Kết quả của việc Lục Sát mất tích ngày hôm đó là hai ngày sau hắn lại xuất hiện ở bệnh viện thêm một lần nữa!
Bởi vì hắn tự tiện xuất viện trước thời hạn, vẫn chưa được bác sĩ kiểm tra toàn vẹn lần nữa mà tự ý đi mất, thế nên sau một ngày Nam Yên Bắc và Duật Ấn rối tung đầu đi tìm hắn thì hắn đã lái xe tới ngoài biển, lúc tìm ra hắn đã ngất xỉu vì lái suốt mấy tiếng đồng hồ không kịp nghỉ ngơi. Lúc đưa vào bệnh viện lần nữa thì bác sĩ nói đây là bước đầu tình trạng bị stress của Lục Sát!
Vì suốt một tháng qua hắn đè nén tâm trạng quá mức không cách nào bộc phát ra bên ngoài chỉ có thể gắng gượng cầm cự, chẳng khác nào tự mình giày vò chính mình, nó giống như một quả bom hẹn giờ nổ chầm chậm trong người hắn vậy, đến lúc nội tâm trong hắn chịu không được nữa nên đã nổ tung ra, ảnh hưởng trầm trọng đến tâm lý hắn. Bác sĩ khẳng định trước mắt là Lục Sát đang bị stress sau này nhất định tâm tình sẽ rất không ổn định, ông dặn dò Nam Yên Bắc thật kĩ là không được để hắn quá mức căng thẳng và kích động, để tâm trí thật thoải mái không được suy diễn quá nhiều thứ, như thế chứng stress đó mới không nặng và khó điều trị.
Nam Yên Bắc nghe xong mà thở dài nườm nượp, nhìn lấy sắc mặt Lục Sát tái nhợt thì không biết làm gì hơn nữa, thôi vậy, cứ để ông trời quyết định số phận của hắn vậy, anh chỉ đứng một bên giải quyết tình huống xấu nhất sẽ xảy ra với hắn.
Được tiêm thuốc an thần nên Lục Sát ngủ mê man suốt hai ngày trời hắn mới tỉnh lại, quả nhiên như bác sĩ đã nói hắn đã đi vào bước đầu của chứng stress, thái độ hờ hững và lạnh nhạt hơn khi xưa càng nhiều, một ngày hắn chưa mở miệng tới ba tiếng nói. Bây giờ càng không chịu sự gò bó của ai, sau khi tỉnh lại không hề nghe theo lời khuyên của bác sĩ và Nam Yên Bắc mà trực tiếp đi thẳng về biệt thự Cơ Tuyết Bảo, nhốt mình trong nhà ba ngày trời không đếm xỉa tới ai, đến ngày thứ tư Nam Yên Bắc đành cùng Duật Ấn phá cửa xông vào.
Khi cả hai người cùng vào điều đầu tiên là bịt mũi lại và nhíu mày một cái. Từ lúc ở ngoài phòng khách đến căn phòng của Lục Sát đều tràn ngập mùi thuốc lá và mùi rượu vang, không khí chỉ có hai mùi đó xen lẫn hòa trộn vào nhau mà bao vây lấy cả căn biệt thự này.
Tiếng bước chân của hai người đàn ông dồn dập tiến lên phòng của Lục Sát, quả nhiên, vừa mở cửa ra đã thấy hắn ngồi dưới đất, tựa vào cuối giường, bộ dạng chẳng khác nào một kẻ bệnh tâm thần.
Quần áo là áo sơ mi màu trắng cùng với quần tây dài đã ba ngày rồi vẫn chưa thay ra, áo quần xộc xệch không gọn gàng, áo sơ mi tùy ý thoát ra, ba bốn cúc áo cũng bị cởi ra mà cài không đúng thứ tự. Đầu tóc rối tung không được chải chuốt, gương mặt đẹp như tạc tượng giờ đây không chút huyết sắc mà như kẻ bị nghiện ma túy, hời hợt và điên dại. Râu ở cằm đã mọc lên khá nhiều nhưng hắn vẫn không cạo đi, móng tay dài ra cũng không cắt... nói tóm lại bộ dạng của Lục Sát bây giờ chỉ có thể tóm gọn lại là, lôi thôi lếch thếch, tệ hại hơn cả một người vừa mới biết mình bị ung thư không thể cứu chữa, suy sụp và không có chút gì gọi là muốn sống nữa, bất lực và mệt mỏi với mọi thứ.
