Vai Hàn Khiết Tình khẽ run lên. Hắn, hắn nở nụ cười như thế là thế nào chứ?
“Anh muốn tiền hay quyền lực gì ..tôi..tôi..đều có thể cho anh!”
Giọng nói ngọt ngào của Hàn Khiết Tình hơi lắp bắp nhưng vẫn có sự đáng yêu trong đó.
Lục Sát nghe cô nói vậy thì đôi mắt quan sát cô chăm chú, môi mỏng của hắn nhếch lên:
“Cái thứ nhất. Em nghĩ tôi ở căn biệt thự này thì tôi có thiếu tiền hay không? Cái thứ hai, quyền lực đối với Lục Sát này không hề đáng một xu. Nói đơn giản thì tôi đã có hết tất những gì mà em nói!”
Hàn Khiết Tình nghe theo lời hắn nói mà hơi ngớ ngẩn. Vậy thì hắn muốn cô báo đáp thế nào?
Còn nữa, hắn tên là Lục Sát ư? Cái tên này sao nghe ra mà hơi đáng sợ thế chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không lẽ Hàn Khiết Tình có ngu ngốc đến nổi mà nói ra với ân nhân vừa cứu mình hay không cơ chứ?! Lỡ lời mà thốt ra như thế chắc cô bị Lục Sát giết luôn mất! Nhớ lại cảnh tên kia chết đến bây giờ Hàn Khiết Tình vẫn rùng mình.
‘‘Vậy...vậy anh muốn tôi báo đáp thế nào?”
Lục Sát buông ly rượu vang trên tay xuống, đặt lên bàn. Đưa ngón trỏ ngoắc ngoắc cô lại:
“Lại đây!”
Hàn Khiết Tình như bị điều khiển bởi gương mặt hắn mà bước xuống giường rồi đi đến sofa.
Lục Sát kéo cô một cái thành công để Hàn Khiết Tình ngồi trên đùi mình.
Tim Hàn Khiết Tình cũng theo đó mà đập nhanh hơn. Đây..đây là lần đầu tiên cô có cảm giác này.
Hàn Khiết Tình chưa bao giờ thân mật với đàn ông như thế này hết. Vậy mà khi ngồi lên đùi hắn, cảm nhận được hơi thở của Lục Sát thì cô lại không có sức mà đẩy hắn ra.
Lục Sát dùng tay vòng qua eo cô, dựa đầu vào cánh tay Hàn Khiết Tình rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này cô mới quan sát hắn thật kĩ. Gương mặt hắn tuy lạnh lùng nhưng vẻ anh tuấn của hắn quả thật không thể bỏ qua. Từ sống mũi hắn đi xuống là một góc độ cực kì hoàn hảo. Đôi môi hắn mím lại, cặp chân mày thì đã dãn ra một chút.
Hàn Khiết Tình lần đầu quan sát một người đàn ông kĩ như vậy. Nhưng tại sao lúc ở kế hắn tim cô lại đập nhanh như thế chứ? Cô cũng không vẫy vùng mà mặc để hắn tựa vào. Nếu là người khác thì có lẽ đã bị cô đánh đến ba mẹ nhìn không ra luôn rồi.
Đừng tưởng Hàn Khiết Tình là tiểu thư thì yếu đuối nhé! Thật ra sức lực của cô còn hơn cả đàn ông! Tuy nhiên lúc cô bị bắt lên xe thì do bọn chúng nhanh tay bịt thuốc mê nên cô mới vô lực mà không có sức phản kháng.
Lục Sát tuy nhắm lại đôi mắt sâu thẳm ấy nhưng vẫn nhận được cái nhìn chăm chú của Hàn Khiết Tình. Hắn khẽ cất giọng:
“Em tên là gì?”
“Hả?”
Nhận ra hắn đang hỏi mình thì cô mới trả lời:
“Hàn Khiết Tình!”
Lục Sát bỗng mở ra đôi mắt sát khí ấy! Hắn quay phắt lên nhìn Hàn Khiết Tình.
