Lục Sát thấy cô ngất đi trong vòng tay mình thì không nói lời nào bế Hàn Khiết Tình ra khỏi căn phòng này, đi thẳng một mạch về hướng chiếc xe của hắn đang đậu gần đây.
Sau khi bế cô lên xe hắn để đầu cô tựa vào vai mình.
Tay Lục Sát không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào lại vuốt tóc cô, ngón tay của hắn lần lần đến vị trí đang chảy máu ở cổ Hàn Khiết Tình. Mặt hắn tối sầm lại.
Lục Sát lạnh lùng ra lệnh:
“Duật Ấn! Quay về Cơ Tuyết Bảo!”
Duật Ấn vâng một tiếng rồi đạp mạnh chân ga lăn bánh rời đi.
Thỉnh thoảng anh ta vẫn nhìn lén qua gương chiếu hậu. Lục Sát cứ nhìn chằm chằm vào cô gái tựa vào vai mình.
Duật Ấn ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên lão đại của anh ta lại đi cứu một cô gái.
Hắn trước nay không gần nữ sắc, có thể nói rằng hắn cực kì không thích phụ nữ lại gần rồi đụng chạm với hắn.
Người nào dám làm như vậy dù là phụ nữ hắn cũng không tha.
Vậy mà, hôm nay Lục Sát lại đi cứu một cô gái. Còn để cho cô tựa vào vai hắn.
Duật Ấn thầm nghĩ rồi thở dài, không biết kết cục của cô gái này là tốt hay xấu khi đã vô tình dính vào Lục Sát.
...----------------...
Biệt thự Cơ Tuyết Bảo.
Căn biệt thự này có diện tích cũng ngang tầm với biệt thự Hàn gia.
Tuy nhiên căn biệt thự này vô cùng trống vắng. Cả một tòa biệt thự lớn như vậy chỉ có mình Lục Sát ở.
Không hề có một người hầu nào hay vệ sĩ thân cận.
Duật Ấn tuy đã đi theo hắn rất lâu nhưng cũng chưa bao giờ qua đêm tại nơi này. Lục Sát là người thích yên lặng, không thích bị làm phiền.
Nếu bọn họ cần có kế hoạch gì thì sẽ đến căn cứ bí mật để bàn luận. Căn cứ bí mật ấy cũng là một ngôi biệt thự sang trọng.
Tuy nhiên ngoài người trong đạo thân thiết của Lục Sát thì không còn ai biết đến nơi đấy nữa.
Còn về Cơ Tuyết Bảo, Duật Ấn không ngờ người thứ hai đặt chân vào nơi đây lại lại một cô gái.
Nếu nói Duật Ấn không ghen tị là giả. Ai đời một người đàn ông như hắn lại chưa từng ở qua nơi của lão đại mình. Vậy thế mà Hàn Khiết Tình lại vào trước hắn.
Sau khi đưa Lục Sát và Hàn Khiết Tình về Cơ Tuyết Bảo, Duật Ấn cũng nhanh chóng lái xe rời đi.
Cả căn biệt thự này chỉ còn hai người bọn họ.
Trống vắng đến lạ thường.
Lục Sát để Hàn Khiết Tình nằm lên chiếc giường trong phòng của hắn. Nghĩ nghĩ một lát rồi đi ra khỏi phòng.
Lát sau khi quay trở lại trên tay hắn cầm hộp cứu thương. Hắn lấy một ít thuốc khử trùng bôi lên vết thương trên cổ Hàn Khiết Tình.
Cô vì mê man nhưng vẫn cảm nhận được đau rát, khẽ lắc người một cái.
Lục Sát quan sát bộ dạng của cô lúc này thật đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên hắn tận tình chăm sóc cho một người con gái như vậy.
Thật ra khi hắn hôm nay đang định đến căn cứ bí mất để gặp mặt mấy người trong đạo có chuyện quan trọng.
Khi lướt qua trung tâm thương mại thì Lục Sát nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, không những thế giọng nói cô còn ngọt ngào không thể tả. Như mùa xuân đang trở lại dần.
Lục Sát bỗng không thể nào rời khỏi ánh mắt ra cô được. Hắn bảo Lục Sát dừng xe lại rồi ngắm cô từ xa.
Một chiếc xe Jeep từ đâu đến bỗng bắt lấy cô. Lục Sát không nói không rằng bảo Duật Ấn nối đuôi theo sau.
Đến khi thấy bọn bắt cóc dừng lại trước một căn nhà gỗ. Duật Ấn dừng xe lại cách xa xe của bọn chúng.
Vì loại xe của Lục Sát là chính hắn làm ra nên âm thanh không lớn, dễ dàng bám đuôi bọn chúng làm cho bọn chúng không phát hiện ra mà lơ là cảnh giác.
Quan sát tình hình một lát, đến lúc Lục Sát thấy bọn chúng đã ăn no nê rồi thì mở cửa bước xuống xe. Không nói không rằng gì đến chỗ căn nhà đó.
Duật Ấn hiểu hành động của hắn lập tức cho ba viện đạn kết liễu mạng sống của ba tên kia. Cuối cùng vì tên có ánh mắt dâm đãng đã trốn từ lâu nên hắn ta mới dễ dàng lên phòng của Hàn Khiết Tình.
Lục Sát không gấp không vội, hắn từ từ bước lên căn phòng đang giam cô gái ấy.
Khi bước vào nhìn thấy hắn ta đang kề dao vào cổ Hàn Khiết Tình. Lục Sát không hề biết trong lòng hắn lại có một cảm giác run sợ.
