Ngón tay đang cầm điếu thuốc của Lục Sát cứng đờ lại, cả người lâng lâng chưa kịp tiêu hóa lời nói mà hắn vừa nghe thấy, gương mặt hắn giữa bóng tối thoắt ẩn thoắt hiện lên sự tàn độc và lạnh lẽo, tàn thuốc đỏ rực giữa đầu ngón tay hắn cháy rụi từ lúc nào làm cho ngón tay hắn ửng đỏ lên một vết bỏng. Nhưng Lục Sát vẫn dường như chẳng có cảm giác gì, ngẩng đầu lên lộ ra đôi mắt thâm thúy hơi gợn sóng, tùy tiện hỏi: “Vì sao ông ta chết?”
“Sau khi ông ta được đưa vào bệnh viện thì đã ngay lập tức đem đi cấp cứu, khoảng vài tiếng trước thì tình hình đã tạm ổn định lại. Nhưng mà giữa chừng khi bác sĩ lần nữa kiểm tra lại thì tim Hàn Trạch Dương đã vỡ, lần trước vì ông ta kích động mạnh đã để lại di chứng lớn, hôm nay lại tức giận quá độ và kích thích mạnh, tâm trạng chùn xuống dữ dội gần có hiện tượng như stress, vì thế nên đã dẫn đến tình trạng đau tim rồi nguy kịch mà vỡ tim, chết ngay khi được sơ cứu kịp thời.” Duật Ấn tường thuật lại mọi chuyện xảy ra vào hôm nay, lúc tức trực bên cạnh Lục Sát hắn cũng đã cho người kiểm tra tình hình bên Hàn Trạch Dương nhiều lần, khi biết được ông đã chết anh ta cũng có chút bàng hoàng.
Nhưng mà có lẽ ông chết cũng tốt, với bao nhiêu tội nghiệt đã gây ra năm xưa, để đứng vững vị trí như bây giờ đã nhuốm biết bao máu tươi, còn khiến cả nhà Lục gia tan nhà nát cửa thì cho dù bây giờ còn sống cũng sẽ bị Lục Sát hành hà chết không được mà sống không xong, hoặc là nếu hắn giữ chút ân tình với Hàn Khiết Tình sẽ trực tiếp giao Hàn Trạch Dương cho bên cảnh sát, lúc đó mọi thứ của ông thật sự sẽ bị hủy hoại.
Lục Sát rơi vào trầm mặc, hắn tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, ánh sáng nhỏ từ đèn trần không thể chiếu rõ toàn bộ khuôn mặt hắn, chỉ có đôi mắt thâm thúy đó của hắn là phát ra những tia sáng lạnh lẽo u ám đáng sợ. Khoảng không gian chợt im lặng hẳn, rất lâu sau giọng nói trầm khàn của hắn mới vang lên: “Những việc mà Hàn Trạch Dương làm với nhà tôi chỉ dựa vào cái chết và Hàn Thị để trả giá thì không hề lớn lao chút nào so với cái chết của ba mẹ và em trai tôi. Ông ta chết cũng không thể bù đắp lại hết tội lỗi của mình...”
Duật Ấn đứng đó im lặng hồi lâu, anh ta không biết có nên mở lời hay không, nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng lên tiếng: “Vậy... lão đại... có nên lập bia mộ cho Hàn Trạch Dương hay không ạ?”
Lục Sát nghe thế thì không khỏi tràn ra một nụ cười lạnh lẽo thấu xương khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống tận đáy, không nhịn được giễu cợt một tiếng: “Lập bia mộ? Duật Ấn... chú có biết cái cảnh tượng mà chính mắt tôi nhìn thấy thể xác ba mẹ tôi nằm trong vũng máu đỏ tươi mà chết không nhắm mắt đã ám ảnh tôi thế nào không? Suốt hai mươi lăm năm nay tôi chưa bao giờ quên cảnh tượng ngày hôm đó cả. Mà người gây ra mọi chuyện đó chính là Hàn Trạch Dương, cho dù bây giờ ông ta đã chết thì thế nào chứ? Ít ra ông ta cũng chết tốt đẹp một chút, so với ba mẹ tôi thì còn kém xa nhiều...”
“Thuộc hạ lỡ lời, xin lão đại thứ tội!” Duật Ấn lập tức cúi đầu thành thật thú tội, hắn quả nhiên không nên hỏi ra lời ngu ngốc này. Trên đời này chả có ai nhân từ đến mức lập bia mộ cho người đã khiến ba mẹ mình chết thảm cả, huống chi người đó lại là một Lục Sát tàn độc máu lạnh đến ghê sợ, hơn nữa lúc ấy hắn chỉ là một cậu bé sáu tuổi, vì cảnh tượng đáng sợ đó đã biến hắn thành một con người tàn ác như ngày hôm nay.
Nói với hắn lập bia mộ cho kẻ thù hắn chẳng khác nào chính tay hắn đi giúp kẻ thù mình có một nấm mồ tốt đẹp hơn cả ba mẹ mình. Hàn Trạch Dương có cái chết tốt đẹp như vậy là Lục Sát đã nhân từ với ông lắm rồi, lập bia mộ sao? Đừng có nằm mơ!
