Hai cơ thể dính chặt lấy nhau không rời, giữa không gian im ắng và trầm mặc như vậy chỉ có tiếng hít thở căng thẳng của hai người và tiếng ma sát của quần áo vào nhau. Mặc dù chỉ ôm nhau thế này nhưng bầu không khí lại vô cùng ám muội.
Lục Sát siết chặt lấy Hàn Khiết Tình vào lòng không có ý định buông ra, gương mặt tái nhợt của hắn chôn sâu vào hõm vai của cô, giọng điệu trầm thấp lại thật tha thiết vang lên bên tai khiến Hàn Khiết Tình run rẩy toàn thân: “Tình Tình, bốn năm trước khi em mất tích anh như phát điên lên vậy. Còn có cả nổi ân hận, anh tự hận chính bản thân mình tại sao lại tàn nhẫn hủy hoại em như vậy...”
Sống lưng Hàn Khiết Tình cứng đờ, đáng lẽ giây phút này cô nên đẩy hắn ra mới đúng. Nhưng mà khi bị hắn ôm chặt lấy từ đằng sau và cả lời nói thủ thỉ của hắn bên tai khiến cô như người mất hết sức lực, toàn thân bất động mà mặc cho vòng tay của hắn siết chặt lấy cô. Để lưng cô dính vào lồng ngực rắn chắc còn bị ướt sũng áo sơ mi bên ngoài của hắn.
“Anh không nên lợi dụng em để trả thù Hàn Trạch Dương, bởi vì trong chuyện này em hoàn toàn vô tội. Nhưng em lại xui xẻo khi dính vào thế giới đầy tội lỗi của anh. Tình Tình Tình, giá như thời gian có thể quay trở lại, giá như anh sẽ không khiến em yêu anh, giá như anh sẽ không tiếp cận em. Vô tình cứu em và xem em như người xa lạ, và sau lần đó thì anh không hề dính dáng gì đến em một chút. Mặc dù chúng ta khi gặp nhau có thể sẽ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng mà ít nhất khi anh trả thù thành công em sẽ không phải đau khổ như vậy, đúng không?
Cho nên, anh thực sự hối hận rồi. Anh hối hận vì đã kéo em vào thế giới tội lỗi của anh, kéo em vào vòng xoáy của thù hận. Anh xin lỗi... anh biết nỗi đau anh gây cho em quá lớn, không cách nào có thể bù đắp được. Nhưng mà, em có thể đồng ý với anh một chuyện được không? Dù cho em có không chấp nhận anh cũng không sao, lạnh nhạt với anh, ghét bỏ anh, đánh anh mắng anh, tất cả đều được miễn là em đừng ngoảnh đi khiến anh không tìm thấy em nữa. Em có thể mắng anh ích kỷ cũng được, ngang tàn cũng được anh đều chấp nhận. Nhưng Tình Tình, làm ơn... hãy để anh mỗi ngày được nhìn thấy em, nhìn thấy nụ cười của em như trước kia. Nhìn thấy một Hàn Khiết Tình vô lo vô nghĩ, không phải bộ dạng trầm tĩnh như bây giờ. Anh không cần em phải để ý đến anh, chỉ cần để anh có thể nhìn thấy em mỗi ngày, bảo vệ em, lo lắng và quan tâm cho em. Như vậy là đã đủ lắm rồi, anh không dám mơ mộng thêm gì nữa. Coi như anh cầu xin em, có được không?” Lục Sát gắt gao siết lấy cơ thể của cô dính chặt vào mình, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác bất lực và thảm hại như thế này, nhưng... tất cả chỉ là vì hắn muốn Hàn Khiết Tình có thể đồng ý với yêu cầu của hắn.
Quả thật bây giờ Hàn Khiết Tình nên một mực kháng cự mới đúng, bởi vì bao nhiêu kí ức đau thương mà Lục Sát gây ra cho cô bốn năm về trước như một đoạn phim cũ lần lượt ùa về một cách bất ngờ. Nó nhắc nhở cô Lục Sát là người đàn ông tàn ác nhất trên thế gian này, là người sẽ làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác. Lí trí ép buộc Hàn Khiết Tình nhất định phải nhìn rõ sự tàn bạo và độc ác nhẫn tâm của hắn sau lưng, ép cô phải kiên trì với quyết định của mình, không thể dính líu đến hắn nữa nếu như còn muốn yên bình mà sống bình thường không nghĩ ngợi đến hắn nữa.