Hắn sợ cô gái trước mặt hắn sẽ chết. Đây là lần thứ hai hắn sợ hãi như vậy. Còn lần đầu tiên thì nó đã xảy ra cách đây hai mươi bốn năm..
Lục Sát cố tình tạo một lòng tin cho tên đó, để hắn lơ là không cảnh giác rồi nhanh chóng ghim thẳng viên đạn vào mi tâm của hắn ta.
Trước nay Lục Sát luôn là người thận trọng, hắn làm sao dễ dàng bỏ qua cho người muốn uy hiếp Lục Sát cơ chứ? Tên đó mà có gan lớn như vậy hắn nhất định sẽ băm cái gan đó ra thành ngàn mảnh!
Ngắm nhìn cô gái nằm trên giường một lúc lâu, bàn tay thon dài của Lục Sát lại khẽ chạm vào gương mặt xinh đẹp của Hàn Khiết Tình.
Làn da mặt cô trắng nõn, hơn nữa còn rất đẹp. Hắn nghĩ Hàn Khiết Tình có lẽ do dùng mỹ phẩm nhiều nên mới giữ được làn da như vậy. Nào ngờ Lục Sát hắn nào hay biết làn da này của cô lại là tự nhiên cơ chứ?
Bỗng hắn rút tay ra khỏi gương mặt cô rồi nở nụ cười lạnh. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn lại phá lệ vì một cô gái!
Quan sát Hàn Khiết Tình một lát hắn lặn lẽ đứng dậy rồi đi vào phòng tắm tắm một cách sạch sẽ.
Ngủ mê man sau một sự sợ hãi. Hàn Khiết Tình cũng khẽ mở đôi mắt tròn xoe ra. Chùm đèn sáng rực từ trần nhà chiếu thẳng vào mắt cô khiến Hàn Khiết Tình vô thức lấy tay che lại.
Cố gắng ngồi dậy Hàn Khiết Tình mới nhận ra đây là một căn phòng sang trọng. Các đồ đạc được để ngay ngắn, nhưng căn phòng này có một mùi hương là lạ. Đúng! Mùi hương của người đàn ông!
Hàn Khiết Tình khẽ rùn mình một cái, vội nhìn xuống người mình.
May quá! Không hề xảy ra chuyện gì!
Hàn Khiết Tình thở phào một hơi.
Nhưng cô vẫn thắc mắc, đây là nơi nào cơ chứ?!
Bỗng tiếng mở cửa từ phòng tắm “cạch” một tiếng.
Người đàn ông vừa mới tắm xong đi ra, trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm.
Bọt nước trên người hắn vẫn còn đọng lại trên mái tóc, trên làn da màu nâu đồng quyến rũ. Cơ bắp hắn cuồng cuộng, không hề có miếng mỡ thừa nào.
Hắn khẽ rũ tóc một cái rồi dùng khăn lau sơ sơ khiến bọt nước văng ra.
Thấy cô đã tỉnh, hắn cất giọng lạnh lùng:
“Tỉnh?”
Hàn Khiết Tình khẽ nhíu mày, hắn tiết kiệm lời nói đến thế sao?
Cô mở miệng bướng bỉnh:
“Không tỉnh thì sao mở mắt?”
Lục Sát khẽ dừng lại động tác lau tóc một chút. Cô gái ngồi trên giường này đang múa mép với hắn đấy à?
Hàn Khiết Tình trước nay tính tình luôn hoạt bát, cô không phải là đại tiểu thư thì suốt ngày phải làm ra dáng vẻ đạo mạo, khuê cát trước mặt người khác.
Lục Sát bỗng lên tiếng:
“Thú vị! Tôi vừa mới cứu em đấy, sao nào? Không cảm ơn tôi sao?”
Hàn Khiết Tình bỗng ngớ ra. Đúng rồi! Hắn đã cứu cô trước khi cô bị tên kia kề sát dao vào cổ. Rồi cô nhớ lại hình ảnh tên đó ngã nhào xuống vũng máu.
“A!”
Hàn Khiết Tình la lên một tiếng thảm thiết. Kí ức ùa về khiến cô có chút sợ hãi.
Lục Sát nhíu mày, hắn cất giọng thâm trầm:
“Em la lớn vậy làm gì? Nếu lúc nãy tôi không bắn hắn thì bây giờ em đang uống trà với Diêm vương rồi!”
Nghe hắn nói như vậy, tâm trạng Hàn Khiết Tình cũng bình tĩnh lại được một chút. Đúng vậy, nếu hắn không bắn tên kia thì cô đã không còn ngồi ở đây mà la lên rồi. Cô nhìn hắn, cất giọng ngọt ngào:
“Anh..cảm ơn anh! Tôi nhất định sẽ báo đáp anh thật chu đáo.”
Lục Sát nghe Hàn Khiết Tình nói giọng ấm áp như thế thì khẽ nhếch môi. Quả thật hắn thích nghe giọng nói của cô. Còn cả khi cô tựa vào vai hắn như có một dòng nước mát nào chảy qua người hắn. Lục Sát sống ba mươi năm nay lần đầu tiên hắn có cảm giác với con gái.
Bọn thuộc hạ của hắn còn nghĩ hắn đồng tính nữa cơ chứ!?
Hắn ngồi vào ghế sofa phía đối diện. Sẵn tiện cầm ly rượu vang lên uống một ngụm.
“Em muốn báo đáp tôi thế nào?”
Lục Sát nhìn cô bỗng nở nụ cười ma mị..