Một người đàn ông cao cao tại thượng, lão đại của bang Sát Tử Nhân nổi tiếng âm độc, vị trí chủ tịch tập đoàn vừa nhậm chức, khí thế vương giả áp bức người, người ở trong đạo và bang phái chỉ cần nghe đến tên thôi đã sợ mất mật, vậy mà giây phút này đây Lục Sát lại trở thành bộ dạng thê thảm như vậy, nếu như nói dễ nghe một chút thì hắn chỉ trở thành kẻ như bị mất hết mọi thứ mà thành người bình thường, còn nói khó nghe một chút thì bộ dạng lúc này đây của hắn đến một tên ăn xin thấp kém Lục Sát còn không bằng! Nếu như bây giờ hắn ra ngoài với tình trạng như thế này thì chả ai tin Lục Sát là một người đàn ông có quyền lực như vậy cả, có khi còn nhổ nước bọt lên đầu hắn mà khinh bỉ cũng không chừng.
Hắn ngồi ở đấy tùy tiện để một chân co chân duỗi, xung quanh đều là chai rượu vang đắt tiền, whiskey và thuốc lá rải rác khắp nơi. Mà điều mà Nam Yên Bắc vừa nhìn thấy thôi cũng đã biết tất cả rượu ở đây đều là loại mạnh nhất, được ủ và chưng cất nhiều năm cũng trải qua vô số lần, đều tích trữ ở hầm rượu của hắn, bây giờ đều tập trung vào bụng của hắn. Hơn nữa, với bộ dạng này thì chắc chắn suốt ba ngày nay Lục Sát không hề làm gì khác ngoài việc uống rượu và hút thuốc cả.
Nam Yên Bắc tức giận hồng hộc tiến lên giật lấy chai rượu đang uống được một nữa từ tay Lục Sát, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn từ trên xuống dưới mà quát lớn: “Lục Sát! Cậu tỉnh táo lại cho mình, cậu vừa mới xuất viện đã uống nhiều rượu với hút thuốc là như vậy, bác sĩ đã dặn cậu không uống rượu cho đến khi hồi phục hoàn toàn, cậu quên rồi sao? Thế nào đây, không muốn sống nữa à?”
Gương mặt mệt mỏi của Lục Sát chậm rãi ngẩng lên nhìn thấy một thân sang trọng từ đầu tới chân của Nam Yên Bắc, so với bộ dạng thê thảm suy sụp của hắn bây giờ là khác một trời một vực, nhưng hắn không quan tâm đến điều đó. Nhìn lấy chai rượu bị Nam Yên Bắc cướp lấy mà nhíu mày, nâng tay muốn lấy lại: “Không liên quan đến cậu, trả rượu đây cho mình...”
Sự tức giận của Nam Yên Bắc lên đến đỉnh điểm, anh lạnh lùng đập nát chai rượu trên tay xuống sàn nhà tạo ra một âm thanh chói tai, rượu văng bắn lên đôi giày da của anh nhưng anh không hề để ý mà lớn giọng gầm lên: “Con mẹ nó Lục Sát! Bây giờ cậu suốt ngày tìm rượu giải sầu làm cái khỉ gì hả?” Nói tới đây anh hơi dừng lại một chút, đôi mắt sắc lạnh càng âm hiểm rồi chỉ tay về hướng Duật Ấn đang bối rối đứng ở bên cạnh: “Việc trong bang nhiều không đếm xuể cậu bỏ mặc không lo mà dồn lên đầu Duật Ấn. Tập đoàn khó khăn lắm vừa mới lấy lại cậu cũng chẳng để tâm đến, mà để có được tập đoàn này cùng trả thù Hàn Trạch Dương cậu đã đổ bao nhiêu xương máu vào đó rồi hả, chuẩn bị kế hoạch vất vả khổ cực suốt hai mươi lăm năm nay bây giờ lại từ bỏ tất cả mà ngồi đây tìm rượu giải sầu. Lục Sát! Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy hả?”
