“Khiết Khiết!”
Từ đằng xa, một thân hình mảnh mai gấp gáp chạy về phía mà Lục Sát vừa mới rời khỏi, gương mặt đầy sự lo lắng giờ đã dịu đi xuống đôi chút, chạy nhanh tới ôm chặt lấy Khiết Khiết vào lòng, nước ngoài kìm nén từ nãy giờ đã không thể nhịn lại được nữa mà tuôn ra: “Con chạy linh tinh đi đâu vậy hả? Có biết mami lo cho con lắm không?”
Gương mặt thơ ngây xinh đẹp của Khiết Khiết cũng bí xị, thành khẩn hối lỗi mà đưa hai bàn tay nhỏ bé mềm mại lau đi những giọt nước mắt trên mặt Veronica: “Mami, con xin lỗi mami. Con sẽ không đi lung tung nữa! Mami đừng khóc mà.”
Đôi mắt đỏ hoe của Veronica tràn ngập sự dịu dàng, cô khịt mũi vài cái rồi lau mỉm cười khẽ, sờ đầu và từ trên xuống dưới Khiết Khiết lo lắng hỏi han: “Con có bị thương ở đâu không?”
“Không ạ! Khiết Khiết được một chú đẹp trai dẫn đi tìm mami và cô Eirian ạ!” Nhìn thấy mami không còn khóc nữa, Khiết Khiết vui vẻ trở lại mà cười hì hì ra vẻ thành khẩn đáp.
“Chú đẹp trai?” Veronica nhìn xung quanh một hồi chẳng thấy ai cả, sau đó dời tầm mắt bằng ánh nhìn khó hiểu về gương mặt hồng hào của Khiết Khiết, mờ mịt với câu nói của con gái.
“Veronica, lúc nãy Khiết Khiết có gặp một người đàn ông, anh ấy đã bế con bé đi tìm mình với cậu đấy.” Eirian đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm rồi giải thích thay cho Veronica, nói tới đây cô bỗng cười cười một cái mà tấm tắc khen ngợi: “Nhưng mà bề ngoài anh ấy rất lạnh lùng, có điều anh ấy thật sự rất đẹp trai nha! Đi sau còn có vài người đi theo toàn thân màu đen trông cực kỳ oai vệ luôn ấy, vừa nhìn là người đàn ông không tầm thường rồi!”
Không hiểu sao khi nghe Eirian nói sơ lược về người đàn ông đã giúp đỡ Khiết Khiết mà cảm giác trong Veronica hơi là lạ một chút, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ hoài nghi và khác lạ trong mắt cũng nhanh chóng biến mất thay vào sự trầm tĩnh như thường, nâng bàn tay trắng nõn xoa đầu Khiết Khiết dịu dàng: “Nếu sau này con gặp lại chú ấy nhất định phải cảm ơn người ta thật tốt đấy nhé!”
Khiết Khiết mỉm cười rạng rỡ như đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân, hào hứng cất giọng non nớt: “Đương nhiên rồi ạ, nhất định sau này con với chú ấy sẽ gặp lại. Chú ấy còn đưa danh thiếp cho con nữa mà!”
“Danh thiếp?” Veronica hơi ngạc nhiên khi nghe con gái nói như thế, mới gặp một lần đã đưa danh thiếp rồi sao? Cô không nhịn được mà dịu dàng cất giọng trong trẻo: “Đưa mami xem đi!”
Khiết Khiết đảo tầm mắt một hồi rồi mở cái túi con gấu xinh xắn đang đeo trên người ra, thò bàn tay nhỏ nhắn vào cầm lên tấm danh thiếp trang nghiêm lạnh ngắt, cúi đầu đưa mắt hí hí nhìn vào, cô bé mơ hồ nhìn thấy dòng chữ: “Lục Sát - Chủ tịch tập đoàn Niệm Tình.”
Veronica cũng cố nhìn theo nhưng chưa kịp thấy gì thì Khiết Khiết đã rút tay ra rồi kéo túi lại, gương mặt ra vẻ thần thần bí bí mà mỉm cười: “Đây là bí mật nha! Sau này con sẽ tạo cơ hội cho mami với chú đẹp trai gặp nhau. Mami biết không, chú ấy còn nói con rất xinh đẹp, như thế thì mami chắc sẽ càng xinh đẹp hơn. Vì thế nếu có dịp chú đẹp trai muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của mami đó nha~”
Veronica nhìn con gái không ngừng líu lo mà lại còn làm ra vẻ bí mật không đưa danh thiếp cho cô coi, bất lực thở dài rồi lại mỉm cười xoa đầu cô bé: “Được được, sau này mami sẽ gặp chú đẹp trai của con.” Dứt lời Veronica đứng dậy, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khiết Khiết: “Thôi đừng đứng đây nữa, chúng ta mau đi đón chú Tiểu Duệ đi, máy bay hạ cánh rồi đấy!”
Khiết Khiết vui vẻ gật đầu đồng ý rồi nối gót theo sau bước chân của mami, cả ba người tiến lên khu vực đón người chờ đợi. Không lâu sau đó, từ cửa ra đã xuất hiện một người đàn ông cao ráo, anh kéo vali rồi ngay lập tức nhìn thấy chỗ ba người, vẫy tay gọi: “Veronica! Eirian! Khiết Khiết!”
Cả ba người cùng nhìn thấy một người đàn ông có gương mặt trầm tĩnh, vẻ ôn hòa và dịu dàng xuất hiện trên gương mặt anh tuấn, vẻ đẹp trầm ấm của người đàn ông khiến ai cũng như cảm nhận được sự ấm áp nơi trái tim. Trên người anh là bộ quần áo đơn giản, áo sơ mi trắng cùng quần tây dài tôn lên thân hình rắn chắc, anh bước nhanh về phía ba người mà không ngừng vẫy tay niềm nở cười.
Hai cô gái nhìn thấy anh cũng nở nụ cười tươi rói trên môi, sự thân thiện đều thể hiện qua đôi mắt của hai cô gái. Tuy nhiên, bây giờ gương mặt Eirian lại có chút ửng hồng, trái tim đập liên hồi không ngừng lại.
“Chú Tiểu Duệ!” Khi nhìn thấy người đàn ông còn cách vài bước chân tới chỗ mình thì Khiết Khiết lập tức buông tay Veronica rồi chạy ào đến chỗ người đàn ông, nụ cười xán lạn trên môi anh càng dịu dàng khi nhìn thấy cô bé, lập tức buông vali ra rồi ngồi xổm xuống bế cô bé lên, gương mặt đẹp trai mang sự trầm tĩnh của người đàn ông càng rõ ràng khi đối diện: “Khiết Khiết có nhớ chú Tiểu Duệ không?”
“Có ạ!” Khiết Khiết mỉm cười tươi tắn mà ôm lấy cổ anh niềm nở gật đầu.
“Ngoan lắm!” Kỳ Tư Duệ xoa xoa đầu cô bé rồi đưa đôi mắt sang nhìn hai cô gái đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt anh dán lên gương mặt xinh đẹp nhưng không chút gợn sóng của Veronica rồi ngay lập tức dời đi, không dám nhìn lâu thêm vì khi hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp, nở nụ cười trầm giọng cất tiếng: “Anh về rồi đây!”
“Chào mừng trở về!” Veronica nở nụ cười tươi tắn đáp, ánh mắt cô nhìn anh mang đầy sự thân thiết và vui vẻ.
Eirian bên cạnh cũng cười tươi rói, đôi mắt mang theo một tình cảm thầm kính nhìn Kỳ Tư Duệ, mấp máy môi: “Anh Tiểu Duệ, chào mừng trở về!”
“Được rồi, chúng ta mau về đi, hôm nay anh sẽ chính tay xuống bếp nấu các món ngon cho mọi người ăn!” Kỳ Tư Duệ thả Khiết Khiết xuống rồi kéo vali, ánh mắt dịu dàng tình cảm nhìn cả ba mà cười nói.
“Được, đi thôi!” Gương mặt Eirian ửng hồng nhìn chằm chằm Kỳ Tư Duệ, cố đè nén cảm giác xôn xao trong lòng rồi xoay người bước đi trước, sau đó Veronica cùng Kỳ Tư Duệ và Khiết Khiết nối đuôi theo sau.
“Veronica, hôm nay em không có lịch trình hát sao?” Kỳ Tư Duệ vừa kéo vali vừa đi sánh vai cùng Veronica rồi đưa mắt nhìn cô cất tiếng, trong đôi mắt anh khi nhìn cô lại chứa tình cảm ấm áp như một người anh trai dành cho em gái vô cùng thân thiết lại có chút cố gắng thể hiện ánh mắt đó.
