, không ai biết hắn hắn từ đâu tới, giống như đột nhiên có một ngày xuất hiện trong sơn thôn, sau đó dựng lên một gian phòng rồi sắp xếp ổn thỏa ở lại thôn.
Người đàn ông kỳ quặc này tên Cố Minh, hắn trước kia vốn là tướng quân của triều đình, sau đó bị người ám toán, nhặt được một cái mạng rồi lưu lạc đến sơn thôn này.
Trong thôn phần lớn đều là người già và trẻ em, những thanh niên thân thể cường tráng đã đi vào thành tìm đường mưu sinh.
Tướng quân thời trước bây giờ thành một thợ săn ở sơn thôn nhỏ.
Một ngày đẹp trời nọ, Cố Minh thu dọn cung tên rồi đi vào sâu trong núi, ai ngờ mây đen đột nhiên giăng kín, cuồng phong gào thét, Cố Minh cau mày tìm nơi trú mưa, có điều vừa quay lại thì trong núi bỗng nhiên xuất hiện một làn sương mù dày đặc.
Có chút kỳ quái, Cố Minh chậm rãi tìm kiếm phương hướng, sương mù vậy mà lại tiêu tan theo nơi hắn đi qua, như thể có một cổ sức mạnh dẫn dắt hắn đi đến một nơi nào đó.
Cuối cùng, hắn dừng bước trước một tòa miếu đổ nát, toà này miếu có chút rách nát, trước cửa cỏ dại mọc um tùm, bảng hiệu trên cửa đã trải qua không ít mưa gió nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn được ba chữ “Hồ Tiên miếu”.
Cố Minh nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút quái dị, sao trước đây hắn chưa từng nghe người khác nói trên núi này có một tòa miếu.
Miếu này giống như tách biệt hoàn toàn với thế gian, xung quanh được bao phủ bởi núi và núi.
Hắn không tin trên đời này có chuyện yêu ma quỷ quái.
Một tiếng “kẹt kẹt”, Cố Minh đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ, bên trong vắng lặng bay ra lớp bụi một hồi lâu.
Nhấc chân bước vào ngôi miếu đổ nát, cũng không biết nơi này đã bao lâu không có người đặt chân đến.
Mỗi bước đi của Cố Minh đều có thể để lại dấu chân rõ ràng trên mặt đất.
Cố Minh nhìn xung quanh đánh giá thì bỗng dưng dừng bước bởi vì dưới mùi mục nát cũ kỹ ẩn chứa một mùi máu tanh nồng đậm.
Nơi này còn có người sao?
Cố Minh với ánh mắt trầm tĩnh như nước, bình tĩnh rút dao găm từ thắt lưng ra, tìm kiếm nơi tỏa ra ra mùi máu.
Đúng như dự đoán, Cố Minh nhìn thấy một góc quần áo lộ ra từ phía sau sàn gỗ bị hư hỏng, hắn càng tới gần càng có thể nghe được tiếng hít thở yếu ớt kia.
Có vẻ như người này bị trọng thương.
Cố Minh trốn phía sau cây cột, chậm rãi ló đầu ra nhìn, nhưng trong nháy mắt mắt hắn mở to, thân thể cứng đờ, hắn từ từ nhìn thấy diện mạo của người kia.
Cả thế giới dường như chỉ còn lại tiếng tim đập của hắn.
Hắn chưa từng thấy người nào đẹp như vậy, bị thương cũng không giảm đi nửa phần phong tình của y, tóc đen như thác, khuôn mặt đẹp tinh xảo còn nhỏ hơn lòng bàn tay của hắn, môi hồng răng trắng, phía trên sống mũi thẳng tắp là một đôi mắt phương ngấn lệ, đuôi mắt chếch lên mang theo vài phần quyến rũ câu nhân.
Người kia mặc một bộ bạch sam, trên bụng bị trúng một mũi tên, máu tươi chảy ra dường như nhuộm đỏ toàn thân.
Nhưng điều khiến Cố Minh ngạc nhiên nhất chính là nam nhân kia có hai chiếc tai hồ ly xù lông trên đầu và chiếc đuôi lớn trắng như tuyết vô lực rủ xuống đất ở phía sau.
Đây là… Đây là yêu quái trên núi?
Người kia đang dựa vào bàn thì dường như cảm nhận được hơi thở của hắn, đột nhiên giương mắt nhìn lại.
Hai người vô tình chạm phải ánh mắt của nhau, đều ngẩn người tại chỗ.
“Ngươi?” Giọng nam nhân êm tai trong trẻo như suối mát nhưng không che giấu được sự suy nhược.
Cố Minh chưa kịp phản ứng thì một trận bạch quang chói mắt lóe lên, nam nhân trước mặt biến mất, chỉ còn lại một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết mê man trên mặt đất.
Trái tim Cố Minh đập “thình thịch” không ngừng, hắn siết chặt chủy thủ trong tay.
…….
Người trong thôn đều đồn rằng, nương tử của thợ săn họ Cố ở cuối thôn mang theo một hài tử tìm đến thôn rồi giao con lại cho hắn, sau đó bỏ đi thẳng một mạch.
