Ba giờ sáng, màn đêm tăm tối như đã nuốt chửng cả thành phố Barcelona xinh đẹp, chỉ còn duy nhất ánh trăng sáng rực ở tút trên cao cùng với những vì sao lấp lánh.
Ánh sáng từ mặt trăng không thể chiếu qua cửa sổ vì rèm cửa của phòng khách sạn trên tầng cao nhất đã đóng kín mít. Đèn ngủ trong phòng đã được Lục Sát chỉnh lại ở mức thấp nhất, ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra khiến con người ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ say. Nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa hề chợp mắt lần nào, vòng tay chặt chẽ ôm lấy cơ thể mềm nhũn ướt sũng mồ hôi của Hàn Khiết Tình vào lòng, để gương mặt ửng sắc hồng và mùi hương hoan ái lúc nãy của cô áp vào người mình, bàn tay to lớn của hắn chậm rãi vuốt ve thật dịu dàng từng lọn tóc mai uốn lượn của cô, chốc lát lại lưu luyến ngón tay ở gương mặt cô, cuối tuần vẫn không kìm lòng được mà cúi đầu đặt môi lên vầng trán thanh tú vẫn còn rịn mồ hôi, đôi mắt trầm lặng nhắm nghiền, sống mũi thon thả, hai gò má hồng hào như được tô lên một lớp phần hồng, đôi môi căng mọng mềm mại tựa cánh hoa, mỗi đường nét trên gương mặt cô đều in lên nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Lúc này đây Lục Sát thật sự không dám tin đây là sự thật, Hàn Khiết Tình sau bốn năm mất tích như bị bốc khói khỏi nhân gian thì lúc này đã vừa trải qua một trận cuồng nhiệt vô cùng đắm đuối với hắn, sau khi kết thúc còn lẳng lặng tựa vào hắn mà yên giấc ngủ say, bàn tay cô cũng như vô thức mà ôm eo hắn. Lục Sát có thể cảm nhận được lúc này Hàn Khiết Tình đối với hắn là hoàn toàn yên tâm và thoải mái dựa vào, khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn vì mình là sự an toàn vô nhất mà cô có thể tùy ý để dựa bào bất cứ lúc nào. Điều đó khiến tâm tình hắn cực kỳ thỏa mãn và hạnh phúc, còn niềm gì đáng tự hào hơn khi để cho người phụ nữ mình yêu xem mình là vị trí an toàn nhất để dựa dẫm không chút lo không chút nghĩ ngợi gì đâu chứ?
Ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Hàn Khiết Tình mà lòng Lục Sát ngọt như mật ong, lúc này đây cả hắn và cô đều không mảnh vải che thân mà nằm trên giường, quần áo và váy đều rải rác khắp dưới sàn nhà, trên giường chỉ có tấm chăn màu tối rộng lớn phủ lên hai cơ thể trần truồng, che đến phần trên nửa thân của họ, ánh mắt Lục Sát toát lên một sự hài lòng khi nhìn thấy làn da trắng ngần của cô lưu lại một dãy dấu hôn đỏ rực của hắn. Khóe môi hắn tự giác cong cong lên, nhưng khi nhìn thấy sợi dây chuyền và vết sẹo mờ nhạt trên bả vai Hàn Khiết Tình lại như một nhát dao đâm vào tim hắn, quặn thắt đau đớn.
“Tình Tình... em có còn yêu anh không?” Đôi mắt dịu dàng của Lục Sát ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Hàn Khiết Tình như mê muội, ngón tay lưu luyến vuốt ve dọc thái dương cô đi xuống, ánh mắt lại toát lên một sự khổ lòng. Vì lúc này cô đã ngủ say nên hắn mới dám hỏi, bởi vì lỡ như cô tỉnh dậy rồi thì hắn hoàn toàn không có đủ “tư cách” và dũng khí để cất tiếng hỏi.
Trong cuộc hoan ái mãnh liệt lúc nãy bên tai hắn không ngừng vang lên từng tiếng rên rỉ đê mê của Hàn Khiết Tình, hắn không biết là do bị thuốc chiếm lấy toàn bộ tâm trí nên mê muội gọi tên hắn, hay là thật sâu trong trái tim cô vẫn còn giữ vị trí của hắn trong lòng. Lục Sát hắn không thể phân biệt được rốt cuộc cái nào mới đúng, vì trong từng cơn loạn ý tình mê đó cô không ngừng nói yêu hắn...