“Em là con gái của Hàn Trạch Dương?”
Hàn Khiết Tình thấy ánh mắt của hắn đã thay đổi hẳn một cách chóng mặt. Khẽ gật gật đầu.
Nụ cười chua chát hiện ra trên môi hắn.
Hàn Khiết Tình lấy làm lạ. Cô là con gái của Hàn Trạch Dương thì sao cơ chứ? Sao bỗng hắn lại cười!? Hàn Khiết Tình bèn hỏi:
“Anh biết ba tôi?”
Hắn đối đôi mắt đen thăm thẳm ấy với đôi mắt trong suốt của Hàn Khiết Tình.
“Ai mà không biết Hàn Trạch Dương tiếng tăm lừng lẫy cơ chứ? Hơn nữa còn nổi tiếng si tình và yêu thương con gái không ai bằng!”
À, hóa ra là như vậy! Hàn Khiết Tình nhẹ nhõm thở phào. Cô còn tưởng ba mình đã đụng chạm gì đến hắn rồi chứ!
“Hàn Khiết Tình!”
Lục Sát bỗng mở miệng gọi cô.
“Hả?”
Hàn Khiết Tình quay qua đối diện với gương mặt hắn.
Lục Sát xoa đầu cô rồi cất giọng lạnh nhạt:
“Em ngủ đi!”
“Hả?”
Lục Sát im lặng quan sát cô. Thấy cô như mù mờ không hiểu gì hắn nói tiếp:
“Tôi không bao giờ nói lại lần hai!”
Hàn Khiết Tình vỡ lẽ ra:
“Hả? À, à! Nhưng mà tôi chưa báo bình an với ba tôi! Ông ấy sẽ lo lắng lắm!”
Nét mặt ngây thơ của Hàn Khiết Tình hiện lên trong đôi mắt tâm tối của Lục Sát.
“Em không cần lo! Lát nữa tôi sẽ thông báo với ông ấy! Ngày mai tôi đưa em về, bây giờ trễ rồi em ở lại đây đi!”
Hàn Khiết Tình bỗng cảm thấy ấm áp với lời nói của Lục Sát, nhưng mà..cô ngủ ở đây ư? Không lẽ cô ngủ với hắn? Ôi trời ơi! Hàn Khiết Tình cô suy nghĩ bậy bạ gì vậy chứ? Nhưng mà Lục Sát muốn cô báo đáp hắn thì là báo đáp cái gì nhỉ, cô chăm chú dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn không chớp mắt!
Lục Sát nhếch đôi môi mỏng lên, cất giọng trầm ổn:
“Tôi không phải là quân tử, nếu em còn dùng ánh mắt mời gọi như thế thì tôi không biết mình có phải là quân tử hay không nữa!”
Hàn Khiết Tình ngớ ra, mời gọi? Mời gọi gì chứ? Nghĩ nghĩ một lát cô bỗng đỏ mặt mà nhảy xuống đùi hắn rồi chui lẹ lên chiếc giường. Trùm chăn kín mít như một cái kén.
Bộ dạng lúc này của cô khiến Lục Sát nở nụ cười khẽ. Nhưng nhớ lại gì đó bỗng nụ cười ấy liền dập tắt. Chỉ còn để lại sự lạnh lẽo qua đôi mắt..
...----------------...
Hơn nửa đêm Hàn Khiết Tình đã chìm vào giấc ngủ sâu. Từ lúc cô chui vọt vào trong chăn đến giờ Lục Sát vẫn luôn ở thư phòng. Căn phòng này Lục Sát không hề mở đèn lên. Nhờ vào ánh trăng sáng mới chiếu rọi được cái bóng cao ráo của hắn trải dài trên sàn nhà. Hắn đã ăn mặc chỉnh tề lại, quần tây kết hợp với áo sơ mi hiện lên thân hình cân đối của người đàn ông.
Lục Sát ngắm nhìn mặt trăng qua cửa sổ. Hắn trầm mặt không nói một lời. Vì sao? Vì sao cô lại là con gái của Hàn Trạch Dương cơ chứ?!