...----------------...
Bên trong phòng bệnh VIP.
Dưới ánh đèn tối nhạt chiếu lên thân hìn nhỏ nhắn của cô gái ngồi cuộn tròn lại một góc, hai tay ôm lấy đầu mà ra sức lắc như mất đi lí trí, sắc mặt tái nhợt đến kinh người, mồ hôi thấm đẫm bộ quần áo của bệnh viện.
Hàn Khiết Tình không biết mình đã trong trạng thái nghe toàn bộ cuộc nói chuyện đó như thế nào, cô thất thểu quay trở lại giường bệnh rồi ngồi xuống chân giường cuộn lại thành một góc, ôm lấy đầu và mặt mà không ngừng tôn nước mắt.
Từng câu từng chữ của hai người đàn ông bên ngoài lọt vào tai cô như đâm sâu và người cô một cách tàn nhẫn, khi chính tai nghe được Hàn Trạch Dương đã chết, cả người cô lặng ngắt như tờ, không thể cử động lại mà hoàn toàn bất động. Cổ họng khô rát muốn khóc ầm lên mà lại như bị ai đó chặn cứng lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào...
Thế giới của Hàn Khiết Tình bây giờ đã thật sự suy sụp rồi, cô dường như thấy phía trước mình là một cánh cửa địa ngục chờ cô bước qua, mọi tiếng la hét và thống khổ từ nơi đó truyền đến khiến hai bên tai Hàn Thị ầm ầm đau đớn.
Cô bịt chặt lấy hai tai mình mà nghẹn ngào nức nở, vì sao? Vì sao những người cô yêu nhất đều lần lượt bỏ cô mà đi? Vì sao chứ?
Hình như họ đều bị liên lụy thì phải... Là do cô... là do cô đã mù quáng yêu chết yêu sống yêu một cách điên cuồng người đàn ông mang tên Lục Sát này, chính hắn... chính hắn đã tự tay hủy hoại đi mọi thứ của cô! Chính hắn đã phá hủy đi thế giới tươi đẹp của cô, đôi cũng tự tay hắn thay vào đó một thế giới tối đen như mực, hoàn toàn là sự đau khổ thê lương cùng cực...
Hàn Khiết Tình sai rồi... Cô thật sự đã sai rồi... chính bởi vì yêu hắn mới dẫn đến kết cục tồi tệ như ngày hôm nay. Là do cô...
Càng nghĩ, sự thống hận Lục Sát còn không bằng Hàn Khiết Tình tự hận chính mình, cô khóc thật lâu, nước mắt không ngừng rơi. Cho đến khi rốt cuộc cũng khô cạn, cả thân thể đều vì quá sức lực mà mệt mỏi khôn xiết, cơn đau từ bả vai vẫn còn âm ỉ, trên người Hàn Khiết Tình không chỗ nào là không đau cả, trái tim bên trong cơ thể đã không ngừng rỉ máu ướt đẫm mọi ngóc ngách trong cơ thể cô, bao phủ lấy một tự tuyệt vọng bi ai tận trời xanh.
Hàn Khiết Tình vịn vào mép giường khó khăn đứng dậy, ánh mắt cô đột nhiên va vào con dao gọt hoa quả bên tủ đầu giường bệnh. Lúc này mọi tội lỗi đều dồn lên một mình cô, sự thê lương thống khổ khiến lí trí cô mất đi. Bước chân không tự chủ mà tiến tới gần đó, bàn tay run rẩy từng cơn tê dại chậm rãi cầm con dao lên. Ánh sáng chói lóa của con dao sắc bén mà lạnh như băng cũng giống như toàn bộ cơ thể, cõi lòng và trái tim cô lúc này vậy, đều chỉ bị tầng tầng lớp lớp băng lạnh lẽo bao phủ.
Nước lạnh trên mặt đã khô cạn, đôi mắt Hàn Khiết Tình mờ mịt vì tầm nhìn trước mặt, cô run rẩy siết chặt cán dao, mọi kí ức đau khổ ngày hôm nay đều ùa về ngay lúc này. Tất cả mọi thứ khiến Hàn Khiết Tình chỉ muốn lập tức chết cho xong, càng nghĩ dường như có gì đó kích thích cô vậy...
Hàn Khiết Tình chậm rãi đưa con dao lên kề sát vào cổ tay trắng bệch của mình, con dao lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo của mùa đông giá lạnh, khoảnh khắc kề sát con dao vào cổ tay, đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng của cô khẽ bi thương mà chậm rãi nhắm chặt lại, một giọt nước mắt cuối cùng không chịu được sự đè ép nữa mà rơi xuống, rỉ giọt nhỏ một tiếng âm thanh lên con dao, ngay khi Hàn Khiết Tình dùng lực cứa đi cổ tay thì...
“Tình Tình...”
Tiếng đẩy cửa ra cùng với tiếng nói thâm trầm lạnh lẽo như của một ôn thần bao trùm lấy không gian tĩnh mịch ngay lúc này, khiến cho con dao trên tay Hàn Khiết Tình bất chợt rơi xuống đất tạo nên một âm thanh chói tai...