Hàn Khiết Tình có thật sự còn yêu hắn không? Lục Sát không dám phán đoán lung tung, bởi vì hắn sợ hi vọng càng nhiều thất vọng sẽ càng lớn. Hắn thà nghĩ rằng lần ân ái vừa rồi là do cô bị mê muội nên mới bất chợt gọi tên và nói yêu hắn, chứ hắn không dám đợi cô thức dậy rồi hỏi cô đó có phải là thật không. Lục Sát sợ câu trả lời của cô sẽ xé nát trái tim hắn không chừa thứ gì, vì vậy hắn thà tự mình mơ mộng một chút, chứ còn hơn bắt hắn nhìn nhận sự thật Hàn Khiết Tình có lẽ đã hết yêu hắn từ lâu.
Nghĩ tới chuyện cô thật sự không yêu Lục Sát hắn lại có cảm giác đớn đau, hắn đặt môi lên vầng trán cô hôn nhẹ một cái, thì thầm lên tiếng: “Nếu như không còn yêu anh thì làm ơn đừng nói cho anh biết... cứ để anh giả vờ ngây ngô không biết gì đi, có được không?”
Lục Sát vuốt ve từng đường nét ngũ quan trên gương mặt xinh đẹp thuần khiết của Hàn Khiết Tình, nhân lúc cô ngủ say mà bộc lộ rất nhiều tâm tình, giọng nói bên tai cô lại hết mực dịu dàng như nước chảy: “Tình Tình, nếu như đây là một giấc mơ anh thà mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa...
Có thể ngắm nhìn em yên tâm ngủ say trong lòng anh như vậy thật tốt biết mấy.
Tình Tình... anh rất sợ hãi, sợ đến khi thức dậy, hiện thực lại khiến anh đau lòng. Em sẽ từ chối và vẫn còn hận anh thấu xương, không bao giờ cho anh một cơ hội nào nữa. Suốt bốn năm, bốn năm dài đằng đằng này đối với anh như là địa ngục, mỗi đêm anh đều bị một cơn ác mộng hàn hạ tâm trí. Trong giấc mơ cả người em đầy máu mà tuyệt vọng gọi anh, nhưng anh lại chẳng thể nào làm được gì khá ngoại trừ đứng yên một chỗ trơ mắt nhìn em bị người khác làm tổn thương cả...
Tình Tình, anh xin lỗi. Ngay từ đầu anh không nên lợi dụng tình yêu của em. Anh nên nghe lời Nam Yên Bắc mới phải, anh không nên vì thù hận mà khiến một người con gái đơn thuần như em rơi vào thế giới đầy tội lỗi và quá khứ dính đầy máu tươi của anh.
Anh thật sự cảm thấy rất hối hận, hối hận khi không nhìn ra tình yêu của mình dành cho em sớm hơn. Để đến lúc em biến mất không một tung tích, anh còn nghĩ rằng em đã chết...
Nếu như em thật sự chết rồi anh biết phải làm thế nào đây? Trái tim của anh ai sẽ lần nữa dùng tình yêu để ủ ấm cho anh? Ai sẽ vì anh mà rơi lệ, ai sẽ để tâm đến cảm giác của anh ngoại trừ em?
Tình Tình, xin em... xin em lúc này đây đừng thức dậy. Ngủ một giấc thật ngon mà không hề nghe những gì anh nói, như thế em sẽ không cảm thấy chán ghét anh.
Tình Tình, anh không thể không thừa nhận anh thật sự đã yêu em... yêu em điên cuồng...”
Thanh âm trầm thấp của Lục Sát chậm rãi vang lên bên tai cô đầy thâm tình.
Cuộc triền miên quấn quýt điên cuồng vừa rồi đã khiến Lục Sát như được giải tỏa bao nhiêu sự nhớ nhung về thể xác lẫn tinh thần, hắn thừa nhận hắn thực sự mê luyến cơ thể của Hàn Khiết Tình. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó mà bên môi Lục Sát chợt cười khổ một tiếng...
Đã bốn năm xa cách trôi qua đây là lần đầu tiên hắn chạm vào cô, lần đầu duy nhất trong bốn năm nay. Bởi vì quãng thời gian vừa qua Lục Sát sống như một cái xác không hồn, vô dục vô cầu. Hắn còn nghĩ mình không phải là đàn ông nữa, bởi vì suốt bốn năm qua hắn chưa từng chạm đến dù chỉ là sợi tóc của một người phụ nữ. Hắn không biết có phải là do phụ nữ hắn từng gặp qua đều không đủ sức hút chăng, nhưng mà trong trí nhớ của hắn vẫn mang máng đa phần người hắn gặp ai cũng gợi cảm, nóng bỏng bà quyến rũ. Dịu dàng như nước, nhu mì ôn hòa nhã nhặn là tiểu thư đài cát Lục Sát cũng từng gặp qua vô số. Nhưng mà dường như là hắn chẳng hề để tâm đến những người đó dù chỉ một chút ánh mắt nhỏ thì phải. Tất cả sự tập trung của hắn đều dồn lên công việc và xử lý chuyện trong bang, không để tâm đến bất cứ một chuyện nào khác nữa.