Hắn nhíu mày rồi mở cửa thư phòng ra. Bước một mạch về căn phòng mà Hàn Khiết Tình đang ngủ.
Lục Sát ngồi lên giường quan sát bộ dạng ngủ say của Hàn Khiết Tình. Gương mặt cô lúc này thật đáng yêu! Hắn khẽ chạm ngón tay vào gương mặt cô, đầu ngón tay dịu dàng mơn trớn gò má hồng hào của Hàn Khiết Tình.
Tiếp đến Lục Sát vuốt ve nhè nhẹ mái tóc của cô.
Hắn cất tiếng lạnh lẽo, nhưng trong giọng nói ấy vẫn còn hiện ra sự thất vọng:
“Nếu em đã là con gái của Hàn Trạch Dương. Vậy thì coi như em đã may mắn vì được ông ta nâng niu như thế! Còn, em đã xui xẻo khi dính vào tôi rồi! Bắt đầu từ giây phút này, Hàn Khiết Tình em sẽ rơi vào thế giới do Lục Sát tôi tạo ra. Muốn trách chỉ trách số phận đã đưa đẩy em đến bên cạnh tôi thôi!”
Lục Sát chầm chậm nói ra những lời này, đôi mắt sắc bén của hắn xẹt qua tia lạnh lùng khó tả.
Bỗng, hắn lại đặt đôi môi của mình lên trán Hàn Khiết Tình.
Hắn thầm mắng ông trời tại sao lại trêu đùa hắn như vậy chứ?
Đây là lần đầu tiên tiên hắn hôn một cô gái! Còn là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp khi ở bên Hàn Khiết Tình. Nhưng tại sao cô lại là con gái của người hắn căm hận nhất?
Tại sao? Tại sao vậy?
Ông trời thích trêu đùa hắn lắm đúng không? Được, nếu đã như vậy thì Lục Sát hắn sẽ chiều theo ý ông trời tới cùng!
Nụ hôn nhẹ trên trán Hàn Khiết Tình một lúc lâu hắn đã rời đôi môi ra. Lặng lẽ bước ra khỏi phòng rồi bước một mạch quay trở lại thư phòng u tối không bật đèn.
Hắn bấm một dãy số điện thoại, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy:
“Ai vậy?”
Giọng nói có phần lo lắng của Hàn Trạch Dương vang lên.
Lục Sát im lặng hồi lâu. Hàn Trạch Dương thì lòng như lửa đốt mà hỏi lại:
“Tôi hỏi là ai vậy?”
Lúc này Lục Sát mới chầm chậm cất giọng lạnh băng:
“Con gái của ông đã được an toàn. Tôi đã cứu cô ấy ra khỏi bọn bắt cóc. Cô ấy đang ngủ rồi! Sáng mai tôi sẽ đưa cô ấy về! Yên tâm đi tôi sẽ không chạm vào Hàn Khiết Tình!”
Hàn Trạch Dương lòng đã nhẹ nhõm hơn:
“Cảm ơn cậu. Nhưng cậu là ai tại sao lại cứu con gái tôi?”
Lục Sát khẽ nhếch đôi môi mỏng lên:
“Điều đó ông không cần biết. Tóm lại Hàn Khiết Tình ngày mai sẽ nguyên vẹn trở về Hàn gia!’’
Hàn Trạch Dương chưa kịp hỏi thêm gì thì Lục Sát đã thẳng thừng cúp máy. Ông đây là lần đầu bị người ta cúp điện thoại trước như vậy. Nhưng nghĩ đến Hàn Khiết Tình đã được hắn cứu và đã an toàn nên ông sẽ không chấp nhất.
Hàn Trạch Dương thông báo với mọi người ở Hàn gia thì ai ấy đều vui mừng hớn hở. Nhất là Quản Độ, ông đi qua đi lại mà cười ha hả.
Đủ để thấy vị trí quan trọng của Hàn Khiết Tình trong lòng mọi người cao đến như thế nào rồi...