Nhưng tại sao, cả người Hàn Khiết Tình lại không có một chút sức lực thế này? Hay bởi vì bầu không khí lúc này quá ám muội, và cái ôm chặt chẽ của Lục Sát đã lần nữa kích động trái tim cô...
Đúng vậy... Hàn Khiết Tình thừa nhận điều đó. Vào ngay giây phút này, khi cảm nhận được vòng tay chặt chẽ và sự ấm áp của Lục Sát, cả những lời nói thâm tình nhất của hắn vang lên bên tai cô vừa nhỏ nhẹ vừa tha thiết, và nhất là hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên gáy khiến trái tim cô run rẩy. Quả thật những điều đó khiến cô không thể từ chối mà đẩy hắn ra được, có phải cô lại bước vào vết xe đổ một lần không?
Nhưng... dù cho cố gắng muốn kháng cự thế nào thì Hàn Khiết Tình vẫn không thể ngăn lại trái tim đang đập liên hồi của mình được, nó như một quả bom đang nổ chầm chậm, chầm chậm. Chỉ cần Lục Sát có thêm hành động gì đó kích thích nó thì cô sợ nó sẽ nổ tung mất, bao nhiêu tình cảm cô đã chôn giấu sâu trong lòng lần nữa sẽ bộc phát ra toàn bộ, lúc đó cô sẽ không thể khống chế chính bản thân mình nữa, mà lại tiếp tục thêm một lần đi vào vết xe đổ của bốn năm trước.
Sự đụng chạm của Lục Sát khiến toàn thân cô dâng lên từng trận run rẩy, có lẽ vì cảm giác lúc này quá ấm áp nên Hàn Khiết Tình không nỡ phá hỏng nó, cuối cùng cô vẫn đứng im để mặc cánh tay người đàn ông ôm chặt.
Cô rũ mắt mà cười nhẹ: “Lục Sát, hiện thực thật sự rất tàn khốc. Anh có thể bù đắp được bao nhiêu, không phải cứ như vậy là có thể làm xóa nhòa đi mọi thứ được. Dù cho tình cảm có hàn gắn lại thì thế nào, vết thương trong lòng có thể lành lặn lại được không? Cho nên Lục Sát, anh nên chấp nhận với hiện tại, giữa chúng ta đã là quá khứ, không thể quay lại nữa... anh có hiểu không?”
“Anh không hiểu, càng không muốn hiểu.” Lục Sát không do dự mà lập tức đáp lời, cánh tay hắn tăng thêm chút lực khóa cô vào lòng, gương mặt chôn lên hõm vai cô mà ngậm ngùi hít sâu mùi hương thơm ngát của cô.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Hàn Khiết Tình đứng yên một chỗ mà lạnh giọng hỏi, có thể thấy rằng cô thật sự đang kiềm chế cảm xúc của mình.
Lục Sát không hấp tấp cũng không vội vàng, chỉ lưu luyến hôn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô như trân quý một món bảo vật: “Tình Tình, anh không muốn gì cả. Anh chỉ hi vọng rằng anh sẽ được nhìn thấy nụ cười của em mỗi ngày, chứng kiên cuộc sống hạnh phúc của em. Mặc dù không thể không hiện diện trong cuộc đời của em sau này, nhưng mỗi khi em cần thì chỉ cần quay đầu lại em sẽ nhìn thấy anh. Dù cho anh có đau lòng nhưng anh sẽ không tiếp tục cưỡng ép em nữa...”
