Động Tình

Chương 73: Trái tim của anh thật lạnh lẽo!



Trong lúc ngồi chờ đợi suốt tám tiếng đồng hồ, mỗi giây mỗi phút đều rạch người Lục Sát một nhát. Hắn đang trong trạng thái chờ đợi lời tuyên án cuối cùng của tử thần, khoảnh khắc nghe được lời tàn nhẫn ấy đã trực tiếp giết chết hắn không còn một mảnh...

Vị bác sĩ nói xong thì thở dài một hơi ngao ngán, lắc đầu não nề rồi rời đi, bỏ lại phía sau là người đàn ông bất động như rơi vào tậng đáy hầm băng lạnh lẽo.

Toàn thân Lục Sát cứng đờ, đôi mắt hắn mất hết mọi hi vọng mỏng manh nhỏ bé, trong đáy mắt chứa toàn bộ tơ máu của sự tàn độc và lạnh lẽo, bên tai hắn chỉ còn vang vọng lại những lời nói của bác sĩ...

“Bệnh nhân bị kích động nghiêm trọng dẫn tới tình trạng động thai...”

“Ảnh hưởng nghiêm trọng đến đứa bé trong bụng...”

“Thành thật xin lỗi, chúng tôi không giữ được đứa bé...”

Không giữ được...

Ba chữ đó như một ngọn giáo có đầu ngọn hoắc đâm thẳng vào trái tim hắn, còn cả một thanh đao sắc bén chặt thân người hắn ra làm đôi, máu không ngừng túa ra.

Điều kinh khủng ấy vừa lọt vào tai Lục Sát chẳng khác nào dội từng cơn nước lạnh lên người hắn, khiến hắn chỉ còn cảm giác được sự lạnh lẽo bao phủ lấy từ đầu đến chân, giống như đang bị lạc trong một cơn bão tuyết dữ dội nhưng không tìm cách thoát ra, cả người bị đám tuyết chôn vùi thật sâu.

Những lời nói của bác sĩ còn hơn cả từng tia sét ầm ầm nổi lên rền vang giữa bầu trời đen kịt u ám, một phát quất mạnh lên người Lục Sát đau đớn, hắn cảm thấy da thịt của mình chỗ nào cũng như bị người ta xé ra từng mảnh, xương khớp bị gãy từng khúc... trái tim hắn đau nhói khó chịu, đến nổi Lục Sát không chống đỡ được nữa mà phải giơ tay vịn vào cửa, tay còn lại ôm lấy ngực thở một cách khó khăn...

Duật Ấn và thuộc hạ phía sau đưa mắt nhìn người đàn ông chỉ bao trùm lấy sự u ám phủ toàn thân phía trước mà không biết nên làm thế nào, người đàn ông chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng lạnh lẽo u ám và sát khí tàn độc, nhưng mà không ai nhìn thấy được đáy mắt hắn có bao nhiêu tuyệt vọng và sự thống khổ thấu tận trời xanh.

Lục Sát không biết hắn suy sụp tinh thần và thể xác bao nhiêu, bất động đứng trước phòng cấp cứu bao lâu, sau đó như một người lang thang mà đi trên hành lang lạnh lẽo tiến về phòng chăm sóc đặt biệt mà Hàn Khiết Tình ở thế nào.

Đứng trước phòng chăm sóc đặt biệt, hắn đưa mắt nhìn vào bên trong mà bất động, hắn không biết phải nên đối mặt với Hàn Khiết Tình thế nào, nói với cô ra sao, hắn sợ... hắn thật sự sợ hãi... hắn sợ cô sẽ tự làm tổn thương đến mình... lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận sự sợ hãi như vậy, giống như đứng trước vách núi chỉ cần hắn trượt chân một xíu thôi là đã ngã xuống vực sâu vạn trượng...

Thật lâu thật lâu sau đó, Lục Sát mới chậm rãi khó khăn đẩy cửa bước vào bên trong, cả gian phòng tràn ngập một màu trắng xóa, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi khiến hắn khó chịu. Cánh cửa phòng đóng lại sau bóng lưng hắn.