Với lại không phải là xung quanh hắn không có ai, vì thời gian sau một năm Lục Sát suy sụp tinh thần thì hắn đã khôi phục trở lại bộ dạng như xưa. Chính Lục Sát cũng không ngờ rằng từ khi Hàn Khiết Tình mất tích thì suốt một năm liền hắn dường như bỏ mặc hết tất cả mọi thứ không thèm đếm xỉa tới, suốt ngày nhốt mình trong phòng làm bạn với thuốc lá và rượu vang. Hắn còn nhớ rõ khoảng thời gian dài đằng đằng đó nơi hắn tới nhiều nhất chính là bệnh viện. Không phải có vấn đề về phổi do hút thuốc quá nhiều trong một năm thì cũng tái phát bệnh viêm dạ dày cấp tính. Dường như cứ cách vài ba hôm là hắn lại phải vào bệnh viện nằm suốt mấy ngày trời. Cuối cùng một năm sau đó Lục Sát mới thực sự khôi phục lại tinh thần, bắt đầu gây dựng lại hoàn toàn mọi thứ. Một tay hắn thay đổi toàn bộ tập đoàn Niệm Tình từ trên xuống dưới, chỉ trong ba năm ngắn ngủi hắn đã khiến tập đoàn vươn cao ra tầm thế giới, có ảnh hưởng trực tuyến đến ngành bất động sảng trong nước và một số quốc gia lân cận. Hắn như một vị thần đứng trên đỉnh cao của quyền lực, tiền tài, danh vọng đều có. Phụ nữ mê đắm Lục Sát cũng nhiều vô số kể, khi ấy hắn là người đàn ông cao cao tại thượng nhất Thượng Hải thì không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn được nằm dưới thân hắn, loại phụ nữ gì chỉ cần hắn muốn là có ngay lập tức, chẳng những thế không ít người đã tự cởi quần áo trước mặt hắn vậy mà hắn chỉ ngó lơ bằng ánh mắt lạnh lùng, không thèm nhìn họ lấy một cái, khiến từng người bọn họ đều phải uất nghẹn rời đi.
Vậy mà, bốn năm sau đó khi lần nữa tận mắt chứng kiến cơ thể mềm mại uyển chuyển và nếm lại hương vị ngọt ngào của Hàn Khiết Tình một lần nữa, thì Lục Sát mới biết rằng hắn không phải là người đàn ông không có dục vọng. Mà là chỉ có người khiến trái tim hắn rung động mãnh liệt như Hàn Khiết Tình mới kích thích toàn bộ bản năng và ham muốn nguyên thủy nhất từ người đàn ông của hắn. Giây phút Lục Sát tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể Hàn Khiết Tình, hắn mới thực sự ý thức được một điều rằng, trái tim lạnh lẽo suốt bốn năm qua của hắn lần nữa được cô sưởi ấm, một trái tim như chết đi khi ngày ngày có một cơn ác mộng về cô ám ảnh tâm trí suốt bốn năm dài đằng đằng đã chính thức đập lại những nhịp đập đầu tiên, không những thế còn điên cuồng mãnh liệt và kích động.
Dù khoảng thời gian có trôi qua bao nhiêu lâu đi chăng nữa, có đi qua bao nhiêu nơi, gặp bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp, nhưng khi về lại vị trí bắt đầu thì Lục Sát mới nhận ra chỉ có một mình Hàn Khiết Tình là khiến trái tim hắn cảm nhận được sự ấm áp, chỉ có cơ thể quyến rũ gợi cảm của cô mới kích thích dục vọng cao ngất ngưởng, và bản năng nguyên thủy nhất của hắn.
Ngón tay mát lạnh của Lục Sát lướt qua những dấu hôn đỏ sậm trên làn da ngọc ngà và tấm lưng trắng mịn màng cũng in lên tầng tầng lớp lớp dấu vết của hắn, như lưu luyến lại như mê say không thể ngừng lại. Trái tim hắn như tan chảy khi cô đột nhiên áp sát lại gần hắn.
Lục Sát cúi thấp đầu sát vào gương mặt xinh đẹp của Hàn Khiết Tình, hơi thở nóng bỏng của hắn pha lẫn với mùi hương thơm ngát của cô càng khiến bầu không khí trở nên ám muội, hắn nhẹ giọng nói bên tai cô đầy chân thành và dịu dàng: “Tình Tình, em biết không? Ngoài em ra, thế giới này đối với anh chỉ là vô nghĩa.”