Veronica không đáp lại cái nhìn của anh mà nhìn theo bóng lưng Eirian phía trước, cười khẽ một tiếng, trong trẻo đáp lời: “Eirian đã dời lại cho em ba ngày nữa, cậu ấy nói anh khó khăn lắm mới kết thúc lịch trình diễn ở Paris, nếu về sớm rồi thì cũng nên tụ tập một chút. Bằng không anh lại có lịch trình mới thì sẽ rất phiền chán, hơn nữa cũng không ăn được món anh nấu.”
Kỳ Tư Duệ đưa đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng nhìn về phía Eirian, nhẹ nhàng cười: “Cô ấy lúc nào cũng thế, toàn nhớ đồ ăn anh nấu thôi!”
Nghe vậy, Veronica hơi nhướng mày một cái đảo tầm mắt ám muội sang Kỳ Tư Duệ, sát lại gần anh một chút mà trêu chọc: “Em thấy không phải thế đâu, Eirian là nhớ người nấu chứ không phải là món ai kia nấu đâu!” Nói xong cô giữ khoảng cách xa hơn nửa cánh tay anh rồi cười đầy ẩn ý, không đợi Kỳ Tư Duệ đáp trả đã nhanh chân đi về phía cổng sân bay.
Kỳ Tư Duệ phía sau nhìn bóng lưng Veronica mà bất chợt cười khẽ một tiếng, đôi mắt có sự thân thiết như người anh trai dành cho em gái đã biến mất, thay vào đó là một tình yêu sâu sắc đã kìm nén từ lâu...
Có ai biết, Kỳ Tư Duệ anh đã yêu cô gái phía trước bốn năm rồi, nhưng, bốn năm nay anh vẫn luôn duy trì khoảng cách với cô, bởi vì anh biết tình cảm của Eirian dành cho mình, nhưng anh lại không thể nào chấp nhận tình cảm của cô ấy được. Lại vì sự trớ trêu như thế nên anh càng chẳng dám thổ lộ với Veronica, anh sợ cô sẽ khó xử, cho nên lúc nào ở trước mặt cô anh cũng bày ra vẻ có tình tứ với Eirian...
Ngoài cổng sân bay.
Khi Lục Sát vừa ra ngoài cổng thì nhìn thấy một chiếc xe thương vụ đã đậu sẵn ngoài đó để chờ đợi hắn, phía sau còn chuẩn bị thêm một chiếc nữa để cho Duật Ấn và thuộc hạ của hắn. Một người đàn ông trung niên đi ra rồi cung kính gật đầu trước Lục Sát: “Ngài Lục, mời ngài lên xe, chúng ta tạm thời về khách sạn trước. Ba ngày nữa sẽ đi khảo sát công xưởng.”
Lục Sát không nói gì mà chỉ hờ hững gật đầu một cái rồi sải đôi chân dài đi đến chiếc xe thương vụ, người đàn ông trung niên lúc nãy cũng đã đứng sẵn ở đó cung kính mở cửa ra cho hắn. Vừa vào xe Lục Sát đã dựa cả người về thành ghế phía sau, đôi mắt thâm thúy âm trầm khẽ nhắm lại dưỡng thần. Hoàn toàn không để ý đến sau khi hắn vừa ngồi lên xe thì ngay từ cổng cũng có một người đàn ông, hai cô gái và một cô bé cùng leo lên chiếc xe MPV.
Tài xế xe thương vụ thấy hắn leo lên rồi cũng không dám lên tiếng nửa lời, lập tức khởi động xe chạy đi. Phía đối diện, chiếc xe MPV cũng chậm rãi lăn bánh.
Hai chiếc xe chậm rãi lướt qua nhau, bên cửa kính xe thương vụ, gương mặt đẹp như tạc tượng của Lục Sát hiện ra, còn bên phía còn lại của xe MPV, gương mặt xinh đẹp rạng vẻ thuần khiết cùng đôi mắt không một gợn sóng của Veronica cũng hiện rõ qua cửa kính. Khoảnh khắc hai chiếc xe lướt qua nhau, gương mặt của người đàn ông và người phụ nữ cũng lướt qua nhau nhưng chẳng ai nhìn thấy đối phương. Hai chiếc xe vừa nãy còn đối diện nhau giờ đã thẳng hai hướng đi ngược lại mà lăn bánh một mạch trên con đường lớn, hoàn toàn không nhìn thấy nhau...