Nhấc từng bước chân nặng trịch, Lục Sát thật khó khăn mới đi đến bên cạnh giường mà Hàn Khiết Tình đang nằm. Trên chiếc giường rộng rãi, cô nằm ở đó như một vật bị hiến tế lên tế đàn.



Trên người là bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình đã được thay ra, chăn đắp gọn gàng tới ngực, hai tay để bên ngoài. Sắc mặt Hàn Khiết Tình tái nhợt như một người bị thiếu hụt sự sống nghiêm trọng mà thoi thớp từng hơi thở, bên cổ tay cô vẫn còn gắn kim tiêm để truyền dịch, bình dịch được treo trên đầu vẫn phát ra âm thanh tí tách, rỉ từng giọt không ngừng truyền vào cơ thể yếu ớt đang nằm trên giường ngay lúc này.

Không biết có phải là vẫn còn chút ý thức cảm nhận được cơn đau không, hay là cô gặp phải một giấc mơ gì đó rất đáng sợ mà lúc đang ngủ đôi lông mày của Hàn Khiết Tình vẫn nhíu chặt, bàn tay đang nắm lấy chăn cũng vô thức siết chặt lấy rồi nhăn nhúm trong lòng bàn tay cô.

Nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Khiết Tình, trái tim Lục Sát nhói lên từng cơn đau âm ỉ, hắn ngồi xuống ghế bên cạnh giường, thật cẩn thận mà chậm rãi nâng bàn tay trắng ngọc ngà của cô lên kề sát vào má hắn, sự lạnh lẽo của bàn tay cô truyền qua tiếp xúc da thịt làm cả người hắn tê dại từng cơn.

“Xin lỗi...”

Lục Sát đau lòng hôn lên từng ngón tay lạnh như băng của cô, hết lần này đến lần khác không ngừng nói xin lỗi, bởi vì ngoài hai chữ này hắn không biết nên nói gì nữa. Lương tâm hắn day dứt khó chịu, hắn hối hận rồi, hắn thật sự hối hận rồi... hắn không nên vào ngày đính hôn vạch trần sự thật ra như vậy. Khiến cho cô bị kích động mạnh dẫn đến động thai...

Là chính hắn, chính tay hắn đã gián tiếp giết chết đứa bé đang từng ngày lớn lên trong bụng cô, gián tiếp giết chết đi huyết mạch chảy dòng máu của hắn.

Lục Sát hắn cũng đã tự tay phá hủy thế giới tươi đẹp của Hàn Khiết Tình, tự tay giẫm đạp đi tình yêu đẹp đẽ mà cô từng ngày từng ngày vun đắp, tự tay đâm lên trên trái tim cô một nhát thật sâu và thật đau...

Nụ hôn từ đôi môi lạnh lẽo của Lục Sát áp xuống mu bàn tay của Hàn Khiết Tình thật nhẹ nhàng như xem cô là bảo vật vô giá trị, quyến luyến lại tang thương đau lòng không thể tả.

...----------------...

Mi mắt cô gái khẽ hé mở, mới đầu còn nặng trịch như bị tảng đá đè nặng lên, thật rất khó khăn mới chậm rãi hé ra từng chút một. Đập vào mắt Hàn Khiết Tình đầu tiên là ánh sáng rực trong phòng bệnh, trần nhà trắng xóa cùng mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi.

Cả cơ thể Hàn Khiết Tình lúc này mới cảm nhận được sự mệt mỏi vô độ, cơn đau từ bả vai đã dịu lại đi không ít, nhưng mà cô muốn cử động một chút vẫn còn khó khăn.

Ánh mắt tạm quét qua một vòng liền dừng lại trước bóng lưng người đàn ông cao ráo đang ở bên cạnh cửa sổ, không biết hắn đang nghĩ đến điều gì mà hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm tư mông lung, trên người hắn vẫn là bộ Âu phục màu đen chưa được thay ra, cả người như lạc vào một thế giới khác mà bất động hồi lâu.

