Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô bé đứng dưới chân mình, trái tim Lục Sát đập thình thịch một cái, một cảm giác gì đó khó diễn tả thành lời len ra khắp cơ thể hắn, như một cảm xúc thân thuộc chưa từng có với người lạ, vậy mà đột nhiên cảm giác đó lại sinh ra trong lòng hắn.
Lục Sát lập tức tháo kính râm đen ra để lộ đôi mắt sâu hun hút, hắn nhìn cô bé dưới chân mình, dáng người nhỏ nhắn, mặt chiếc váy công chúa hồng phấn trông xinh đáng yêu như một tiểu thiên thần, khuôn mặt ngay từ lúc này đã nhận ra sự xanh đẹp thuần khiết và tuyệt thế nhất, đôi môi đỏ hồng khẽ chu lên mấp máy nói gì đó, điều khiến Lục Sát có chút kinh ngạc là theo đôi mắt tinh tường của hắn là cảm giác giống nhau một chút, gò má cô bé này lại hao hao giống hắn, còn đôi mắt to tròn long lanh chớp vài cái. Đặt biệt, khi nhìn thấy vào đôi mắt long lanh như những giọt sương sớm đó, Lục Sát còn nhìn thấy phảng phất hình ảnh của người con gái hắn yêu nhất xuất hiện trong đáy mắt thơ ngây của cô bé...
Nghĩ tới đây Lục Sát đột nhiên bật cười khổ một tiếng, tuy là nhìn cô bé này có một chút gì đó rất thân thuộc với hắn nhưng chẳng lẽ nào là con của hắn sao? Hoặc là nếu như không nghĩ đến suốt bốn năm qua hắn cấm dục thì chính hắn còn nghĩ mình quang dâm vô độ mà để lại mầm mống trên người phụ nữ khác chứ! Nực cười...
Trong tình cảnh đông đúc người qua lại như vậy nhưng vô số ánh mắt vẫn hướng về phía Lục Sát, có lẽ vì hắn quá nổi bật càng thêm dưới chân lại có một cô bé quá mức xinh đẹp đứng đó ngẩng đầu thật thơ ngây nhìn hắn, một lớn một nhỏ, một sát khí đằng đằng u ám lạnh lẽo và một cô bé dễ thương đáng yêu xinh như thiên thần, cả người tỏa ra một màu hồng hạnh phúc ấm áp đứng đối diện với nhau như thế thật sự có chút khôi hài và khác một trời một vực...
“Hình như đó là cha con phải không?”
“Chắc là thế đấy, nhìn hai người họ bắt mắt quá mà...”
“Nhưng tôi thấy lúc vị tiên sinh kia đi ra thì không có cô bé đó mà?”
“Có khi nào là con rơi đến tìm cha không nhỉ?”
...
Có người đi ngang qua không nhịn được mà dừng lại hỏi một chút. Lục Sát không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của bọn họ cũng không giải thích hay đáp lời gì cả, hắn đột nhiên cúi người ngồi xổm xuống để đối diện vào đôi mắt long lanh của cô bé, trả lại quả bong bóng mà nhẹ giọng nói: “Của cháu đây.”
Khiết Khiết mỉm cười rạng rỡ nhận lấy quả bong bóng từ trong tay hắn: “Cháu cảm ơn chú.”
Cả người Lục Sát chợt cứng đờ lại, hắn đột nhiên như bị ai đó thôi miên mà bất động nhìn chằm chằm vào nụ cười ngây thơ của cô bé trước mặt đến ngơ ngẩn, tại sao... tại sao khi nhìn thấy nụ cười này hắn lại lần nữa thấy được nụ cười tươi như ánh mặt trời của Hàn Khiết Tình chứ? Thật sự không thể không phủ nhận là nét cười của cô bé này và người hắn yêu rất giống nhau...
Nụ cười chua chát trên môi Lục Sát càng đậm, chắc hắn nhớ cô đến phát điên rồi, nhìn đâu cũng thấy bóng hình của cô cả. Trong lúc hắn đang ngây người mà nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khiết Khiết như muốn tìm lại hình ảnh của Ngọc Trinh con gái hắn yêu nhất, thì cô bé cũng nhìn hắn rồi cướp mắt long lanh vài cái, nghiêng đầu chu môi nói: “Chú ơi, chú thật đẹp trai nha~”
Câu nói của cô bé khiến Lục Sát hoàng hồn lại, trên môi hắn bất chợt nở ra nụ cười. Duật Ấn và thuộc hạ phía sau nhìn thấy hắn cười mà trố mắt kinh ngạc không thốt nên lời! Bọn họ đang thấy cái gì vậy? Ôi trời ơi, lão đại của bọn họ cười rồi? Suốt bốn năm nay từ khi Hàn tiểu thư mất tích không rõ dấu vết hoặc là đã chết thì ngay từ ngày hôm đó tính tình Lục Sát đã thay đổi hẳn, quanh năm suốt tháng hắn như một tảng băng di động, ngày hôm nay lại có thể ngồi xuống ngắm nhìn cô bé đáng yêu này mà còn chỉ vì một câu khen ngợi ngây thơ liền bật cười?
“Cô bé, cháu thật sự rất đáng yêu nhé.” Lục Sát bày ra gương mặt trầm ổn mà trong đáy mắt lại chứa tình cảm dịu dàng hắn không hề phát hiện ra, mỉm cười khẽ nâng bàn tay to lớn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé rất dịu dàng.
Khiết Khiết chớp mắt tròn xoe rồi cười rạng rỡ một tiếng, trước đây ai gặp cô bé cũng đều khen như thế cả, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô bé cảm thấy lời khen ngợi này thật sự đã khiến lòng cô bé ấm áp, một cảm giác thân thuộc gì đó cũng rất khó nói: “Chú ơi, cháu có thể nói cái này được không ạ?”
“Sao thế?” Lục Sát nhìn cô bé bằng ánh mắt hết sức dịu dàng rồi trầm giọng hỏi
Khiết Khiết đảo tầm mắt xoay tròn một vòng xung quanh rồi dừng lại trên gương mặt đẹp như tạc tượng của người chú trước mặt, giọng điệu thơ ngây vang lên: “Chú dẫn cháu đi tìm mami với cô Eirian được không ạ? Lúc nãy cháu mãi đuổi theo bong bóng nên bị lạc mất mami và cô rồi ạ.”
Lục Sát bật cười với sự đáng yêu thơ ngây hồn nhiên của cô bé, hắn chậm rãi nâng ngón tay cưng chiều nựng nịu gò má hồng hào của Khiết Khiết: “Đương nhiên là được rồi.”
Khiết Khiết vui vẻ cười tít cả mắt, cô bé đột nhiên nhướn người với lên gương mặt như được điêu khắc tỉ mỉ của Lục Sát rồi chu môi hôn lên gò má của hắn một cái thật kiêu: “Chú đẹp trai thật tốt bụng!”
Cả người Lục Sát ngẩn ra? Nhiệt độ ấm áp bên gò má hắn lướt nhẹ mùi sữa thơm ngát từ đôi môi cô bé. Nhưng mà âm thanh non nớt của Khiết Khiết càng khiến lòng hắn như tan chảy ra, cô bé này thật sự đáng yêu quá đi mất! Chú đẹp trai? Cái tên này xem ra cũng rất hay!
Lục Sát mỉm cười kéo cô bé nhích lại gần rồi dịu dàng xoa đầu Khiết Khiết, đôi mắt thâm thúy của hắn đối diện với đôi mắt trong suốt long lanh của Khiết Khiết thì cực kỳ cảm thấy quen thuộc, hắn chậm rãi cất lên giọng nói trầm ấm: “Cô bé, cháu tên là gì vậy?”
“Khiết Khiết ạ!” Khiết Khiết mỉm cười rạng rỡ mà nhanh giọng non trẻ cất lên.
Đôi mắt Lục Sát hiện lên từng cơn sóng êm đềm, một cảm giác gì đó từ ngay lần đầu tiên gặp cô bé đã bất chợt sinh ra trong lòng hắn, ngay đến khi nghe cái tên của cô bé hắn cũng cảm thấy lòng mình đang gợn từng cơn sóng. Nhất thời chìm vào trầm mặc mà lẳng lặng nhìn thật kĩ gương mặt của cô bé.
Khiết Khiết chớp mắt vài cái đáng yêu, nghiêng đầu nhìn hắn đang dùng ánh mắt chằm chằm nhìn mình, cô bé lắc quơ tay trước mặt hắn mấy cái: “Chú đẹp trai ơi, chú sao thế ạ?”
Giọng nói thơ ngây của Khiết Khiết vang lên kéo dòng suy nghĩ suy tư của Lục Sát trở về, hắn hoàn hồn lại mà mỉm cười dịu dàng: “Không có gì, Khiết Khiết, chú dẫn cháu đi tìm mami của cháu nhé.” Nói rồi hắn nâng người cô bé rồi ôm lên, bởi vì chiều cao quá xa vời nên hắn không thể nắm tay cô bé được, chỉ đành ôm thân hình nhỏ nhắn lên rồi tiến bước về phía trước.
“Vâng ạ!” Khiết Khiết mỉm cười rạng rỡ như một đóa hoa nở rộ giữa ban ngày, vòng đôi tay trắng nõn thom nhỏ ôm lấy cổ hắn rồi xoay đôi mắt long lanh nhìn xung quanh.
Khu vực đón người.
Khi Veronica trở lại nhìn xung quanh một hồi thì không thấy Eirian và Khiết Khiết đâu cả, cô nhíu mày xoay người định đi tìm nhưng chưa kịp bước đi đã nghe thấy tiếng hốt hoảng từ đằng sau: “Veronica! Veronica!”
Veronica nghe thấy âm thanh quen thuộc liền xoay người lại, bắt gặp gương mặt đầy hốt hoảng và sợ hãi của Eirian liền cảm thấy bất an trong lòng: “Cậu sao vậy? Đúng rồi, Khiết Khiết đâu?”
Gương mặt Eirian đầy vẻ bất đắc dĩ và cũng tái nhợt cả đi, hốc mắt cô đỏ hoe mà níu chặt lấy tay Veronica, đầy sự áy náy: “Mình xin lỗi... lúc nãy mình đi vệ sinh nên để Khiết Khiết ở ngoài, mình đã dặn dò con bé không được đi đâu rồi, vậy mà lúc mình trở ra thì... thì không thấy Khiết Khiết đâu nữa!”
“Cái gì?” Sắc mặt Veronica tái xanh như bị cắt đi không còn một giọt máu, cô cảm giác được trái tim mình đang chùn xuống nặng nề.
Eirian cắn môi mà run rẩy nắm chặt tay Veronica, sắc mặt cũng hoảng hốt và sợ hãi không thôi: “Veronica, xin lỗi cậu... mình... mình không nên để Khiết Khiết ở bên ngoài một mình. Lúc mình đi ra thì không thấy con bé mình đã tìm khắp xung quanh đó rồi... nhưng mà vẫn không thấy con bé đâu cả...”
Veronica biết không thể trách Eirian được, gương mặt cô biến sắc nghiêm trọng, vỗ về trấn an Eirian bằng giọng điệu trong trẻo nhưng đáy mắt lại có từng sự lo lắng sợ hãi: “Eirian! Mình không trách cậu, đừng lo lắng, giờ chúng ta chia ra tìm Khiết Khiết. Cậu ra ngoài khu vực Arrivals để tìm con bé, nếu không có thì lập tức liên lạc với mình. Bây giờ mình sẽ đi nhờ nhân viên ở đây để phát loa thông báo tìm Khiết Khiết, chúng ta chia ra tìm con bé!”
Eirian quệt nước mắt trên mặt rồi lập tức gật đầu lia lịa, sau đó cả hai người chạy về hướng ngược lại không ngừng gọi tên Khiết Khiết, cõi lòng cả hai cô gái đều nóng như lửa đốt, nhất là Veronica, cô thật sự sợ hãi... Vì thế đôi chân càng tăng nhanh tốc độ hơn nữa mà vừa đi về phía quầy tìm người thất lạc rồi nhìn khắp mọi người xung quanh.
Phía bên kia, từ khu vực Arrivals đi trở lại nhà vệ sinh, nhưng Khiết Khiết vẫn không thấy cô Eirian đâu cả, cuối cùng đành phải để Lục Sát bế mình đi về khu vực đón người.
“Khiết Khiết, sao cháu lại xinh đẹp và đáng yêu thế nhỉ?” Trên đường trở lại chỗ đón người ban đầu, Lục Sát không nhịn được nhéo má Khiết Khiết vài cái rồi khẽ cười lên tiếng hỏi.
Gương mặt thơ ngây của Khiết Khiết chìm vào suy tư, sờ sờ cằm ra vẻ mặt đăm chiêu như là đang nghiêm túc suy nghĩ, lát sau cô bé mới chớp mắt long lanh rồi trịnh trọng nói: “Chắc chắn là cháu được di truyền nhan sắc trời sinh của mami cháu rồi nha~ Chú đẹp trai, chú biết không? Mami của cháu là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời mà cháu từng gặp, mami của cháu hát cũng rất hay nữa. Chú đẹp trai thích cháu thì khi gặp mami cháu chú cũng sẽ thích giống như thế.”
Lục Sát bật cười với cô bé, thích người khác ư? Đó là ba chữ từ lâu không còn xuất hiện trong từ điển của hắn nữa rồi, bởi vì hắn nhận ra tình yêu của mình đã ăn sâu vào tận gốc rễ với người con gái dường như bốc hơi khỏi thế gian này mất rồi, làm sao hắn có thể thích ai ngoài người khác nữa chứ? Nhưng mà không hiểu sao khi nghe đến Khiết Khiết nói về mẹ mình trái tim Lục Sát bỗng đập mạnh một nhịp, hắn vô thức bất chợt không nhịn được mà hỏi: “Mami của cháu tên là gì?”
“Mami của cháu tên là Veronica ạ!” Khiết Khiết tròn xoe mắt long lanh vừa đảo tầm nhìn xung quanh vừa mỉm cười rạng rỡ đáp. Bỗng khi từ đằng xa cô bé nhìn thấy bóng người quen thuộc liền vẫy tay hét lên: “Cô Eirian! Khiết Khiết ở đây!”