Lần này đã làm tan nát trái tim của biết bao cô nương trong thôn, thợ săn họ Cố này cao to khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn lãng, vết sẹo bên khóe mắt càng làm hắn tràn đầy khí khái nam tử, lại có tay nghề săn bắn trong tay.
Trước khi hài tử này tới, nhiều cô nương trong thôn đều đã âm thầm tự hứa hẹn với hắn, bà mai cũng tận tình khuyên nhủ nhưng làm thế nào thì người kia vẫn như một cục sắt, cứ như nước đổ đầu vịt.
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, xuống giường phải nhớ mang giày vào.” Cố Minh ngồi xổm cúi người xuống, kiên nhẫn mang giày vào đôi chân nhỏ nhắn trắng mịn, giọng điệu bất lực nói.
Hắn không nỡ trách cứ Đông Tuyết.
Hắn là một người thô kệch, trong phòng có có rất nhiều thứ linh tinh trên mặt đất, hắn sợ nhánh cây dưới đất sẽ đâm Đông Tuyết bị thương, nhưng làm sao ngăn được bản tính hồ ly, không thích bị những này ràng buộc của Đông Tuyết
Cho dù hắn đã nói rất nhiều lần, Đông Tuyết vẫn sẽ nhân lúc hắn không chú ý mà tháo giày ra, để chân trần nhỏ nhắn trắng mịn chạy khắp nơi.
“Ta biết rồi mà.” Đông Tuyết lè lưỡi, ngồi trên ghế lắc lắc bàn chân nhỏ của mình.
Ngày ấy y bị thương ngất xỉu, Cố Minh đưa y về nhà trị liệu, hiện tại pháp lực khôi phục không tới một phần mười, chỉ miễn cưỡng có thể hóa thành hình người, có điều là một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi.
Hồ Tộc bọn họ luôn vô cùng yêu quý da lông của mình, mà y lại là con đẹp nhất trong tộc, nếu y biến thành hồ ly trong thôn, chỉ sợ người khác sẽ nhắm đến bộ lông của y.
Không bằng biến thành hình người để bớt đi một việc.
Đối với y thì bớt việc nhưng đối với Cố Minh thì không.
Con yêu quái trước mắt này không giống yêu ma quỷ quái hại người trong thoại bản, y vừa đơn thuần vừa lương thiện, bộ dáng đứa nhóc như vậy tính ra lại trông rất thanh khiết và đáng yêu.
“Đại cá tử*, tại sao các nàng đều nói ta là con của ngươi thế?” Đông Tuyết liếm liếm quả sơn tra trong tay, hai tay nhỏ dính dính, đây là do hôm qua, lúc Cố Minh vào thành bán lợn rừng đã đặc biệt mang về cho y.
*đại cá tử: người to lớn, người lực lưỡng
“Bởi vì không thể để người khác biết thân phận thực sự của ngươi.”
“Thân phận thật sự của ta?”
“Đúng vậy, ngươi không phải là hồ ly tiểu yêu quái trên núi sao?”
“Nói bậy, ta không phải yêu quái!” Đông Tuyết nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nhăn nhó.
“Vậy ngươi là cái gì?” Cố Minh cười cợt, vươn tay nhéo nhéo hai má căng phồng của Đông Tuyết.
“Ta là thần tiên!” Đông Tuyết khẽ hừ một tiếng biểu hiện y đang rất tức giận, Cố Minh thế mà lại nghĩ y là một tiểu yêu quái.
“Tức giận rồi?” Cố Minh ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Đông Tuyết với ánh mắt nuông chiều, hắn kỳ thật chẳng mấy tin tưởng khi tiểu yêu quái đáng yêu này nói mình là thần tiên.
Mọi người đồn rằng thần tiên đều mắt cao hơn đầu, không nhiễm khói bụi nhân gian, con tiểu hồ ly này có chỗ nào giống vậy, sống cùng hắn ở một căn phòng nhỏ đơn sơ, mỗi ngày vui vẻ chơi đùa với vịt con gà con, mặt trời xuống núi cũng không biết đường về nhà, vừa thấy đồ ăn ngon liền là không muốn đi đâu nữa.
Đây chính là tiểu hồ ly của hắn.
“Không phải, ta không phải là người dễ giận như vậy.” Nói thì nói thế nhưng vẫn quay lưng đi, không thèm nhìn Cố Minh dù nửa con mắt.
“Chiều nay vậy mà không còn quả mơ nha.” Cố Minh cố ý nhỏ giọng, giống như đáng tiếc thở dài một hơi.
Đông Tuyết nghiến răng nghiến lợi, Cố Minh biết y thích ăn đồ chua nhất, vậy mà lại lấy quả mơ ra dụ dỗ y, đúng là một tên xấu xa.
Nhưng vì những quả mơ chua thơm ngon đó!
“Này, vậy ta sẽ tha thứ một chút cho ngươi”
“Chỉ một chút thôi?”
“Thật nhiều thật nhiều!”
“Thật ngoan!” Cố Minh cười vang, xoa xoa mái tóc mềm mại của Đông Tuyết, tâm trạng y trở nên dịu dàng.
“Vậy ngươi sau này nhất định phải nhớ kỹ ta là thần tiên, có thể bảo vệ được rất nhiều người ngoài kia.” Đông Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh, nghiêm túc dặn dò từng câu.
“Được.”
…