Như cảm nhận được có ánh mắt phía sau đang dán lên người mình, Lục Sát lập tức xoay người lại đối diện với đôi mắt tròn xoe long lanh, lúc nào cũng chứa những tia sáng mông lung, bây giờ lại chỉ còn sự tuyệt vọng vây lấy. Và cả ánh mắt của cô nhìn hắn đã không còn như xưa nữa, cho dù đã quen nhau nhưng ánh mắt đó lại hờ hững, xa lạ và tràn ngập sự căm ghét hận thù, những điều ấy khiến trái tim Lục Sát quặn đau. Hắn thả lỏng cơ mặt lạnh lùng của mình ra một chút, tiến tới lấy gối kề ra sau lưng rồi đỡ Hàn Khiết Tình ngồi dậy, không nhịn được lên tiếng hỏi, thái độ vô cùng dịu dàng và chu đáo: “Em thấy sao rồi?”

Hàn Khiết Tình mượn chút sức lực cự tuyệt mà đẩy tay hắn ra, cô mệt mỏi ngồi tựa vào đầu giường bệnh, dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm biểu hiện lo lắng của hắn mà không khỏi cười giễu cợt một tiếng: “Lục Sát, anh đừng bày ra sự áy náy hối hận như vậy, thật làm bẩn mắt tôi! Không phải anh muốn từng người trong Hàn gia không ai sống yên ổn sao, nếu tôi chết đi anh mới cảm thấy vui vẻ chứ...”

Lục Sát bị cô cự tuyệt cũng không tiến tới nữa mà thu tay lại, hơi rũ mắt che đi sự đau khổ trong lòng, khó khăn nói từng chữ: “Xin lỗi em... anh không muốn làm tổn thương em...”

Nụ cười chua chát trên môi Hàn Khiết Tình đậm hơn, cô nhắm mắt lại một cái rồi mở ra, thay vào sự châm chọc rõ ràng: “Anh đang kể chuyện cười cho tôi nghe sao? Không muốn tổn thương tôi? Anh khiến ba tôi mất hết tất cả, bây giờ tôi không biết sống chết ông ấy như thế nào, anh khiến tôi tan nhà nát cửa. Khiến luôn đứa con ruột của anh chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời đã phải chịu tội cho thù hận của anh. Lục Sát, anh nói anh không muốn tổn thương tôi là như vậy đó sao?”



Từng câu chất vấn đó của cô khiến trái tim Lục Sát co thắt đến tê dại, còn hơn bị ai đó bóp chặt lấy, hơi thở vô cùng khó khăn, cả lời nói lạnh lẽo khi nhắc tới đứa bé cũng đâm mạnh vào tai hắn. Lần nữa đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng không thấy đáy...

Đôi mắt Hàn Khiết Tình phủ lên một tầng đau thương thống khổ mà nhìn hắn bằng một sự tuyệt vọng thấu trời, bây giờ trái tim cô cũng đã tan nát từ lâu, chỉ còn lại những mảnh vỡ ghép không thành, cô khịt mũi ngăn đi sự nghẹn ngào trong lời nói: “Lục Sát, anh biết không? Trái tim của anh thật sự rất lạnh lẽo... Tôi đã bỏng hết cả người nhưng vẫn không cách nào sưởi ấm trái tim anh được cả...”

Một lần nữa đón nhận ánh mắt lạnh lẽo hờ hững và tràn đầy thất vọng đó cùng lời nói lạnh như băng của cô, cả người Lục Sát như bị dội thêm một gáo nước lạnh từ đầu tới chân. Hắn mấp máy môi nói không thành tiếng, đứng bất động ở đó mà chằm chằm nhìn cô hồi lâu không thể thốt ra lời...

Do vừa mới tỉnh dậy lại tốn chút sức lực để ngồi lên, trạng thái kích động mà cự tuyệt Lục Sát lúc nãy khiến bả vai cô truyền đến trận đau đớn tê dại. Hàn Khiết Tình nhíu mày lấy tay đặt nhẹ lên bả vai để ngăn đi sự khó chịu, trên trán vì thế cũng rịn một tầng mồ hôi.

Lục Sát giật mình lập tức đỡ lấy cô, nhưng chưa kịp chạm tay vào đã bị Hàn Khiết Tình hung hăng đẩy hắn ra, cự tuyệt thẳng thừng mà lạnh giọng nói: “Không cần! Tôi không muốn nhìn thấy sự thương hại của anh, đi ra ngoài!”