Mắng tới đây Nam Yên Bắc càng tức giận hơn, từ lúc tập đoàn Hàn Thị thuộc về tay Lục Sát hắn chả thèm để ý đến một chút nào, vị trí chủ tịch cũng chẳng thèm để tâm đến mà coi như một trò đùa quyền lực. Suốt thời gian gần đây Lục Sát không một chút động đến việc trong bang phái, tất cả đều để Duật Ấn thay phiên hắn xử lí. Còn Hàn Thị vừa mới đổi chủ nên có rất nhiều chuyện cần phải làm, vậy mà Lục Sát lại không ngó ngàng gì tới mà bỏ mặc nó qua một bên. Một tập đoàn lớn vững mạnh trong thời gian đổi chủ không ai đứng ra quản lý, đã gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến tập đoàn. Cổ phiếu tụt dốc không phanh, hơn nữa Lục Sát còn để vụt mất mấy hợp đồng lên tới vài trăm triệu, khiến tập đoàn có một phe tổn thất lớn. Nếu như không có Nam Yên Bắc đứng ra lấy danh nghĩa tập đoàn DZJD để lên tiếng, nhúng tay vào một chút, hợp tác với Hàn Thị rồi đầu tư vào Hàn Thị một số tiền khủng thì nói không chừng tập đoàn vừa mới được Lục Sát cướp lại đã lần nữa bị hủy hoại trong chính tay hắn.
Lục Sát lần đầu tiên bị người khác quát mắng như vậy không giận mà ngược lại còn bật cười lạnh, hắn nheo nheo mắt giễu cợt mà nhìn chằm chằm Nam Yên Bắc, hời hợt lên tiếng: “Có những thứ đó rồi thì thế nào, dù sao... bây giờ mình cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Còn thật sự mình đã mất hết tất cả, có những thứ đó để làm gì, Tình Tình cũng không trở lại với mình. Cô ấy bỏ rơi mình rồi...” Càng nói nụ cười chua chát và thống khổ trên môi hắn càng đậm hơn, đôi mắt tràn ngập sự thê lương mà trước nay chưa từng có. Không ai biết rằng bây giờ trái tim hắn đang bị bàn tay vô hình siết chặt lại, đau đớn tận tâm can.
Nam Yên Bắc nghiến răng nghiến lợi, bao nhiêu sự tích tụ kìm nén tránh để Lục Sát tổn thương bây giờ đều phọt ra ngoài, anh không nén nổi tức giận như một tên ác quỷ mà gầm lên, đôi mắt nhìn chằm chằm lấy Lục Sát mà hắng từng câu từng chữ: “Lục Sát, cậu nghe cho rõ đây! Hàn Khiết Tình đã chết rồi, cô ấy đã chết trong chuyến máy bay rồi, không thể tìm thấy xác nữa! Hàn Khiết Tình thật sự đã chết rồi, đã biến mất khỏi thế gian này cậu có hiểu không?”
Nụ cười lạnh trên môi Lục Sát chợt cứng đờ, mỗi câu mỗi chữ của Nam Yên Bắc vừa thốt ra như đâm sâu vào người hắn từng nhát từng nhát đau đớn, lần nữa vạch ra vết thương trong trái tim đang không ngừng rỉ máu của hắn. Hắn điên cuồng lắc đầu, sắc mặt trở nên tái nhợt mà phản bác: “Không... không... không thể nào! Nam Yên Bắc, cậu đừng có nói bậy, Tình Tình vẫn chưa chết...” Hắn như một cổ máy chỉ biết lắc đầu, nước mắt từng giọt trên gương mặt tái mét của hắn bất chợt rơi xuống trượt qua gò má cao hốc hác, nụ cười gượng gạo yếu ớt như một người mất hết lí trí nở ra trên môi, điên cuồng nói những điều chấp niệm trong lòng hắn: “Tình Tình vẫn còn sống, nhất định là như vậy... Cô ấy... cô ấy không chết đâu! Nam Yên Bắc, cậu đừng nói bậy... cô ấy... cô ấy chỉ là đang giận dỗi mình... đúng thế! Chính là như vậy... đang giận dỗi mình nên mới muốn bỏ đi một thời gian... khi... khi nào cô ấy hết giận sẽ trở về bên cạnh mình mà thôi... Nhất định là như thế...”