Thanh âm của Lục Sát dần khàn khàn, mắt hắn cũng chợt nhắm hờ lại, một cảm giác chua xót dâng lên tận đáy lòng hắn trào phúng mãnh liệt. Hắn chôn đầu lên vai cô, ngậm ngùi cất giọng thủ thỉ mang đầy sự tha thiết lẫn chân thành từ tận trái tim: “Tình Tình, anh rất sợ mất đi em, thật sự rất sợ... Anh cầu xin em, đừng biến mất như bốn năm trước nữa có được không? Anh không muốn cơn ác mộng đáng sợ đó lại ám ảnh anh lần nữa, một cơn ác mộng đeo bám anh suốt bốn năm khiến anh không thể nào quên được hình ảnh của em. Và còn, anh sợ anh sẽ tiếp tục đi vào thế giới tăm tối khi không có em, nó quá tối, không có một cánh cửa hay ánh sáng nào chỉ dẫn cho anh đường ra. Để anh đi mãi, đi mãi đến khi không còn sức lực nữa, để rồi chết dần chết mòn trong thế giới tăm tối và đáng sợ đó...”
Tình Tình, em biết không, Lục Sát anh từ trước đến bây giờ chưa từng biết sợ hay thất bại trước một điều gì, nhưng mà... anh bây giờ lại như một thằng hề cầu xin em... xin em đừng biến mất khỏi cuộc đời anh nữa. Anh không thể chịu nổi cảm giác khi mất đi em thêm một lần nào nữa... Tình Tình, làm ơn... đừng vứt bỏ anh, anh nguyện dùng sinh mệnh của mình để cầu xin em, nguyện làm một kẻ thấp hèn xin em đừng rời xa anh... Nếu không, anh sẽ chết mất khi mất đi em.”
Giọng nói của Lục Sát càng ngày càng nhỏ cho đến khi im hẳn, Hàn Khiết Tình có thể cảm nhận được khi nói ra những lời này trái tim hắn đang đập mạnh đến nhường nào. Hơi thở và giọng nói của hắn khiến cô dần lạc lối, ngay khi cô còn đang sững sờ thì chợt...
Tí tách...
Từng giọt, từng giọt, một dòng chất lỏng nóng bỏng rơi xuống xuyên qua lớp áo mỏng manh mà thấm ướt bờ vai của cô. Một cảm giác kinh ngạc khi Hàn Khiết Tình cảm nhận được có những giọt nước đang thấm ướt vai mình, toàn thân cô sững sờ đến mức từ đầu đến chân đều như tê cứng lại, cổ họng khàn khàn đau rát, khó khăn lắm mới thốt lên một chữ.
“Lục Sát... anh...” Hàn Khiết Tình cắn răng sững sờ mà nghiêng đầu nhìn Lục Sát, nhưng chưa kịp nói hết câu thì từ góc độ này hắn đã nghiêng mặt mà đột ngột chiếm lấy môi cô. Cơ thể Hàn Khiết Tình cứng ngắt như pho tượng, khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau như muốn khiến trái tim cô nổ tung, nó trực tiếp kích thích mọi dây thần kinh và tế bào của cô một cách mãnh liệt khiến cô không thể phản ứng kịp.
Hàn Khiết Tình mang theo toàn thân sững sờ mà bất động nhận lấy nụ hôn của hắn, và cảm nhận được một mùi vị mặn chát từ khóe mắt Lục Sát trượt xuống gò má tái nhợt của hắn xuống đến môi, theo đó mà len lỏi vào khoang miệng cô. Ngay giây phút này ánh mắt trầm lặng như thường của cô đột ngọt như lóe lên một tia sáng rung động mãnh liệt và cảm giác chua chát thấu tận tâm can.
Hàn Khiết Tình hoàn toàn không ngờ đến, Lục Sát lại chôn đầu ở hõm vai cô mà lặng lẽ nói những câu thâm tình bên tai cô, rồi lại vô thức... rơi nước mắt...
Điều đó khiến Hàn Khiết Tình chưa kịp định thần lại, từ lúc quen biết Lục Sát cho đến bây giờ, giây phút này đây hắn như một người hoàn toàn khác mà cô chưa từng gặp gỡ. Có lẽ cô chỉ có thể nhìn rõ nhất được một bộ mặt tàn ác và nhẫn tâm của hắn. Nhưng mà giây phút hắn khóc trên vai cô, những giọt nước mắt ấy thấm ướt vai cô cũng ướt đẫm trái tim cô, hóa ra đây mới chính là bộ dạng yếu đuối của Lục Sát. Hắn nguyện hạ thấp mình để cầu xin cô, nguyện cúi đầu trước cô mà cam tâm bỏ hết mọi lòng tự tôn của người đàn ông cao cao tại thượng chỉ để rơi nước mắt vì cô...
Nụ hôn chan chứa nước mắt của Lục Sát dừng lại, hắn lưu luyến buông môi cô ra mà hơi thả lỏng vòng tay, còn Hàn Khiết Tình cuối cùng cũng chống đối lại lí trí của mình. Ngay khoảnh khắc hắn rơi nước mắt trên vai cô cô đã biết cô đã lần nữa thất bại trước người đàn ông này, cô không thể đè nén tình cảm đang muốn nổ tung trong lòng được nữa. Chậm rãi xoay người lại mà đứng đối diện với hắn, cô không làm gì khác chỉ thật cẩn thận nâng ngón tay thon dài chạm lên vành mắt của Lục Sát, lặng lẽ nhìn hắn không nói lời nào.
Hàn Khiết Tình thừa nhận cô không có chủ trương mạnh mẽ như bao người khác, không có sự quyết đoán kiên định như bao nhiêu người, cô không thể chống lại trái tim đang run rẩy của mình được.
Đôi mắt Lục Sát mang đầy vẻ chân thành và tha thiết mà lẳng lặng nhìn cô, hắn đưa tay lên chạm vào gò má cô mà thủ thỉ cất giọng: “Tình Tình, xin thứ lỗi cho sự ích kỷ muốn được nhìn thấy em mỗi ngày của anh. Tất cả... chỉ vì anh quá yêu em...”
Bờ vai của Hàn Khiết Tình run rẩy khe khẽ, cô nhẹ nhàng cười một tiếng, đối diện với ánh mắt tha thiết chân đều đó của Lục Sát. Cô nguyện làm theo trái tim mình, cô bất chợt nhón chân lên mà hôn lên đôi mắt của hắn, đầu lưỡi thơm tho liếm đi những giọt nước mắt nóng bỏng của hắn. Giây phút cô đặt môi lệ mắt Lục Sát, cô cảm giác được cơ thể hắn cứng đờ như pho tượng.
Sau đó Hàn Khiết Tình cười khẽ một tiếng, hai tay cô đặt lên vai hắn, đôi môi mềm mại chậm rãi hôn lên toàn bộ nước mắt trên gương mặt tái nhợt của Lục Sát. Còn hắn, sau vài giây sững sờ liền vươn tay ôm lấy Hàn Khiết Tình, chậm rãi nhắm mắt lại để mặc đầu lưỡi cô hôn đi những giọt nước mắt của hắn.
“Lục Sát...” Hàn Khiết Tình khe khẽ gọi tên hắn, sau đó cô ngẩng mắt nhìn hắn, giây phút cả hai đôi mắt giao nhau thì vài giây sau Hàn Khiết Tình bất chợt dùng sức đẩy Lục Sát xuống chiếc giường mềm mại. Để thân thể của cô nằm trên người hắn, da thịt cô hơi run lên vì đụng chạm với bộ đồ còn hơi ướt của hắn. Còn Lục Sát không vội gấp gáp hay có hành động gì khác mà lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu sắc chỉ dành riêng cho một mình cô.
Hàn Khiết Tình ngồi dạng chân ở hai đùi Lục Sát, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, cô chậm rãi cởi đi chiếc váy mỏng manh trên người mình. Mặc dù đang chăm chú cởi váy nhưng cô vẫn cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng và đôi đồng tử dần sẫm xuống của người đàn ông đang rơi trên từng tấc da tấc thịt dần lộ ra của cô, đến khi thân thể trần truồng của cô hoàn toàn lộ diện thì Hàn Khiết Tình cảm nhận được một ngọn lửa đang thiêu đốt lấy Lục Sát...
Cô không để ý đến bộ dạng còn ướt của Lục Sát mà cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, bàn tay mềm mại trắng nõn của cô nương theo vai hắn mà trượt xuống, lần mò đến cúc áo sơ mi mà chậm rãi tháo từng cúc. Mặc dù bộ quần áo của Lục Sát còn ẩm ướt nhưng giờ phút này đây hắn lại thấy nóng rực cả người...
Cuối cùng, Hàn Khiết Tình nghiêng đầu hôn lên vành tai của hắn, thật chậm rãi di chuyển đôi môi theo từng đường nét anh tuấn trên gương mặt hắn. Một tay còn lại của cô cũng đè lấy cổ tay Lục Sát, rồi dần trườn lên cùng hắn khít khao mười ngón đan chặt lấy nhau. Nhưng mà, ngay khi cô nhìn thấy thứ trên cổ tay hắn thì sống lưng chợt cứng đờ.
Lục Sát khẽ nhìn qua sắc mặt sững sờ của Hàn Khiết Tình, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô mà cười khẽ: “Odnoliub đã thay em sống cùng anh trong suốt bốn năm qua. Mỗi khi nhìn thấy nó anh đều sẽ tiếp tục hi vọng một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy em thêm một lần nữa. Và khi nhìn vào Odnoliub, anh sẽ phần nào không đau lòng khi em mất đi, nhìn nó mỗi ngày để kiên trì cố gắng nhớ nhung về em.”
Hàn Khiết Tình cắn môi nhìn Lục Sát hồi lâu. Sau đó cô nghiêng đầu hôn lên những ngón tay mát lạnh của hắn, đầu lưỡi nóng bỏng cũng dần trượt xuống cổ tay, thật chậm rãi hôn lên chiếc đồng hồ cũ kĩ trên cổ tay hắn...
Áo của Lục Sát đã bị cô cởi ra, lồng ngực trần với làn da màu lúa mạch và sự rắn chắc nam tính nhất của người đàn ông, đôi môi hồng hào mềm mại của cô in dấu lên vòm ngực cường tráng đó, thân trên không mảnh vải của cô và hắn dính chặt lấy nhau không rời, ngay cả bộ ngực mềm mại cũng áp sát vào người Lục Sát không một kẻ hở.
Đôi môi của Hàn Khiết Tình mỗi lúc một trượt xuống, in lên từng nụ hôn của cô trên cơ thể của hắn, còn bàn tay như con rắn nước của cô cũng dần bạo dạn hơn mà đi đến chiếc quần Âu của hắn..
Khi bàn tay cô đặt trên vật kiêu ngạo khổng lồ Lục Sát Hàn Khiết Tình cảm nhận được cơ thể hắn đang căng lên như dây đàn, dù chỉ qua lớp vải nhưng Hàn Khiết Tình rõ ràng được sự to lớn và nóng rực của nó như muốn thiêu cháy lòng bàn tay cô, cô mỉm cười hài lòng mà di chuyển chậm rãi, sau đó chạm đến cúc quần của hắn, kéo xuống...
Lục Sát hít sâu một hơi khí lạnh, hắn không thúc giục Hàn Khiết Tình mà chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô như cổ vũ, mặc cho đôi môi và bàn tay cô làm loạn trên có thể hắn, điều đó khiến tinh thần cô kích động mạnh hơn.
Một lớp vải giấu vật đàn ông kia cũng bị bàn tay mềm mại của Hàn Khiết Tình kéo theo, bây giờ thân thể của Lục Sát đã hoàn toàn trần trụi mà áp sát vào cô.
Hàn Khiết Tình dừng lại trước vật đàn ông sừng sững to lớn của Lục Sát, cô nuốt nước bọt mấy cái để đè nén cảm giác rộn ràng trong trái tim mình, cố tình cụp mắt né tránh ánh nhìn nóng rực của Lục Sát, chần chừ hồi lâu mới cắn răng hít thật sâu một hơi, cúi đầu xuống đưa miệng dần sát vật đàn ông, há miệng ngậm lấy...