Lục Sát cảm thấy quặn thắt đớn đau trong lòng, hai tay bị cô cự tuyệt vẫn sững lại giữa không trung chưa kịp thu lại, sắc mặt vô cùng bất lực: “Anh ở lại chăm sóc em...”

“Xoảng!”

Hàn Khiết Tình vớ tay lấy dĩa trái cây trên tủ đầu giường bệnh mà thẳng tay quăng xuống dưới chân Lục Sát, mảnh vỡ men sứ theo đó vỡ ra lung tung văng đến bên chân hắn, cô mặc kệ cơn đau đớn từ bả vai mà giơ tay chỉ về phía cửa, ánh mắt hung ác nhìn hắn lạnh lùng quát: “Cút! Đi ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh...Anh cút đi biến khỏi mắt tôi!”

Cả cơ thể Lục Sát cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn lấy chỗ men sứ vỡ ra dưới chân hắn, trái cây thì rơi lung tung quanh đó, cùng với lời quát tháo của cô khiến một cảm giác chua xót tận trời dâng lên trong lòng hắn. Lần đầu tiên hắn bị người ta quát như vậy, lần đầu tiên hắn á khẩu không thành câu khi đối diện với Hàn Khiết Tình. Lục Sát muốn ở lại nhưng thấy bộ dạng vì kích động của cô đã gây ra ảnh hưởng đến vết thương trên vai, hắn sợ làm cô kích động hơn nữa mà làm tổn hại đến cơ thể mình. Vì thế hắn chậm rãi thu tay lại rồi gật đầu bước qua chỗ mảnh vỡ men sứ rồi để lại một câu: “Được, anh đi. Em nghỉ ngơi cho khỏe...” sau đó đi một mạch ra ngoài không ngoái đầu lại.

Sau khi nhìn thấy bóng lưng cô độc mà thất thểu của Lục Sát ra khỏi phòng bệnh, bao nhiêu sự hung ác tàn nhẫn cay nghiệt của Hàn Khiết Tình đều đổ vỡ, cơn đau từ vai truyền đến khiến sắc mặt cô tái nhợt hơn tờ giấy trắng, mồ hôi hai bên thái dương không ngừng thá ra, cô ôm lấy hai chân rồi vùi mặt vào đó, nước mắt từng dòng tuôn ra như suối, thấm ướt chăn cũng thấm ướt luôn cõi lòng lạnh lẽo tê dại của cô...

Giữa đêm khuya.

Từ lúc Lục Sát đi ra khỏi phòng bệnh thì luôn tức trực đứng ở ngoài, cả người tùy ý ngồi xuống dựa vào vách tường lạnh lẽo, một chân co một chân thẳng đặt trên đất, gương mặt đẹp như tạc tượng phủ lên một tầng lớp sự lạnh lẽo u ám bao quanh.

Đây là tầng có phòng VIP cao nhất bệnh viện, mà Lục Sát đã bao trọn lấy tầng này, nên bây giờ ở hành lang trống vắng trước phòng bệnh chỉ còn một mình hắn lặng lẽ ngồi ở đó mà trầm mặc hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ bao phủ lấy cả người hắn, trong bộ dạng hắn lúc này lại có sự cô đơn, lạc lõng đến đáng thương...

Bỗng từ đầu hành lang truyền đến một tràng bước chân dồn dập, Lục Sát không ngẩng đầu cũng biết là ai đến nên chỉ lười biếng dụi dụi điếu thuốc ở hai đầu ngón tay, nhìn người đàn ông thở phì phò đứng cạnh hắn thì khàn giọng lên tiếng: “Có chuyện gì?”

Duật Ấn nuốt nước bọt mấy cái đưa mắt nhìn vào trong phòng bệnh, thấy ánh đèn bên trong đã tắt đi nên nghĩ rằng Hàn Khiết Tình đã ngủ, vì vậy thành thật hướng mắt về Lục Sát rồi chậm trễ đáp: “Lão đại... Hàn Trạch Dương chết rồi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv