Đường Thiếu Khôn như bị chìm trong sự tức giận, anh điên cuồng tung nắm đắm lên mặt, bụng, cánh tay Lục Sát, phát tiết tất cả sự khó chịu và đau lòng trong suốt ngày qua lên người hắn.
Quần áo Lục Sát xộc xệch vì bị Đường Thiếu Khôn nắm lấy mà giằng co, gò má hắn hiện lên vài vết bầm tím sưng vù, khóe môi rỉ máu đỏ tươi chảy xuống, mới đầu khi đột nhiên bị đánh bất ngờ như thế hắn đã có đánh trả lại, nhưng mà trong lúc đánh bên tai hắn lại văng vẳng câu nói của Đường Thiếu Khôn: “Lục Sát! Chính là anh, chính anh đã khiến Khiết Tình đã chết không thấy xác, chính là tại anh!”
Ngay khi câu nói dữ tợn tràng đầy căm hận của Đường Thiếu Khôn vừa thốt lên đã như một cây roi quật mạnh hết đi sức lực trên người Lục Sát, cả người hắn cứng đờ ra mà toàn thân lạnh toát, một câu nói đó mang theo vũ bão phong ba ầm ầm trút mạnh lên người Lục Sát, lạnh lẽo từ đầu đến chân. Cơ thể liên tiếp nhận được sự đau nhức, bên trong nội tâm lẫn cõi lòng đều như bị ai đó xé toẹt ra, trái tim còn hơn bị vạn tiễn xuyên tâm, chỉ còn sự đau đớn thống khổ như cắt đi từng miếng da, miếng thịt, rút đi xương cốt trên người hắn.
Lục Sát như trở thành một người vô dụng, toàn thân hắn bất lực mà dựa vào Đường Thiếu Khôn để mặc anh ta đánh tới tấp cũng không đánh trả lại một cú đấm nào, cơn đau không ngừng truyền đến nhưng hắn dần như cảm thấy chỉ còn lại cảm giác tê dại từng hồi.
Còn Đường Thiếu Khôn càng đánh càng hăng, sau ngày đính hôn đó anh đã nghe phong phanh được chuyện diễn ra vào ngày định mệnh đó, đúng thế, chính ngày định mệnh đó đã hủy hoại đi cuộc đời của Hàn Khiết Tình, khiến cô bỏ đi mà còn mất tích sau chuyến bay đó, đến bây giờ vẫn không tìm thấy xác, nhưng nếu cô đã lên rồi thì không cách nào còn trở về nữa, bởi vì người trên máy bay đó không một ai sống sót.
Vất vả suốt một tháng trời không ngừng điều tra, Đường Thiếu Khôn mới biết được toàn bộ sự thật về kế hoạch âm mưu trả thù của Lục Sát, chính vì hắn mới khiến cuộc đời Hàn Khiết Tình bị hủy hoại, bây giờ chết cũng chẳng thấy xác đâu, anh nhất định phải tìm Lục Sát tính sổ. Lúc tới đây thấy cửa bên ngoài mở toang, Đường Thiếu Khôn không nghĩ ngợi liền đi thẳng một mạch lên lầu, lúc đứng ở ngoài nghe được cuộc trò chuyện đó cơn tức giận đã kìm nén bao nhiêu bây giờ bộc phát hết tất cả.
“Lục Sát, chính là tại anh! Chính anh đã hủy hoại Khiết Tình. Tôi muốn giết anh để trả thù cho cô ấy! Lục Sát, tôi thề nhất định để anh phải ân hận cả đời vì đã tổn thương cô ấy!” Đôi mắt Đường Thiếu Khôn tràn ngập sự hung tàn, cả người anh lại đột nhiên tỏa ra luồng sát khí dữ tợn chưa từng có, từ trước đến nay bộ dạng giận dữ đến mức muốn giết người là lần đầu tiên xuất hiện trên người anh. Nắm đấm vung về phía cơ thể hoàn toàn như mất hết sức lực của Lục Sát không ngừng tung ra, quyền nào cũng dùng toàn bộ sức lực như muốn thông qua nó để đâm từng nhát trên người hắn.
Lục Sát mờ mịt mà chịu trận đòn này, hắn không còn một chút sức nào để phản bác lại nữa, bởi vì những lời nói cay nghiệt đó đã như từng mũi tên xuyên qua cơ thể hắn, máu túa ra không ngừng, đau đớn mà sống không được chết cũng chẳng xong.
“Tại sao vậy hả? Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, vô tâm mà hủy hoại cả cuộc đời lẫn tình yêu của Khiết Tình. Chính tay anh đã ép cô ấy đi đến đường cùng, chính tay anh đã đẩy cô ấy xuống vực sâu vạn trượng mãi mãi... Tại sao anh không chết đi hả? Lục Sát, anh đừng tưởng anh có bộ dạng như vậy thì người ta sẽ thương hại anh, nói cho anh biết, anh càng như vậy càng khiến tôi khinh thường và kinh tởm anh mà thôi!” Đường Thiếu Khôn đánh như một người điên, hăng say tung từng cú đấm dứt khoát lên người Lục Sát không chừa chỗ nào, có thể thấy rõ vết thương cũ của hắn vẫn chưa lành hẳn bây giờ lại tăng thêm vết rách, vết thương mới xuất hiện đụng tới vết thương cũ càng khiến người hắn đau đến mức không thở nổi, trái tim càng như bị ai đó bóp nghẹt lại.
“Tôi không muốn tổn thương Tình Tình... cô ấy vẫn còn sống, các người đừng nói bậy!” Vất vả lắm lí trí của Lục Sát mới khôi phục lại một chút, hắn khàn khàn lên tiếng yếu ớt.
Sau khi hắn vừa dứt lời thì ở bụng lại nhận thêm một cú đá của Đường Thiếu Khôn, cú đá này như muốn đạp cho cả nội tạng Lục Sát trào ngược lên, khiến hắn phải giơ tay ôm lấy bụng mà bám vào mép giường mới trụ được, sắc mặt tái mét đến kinh người.
Ở bên cạnh Duật Ấn muốn tiến lên ngăn cản nhưng đều bị Nam Yên Bắc ngăn lại, anh ta sợ nếu đánh thêm nữa thì Lục Sát sẽ không chịu nổi, sức khỏe của hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nam Yên Bắc lại trầm mặc giây lát mà vẫn kiên quyết ngăn cản anh ta lại: “Không cần lo lắng, Đường Thiếu Khôn này tuy tính tình xốc nổi nhưng vẫn biết chừng mực, anh ta dạy dỗ Tiểu Lục một chút để cậu ấy phải tỉnh táo lại, bù đắp tội lõi của mình. Nếu không, cậu ấy cứ mê muội như thế thì không ai cứu được nữa...”
Duật Ấn muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhìn lão đại của anh ta bị đánh cho tơi bời hoa lá mà chỉ biết đứng một bên xem không thể làm gì, đành cúi đầu mà thở dài nườm nượp.
Một tràng cười lạnh lẽo từ đôi môi mím chặt của Đường Thiếu Khôn, lúc này sắc mặt anh chỉ có sự tàn ác và căm hận, từng ánh mắt như tia laser phóng thẳng lên người Lục Sát chỉ thiếu nước dùng ánh mắt đó xuyên qua cơ thể khiến hắn đau khổ sống không bằng chết. Anh túm lấy cổ áo xộc xệch của Lục Sát, lạnh lùng cất tiếng: “Lục Sát, anh đừng giả vờ giả vịt nữa. Bày ra bao nhiêu chuyện khiến Khiết Tình phải đau khổ đến chết, bây giờ lại còn có thể nói với tôi anh không muốn làm tổn thương cô ấy? Không tổn thương theo nghĩa của anh chính là khiến cô ấy phải dằn vặt, phải đau khổ đến bước đường cùng mà chết không rõ tung tích hay sao?”
Một lần nữa gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu Lục Sát xuống tới chân, trực tiếp đẩy hắn vào tận đáy hầm băng lạnh lẽo, đôi mắt hắn trở nên vô hồn mà đau đớn: “Không... tôi không muốn làm hại cô ấy... Tình Tình...”
“Lục Sát! Đồ khốn nạn nhà anh! Anh muốn chuộc lại lỗi lầm đúng không? Được, bây giờ anh đi tự sát đi, chỉ có chết mới có thể bù đắp lại lỗi lầm của anh dành cho Khiết Tình mà thôi!” Đường Thiếu Khôn nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra từng chữ vô cùng cay nghiệt và lạnh lẽo thấu xương. Nếu như có thể, anh thật muốn tự tay giết chết người đàn ông này, để hắn nếm mùi đau khổ khi làm tổn thương người con gái mà Đường Thiếu Khôn yêu thương nhất...
“Không... tôi không thể chết được... Tình Tình... Cô ấy nói sẽ trở về bên tôi, tôi sẽ chờ cô ấy quay lại bên cạnh tôi. Tôi sẽ bù đắp lại tất cả cho Tình Tình, chỉ mong cô ấy đừng rời bỏ tôi nữa...” Lục Sát như một người bị hành hạ đến mất đi lí trí, chấp niệm này của hắn quá sâu, nhất thời không ai kéo hắn ra khỏi được.
Đường Thiếu Khôn dùng ánh mắt căm hận đến tột đỉnh nhìn hắn, anh cười giễu cợt một tiếng vứt lại một câu: “Nếu như thế thì anh phải sống tiếp cho tôi, mỗi ngày anh đều phải ghi nhớ chính tự anh đã khiến Hàn Khiết Tình tổn thương thế nào, cái chết của cô ấy cũng là do anh gây ra. Tôi nguyền rủa anh suốt đời sống trong ân hận, mãi mãi phải day dứt đến chết khi nhớ lại những chuyện anh đã làm với Khiết Tình!” Dứt lời Đường Thiếu Khôn xoay người đi một mạch, đá thẳng cánh cửa cái rầm đôi đi không quay trở lại.
Lúc này, Nam Yên Bắc mới từ từ đi tới nhìn Lục Sát từ trên cao xuống, bộ dạng lúc này của hắn thật sự phải khinh thường mà nói rằng rất đáng thương. Anh nheo nheo mắt mà hời hợt nhìn hắn, lạnh lùng nói từng chữ rõ ràng: “Lục Sát, bây giờ cậu đã tỉnh táo lại chưa? Bị đánh thế đã giúp cậu lấy lại con người tàn độc cao cao tại thượng trước đây của cậu chưa? Mau mau vực dậy tinh thần cho mình, dọn dẹp hết một đống phiền toái mà cậu tự gây ra đi.”
Nói xong Nam Yên Bắc cũng xoay người đi ra ngoài, nhưng đến cửa anh chợt dừng bước, nghiêng đầu nói: “Ở đây uống rượu rồi tự hành hạ bản thân mình thì Hàn Khiết Tình có thể sống lại sao? Nếu là như thế thì trừ phi cậu chết đi cô ấy mới tha thứ cho cậu. Nếu không phải sống thật tốt để bù đắp lại bao nhiêu lỗi lầm cho Hàn Khiết Tình, như thế có chết cô ấy cũng yên tâm mà nhắm mắt.”
Sau đó Nam Yên Bắc không nói thêm câu nào nữa mà lắc đầu ngao ngán rồi đi thẳng ra bên ngoài một mạch không quay lại. Duật Ấn đứng trong phòng nhìn theo bóng lưng của Nam Yên Bắc với tình trạng bây giờ của Lục Sát chỉ thở dài nườm nượp, muốn ở lại cùng với Lục Sát nhưng hắn đột nhiên lên tiếng: “Chú về đi, tôi muốn ở một mình.”
Duật Ấn cắn răng rồi cung kính cúi đầu một cái, dứt khoát xoay người rời đi, bỏ lại cả căn biệt thự chỉ còn một mình Lục Sát ngồi trơ trọi giữa căn phòng với đống rượu vang lộn xộn.
Lục Sát tựa thân người yếu ớt vào cuối giường, nhớ lại những lời nói của Nam Yên Bắc, Đường Thiếu Khôn và... từng câu từng chữ ngày đính hôn của Hàn Khiết Tình. Mỗi thứ đều đâm thẳng vào trái tim hắn, đau... đau đến chết lặng.
Dù thế nào Lục Sát hắn cũng phải chấp nhận với sự thật rằng Hàn Khiết Tình đã ra đi mãi mãi, cô không phải là giận dỗi mà rời xa hắn, mà thật sự biến mất khỏi cuộc đời và thế giới của hắn...
Dẫu biết rằng sự thật đó hành hạ trái tim hắn rất đau, nhưng mà Lục Sát vẫn không thể không tin...
Đến cuối cùng, toàn thân hắn đều như một quả bong bóng bị xì hơi không còn chút sức lực nào, ý thức dần trở nên mơ hồ, tầm mắt phía trước cũng mờ mịt đi, đầu óc đau nhau bổ búa mà trở nên chao đảo trước hình ảnh xung quanh. Đến khi cơ thể không chịu được sức nặng và cầm cự của Lục Sát nữa mà từ từ ngã khụy xuống sàn nhà, đôi mắt lạc lõng cô đơn mang vẻ thống khổ của hắn dần nhắm lại, bỗng, một giọt nước mắt đắng cay chảy dọc theo hốc mắt hắn thật êm đềm mà rơi xuống...