Sắc mặt Nam Yên Bắc nhất thời cứng đờ lại, lần đầu tiên từ lúc quen nhau đến bây giờ anh mới thấy những giọt nước mắt của Lục Sát rơi xuống, nhưng những giọt nước mắt này là rơi vì một người con gái đã chết! Nam Yên Bắc không muốn Lục Sát chìm đắm trong ảo mộng xa vời nữa, dù có làm tổn thương hắn anh nhất định cũng phải nói. Nam Yên Bắc ngồi xổm xuống, lấy hai tay giữ mạnh vai Lục Sát mà ra sức ép buộc hắn nhìn vào sự thật:
“Lục Sát, cậu tỉnh táo lại cho mình! Đừng chấp mê bất ngộ nữa, cũng đừng để bóng ma ác quỷ chiếm lấy tâm trí cậu. Hàn Khiết Tình không hề bỏ đi, mà cô ấy... thật sự đã chết rồi, cô ấy không tồn tại trên đời này nữa, cậu biết không?”
Lục Sát hít thở một cách khó khăn, hắn điên cuồng lắc đầu rồi dùng hết sức lực đẩy mạnh Nam Yên Bắc ra, đầu hắn chợt đau như bổ búa, mà trái tim hắn cũng đang vô cùng đau nhói như bị nghiền nát, hai tay hắn ôm lấy đầu mà gào lên: “Không! Tình Tình không hề biến mất, mình đã nói rồi, cô ấy chỉ là đang giận dỗi mình nên mới bỏ đi một thời gian. Sau này... sau này nhất định cô ấy sẽ trở lại bên cạnh mình... chỉ cần mình ở đây đợi cô ấy thì cô ấy sẽ trở về thôi...”
Trong khi Nam Yên Bắc không biết nên nói thế nào để kéo Lục Sát ra khỏi cái tưởng tượng ngu ngốc này nữa thì cửa phòng chợt vang lên một tiếng động lớn, Nam Yên Bắc và Duật Ấn nhìn qua thì chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy một bóng người chạy đến chỗ Lục Sát, túm lấy cổ áo hắn từ dưới để hắn đứng lên rồi không ngần ngại giơ mạnh một cú đấm về phía gò má Lục Sát.
“Đường Thiếu Khôn! Anh điên rồi à, đang làm gì vậy? Buông lão đại ra ngay cho tôi!” Duật Ấn kinh hoàng một phen rồi ngay lập tức lao lên muốn đẩy Đường Thiếu Khôn ra, nhưng chưa kịp chạy đến đã bị Nam Yên Bắc một bên ngăn lại, anh ta nhíu mày khó hiểu: “Nam tổng...”
Nam Yên Bắc giữ lấy cánh tay anh ta, nhìn qua phía Đường Thiếu Khôn đang phát tiết cơn giận dữ lên người Lục Sát thì thở dài một cái, nghiêm mặt lại trầm giọng cất tiếng: “Đừng ngăn cản, để anh ta đánh Tiểu Lục một trận đi, như vậy mới giúp cậu ấy tỉnh táo lại một chút! Để cậu ấy đối diện với sự thật như thế cũng tốt, thà đau một lần này còn hơn khiến cậu ấy phải dằn vặt mà chờ đợi trong vô vọng suốt cả cuộc đời.”
“Nhưng mà...” Duật Ấn luyến láy nhìn lấy Lục Sát đang bị Đường Thiếu Khôn không ngừng tung cú đấm thì vẻ mặt anh ta càng trở nên lo lắng.
Nam Yên Bắc nhìn Duật Ấn mà lắc lắc đầu, bảo ý đừng tùy tiện xen vào, dùng ánh mắt trấn an anh ta không có việc gì xảy ra cả.