Lòng Eirian không ngừng lên xuống vì cô đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy bóng dáng Khiết Khiết đâu cả, suy nghĩ một hồi lại quay trở về khu vực đón người, lúc đang hỏi từng người xem có nhìn thấy một cô bé xinh đẹp đáng yêu hay không thì đằng sau vang lên tiếng nói thơ ngây quen thuộc, Eirian lập tức theo bản năng xoay người lại liền nhìn thấy xa xa một người đàn ông cao lớn đang bế Khiết Khiết, cô lập tức phi như bay đến chỗ bọn họ.
Lục Sát cũng hơi buông lõng tay thả Khiết Khiết xuống, cô bé nhanh như chóp phi vào lòng Eirian. Cô ngồi xổm xuống ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô bé vào lòng thật chặt rồi áy náy nói: “Khiết Khiết, xin lỗi con, cô không nên để con một mình ở bên ngoài như thế.” Nói tới đây Eirian cũng có chút tức giận, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như trước mà trách móc nhẹ nhưng đầy sự yêu thương và lo lắng: “Sao con không nghe lời cô mà đi lung tung vậy hả? Con có biết cô và mami con lo cho con thế nào không?”
Khiết Khiết tuy là giây phút trước vừa cười rạng rỡ nhưng giây sau đã xị mặt xuống, đôi mắt đáng thương ngấn ngấn nước mà ôm lấy cổ Eirian tự động hối lỗi chân thành: “Khiết Khiết xin lỗi cô Eirian, là vì con mãi đuổi theo bong bóng nên mới tự ý rời khỏi nhà vệ sinh. Cũng may...” Khiết Khiết hơi dừng lời nói lại rồi thoát khỏi vòng tay Eirian, xoay người nhìn gương mặt đẹp như tạc tượng của Lục Sát, thấy hắn cũng đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình thì Khiết Khiết liền mỉm cười trở lại: “Cô Eirian, cũng may là cháu gặp được chú đẹp trai này á~ Chú ấy bế cháu đi tìm cô và mami đấy ạ!”
Lúc này Eirian mới để ý đến Lục Sát, cô nắm buông Khiết Khiết ra rồi đứng thẳng người dậy cúi đầu với Lục Sát, thành thật thể hiện lòng cảm ơn sâu sắc: “Cảm ơn vị tiên sinh này, lòng tốt của anh tôi xin ghi nhớ. Nếu anh có cần gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ sẵn lòng giúp đỡ!”
Gương mặt Lục Sát khôi phục lại trạng thái lạnh lùng như ban đầu, theo phép lịch sự hắn gật đầu một cái coi như đáp lại lòng cảm kích của Eirian: “Không cần, đây là việc tôi nên làm. Hơn nữa... Khiết Khiết thật sự rất đáng yêu, gặp được cô bé tâm trạng tôi cũng rất tốt!”
Di chuyển ánh mắt đến Khiết Khiết, sự dịu dàng tình cảm lại lan tràn trong trái tim hắn, hắn ngồi xổm xuống rồi ngoắc Khiết Khiết lại, cô bé mỉm cười chạy đến nhào vào lòng hắn. Lục Sát xoa đầu cô bé dịu dàng rồi mỉm cười lên tiếng: “Khiết Khiết, nếu cháu đã tìm được cô rồi thì chú phải đi đây. Sau này nếu cháu nhớ chú thì hãy gọi điện cho chú!”
Hắn lấy ra từ trong ví một danh thiếp đưa cho Khiết Khiết, cô bé nhìn tấm danh thiếp sạch đẹp trên tay mình rồi mỉm cười gật đầu, để vào cái túi hình con gấu đang đeo chéo trên người: “Vâng ạ!”
Lục Sát cười dịu dàng nựng nịu cái má hồng hào trắng mịn của Khiết Khiết: “Ngoan lắm! Được rồi, chú còn có việc, đi trước đây!” Nói xong hắn khẽ xoa đầu Khiết Khiết thêm vài cái rồi tao nhã đứng dậy, gật đầu với Eirian một cái theo phép lịch sự mà không nói bất cứ lời nào, sau đó xoay người cất bước, Duật Ấn và thuộc hạ cũng lập tức nối đuôi theo cùng hắn đi về hướng cổng sân bay.
Ngay khi hắn vừa xoay người rời đi thì từ đằng xa, một bóng hình mảnh mai cũng gấp gáp chạy tới chỗ ban nãy hắn đứng, giữa dòng người tấp nập họ lướt qua nhau mà không hề biết sự hiện diện của đối phương đang ở đây, cũng như chưa từng quen biết đến nhau...